Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn cùng phòng

Tiểu thuyết gốc · 910 chữ

Thành tỉnh lại sau cơn hôn mê. Nhìn hoàn cảnh xung quanh, hắn nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng kì lạ. Hắn nhớ lại, khi bị dính thuốc mê, để chiến thắng trận đấu hắn làm theo lời Tiểu Lôi nói thả lỏng tâm thần để Tiểu Lôi điều khiển thân thể, kết quả là hắn đã chiến thắng.

Hắn phấn khích nói với Tiểu Lôi:" Không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, sau này cứ khi nào chiến đấu thì ngươi cứ dùng cơ thể ta".

Tiểu Lôi dập tắt ý tưởng của Thành:" Đừng hòng, 2 tháng tối đa ta chỉ giúp ngươi một lần và lần đó phải uy hiếp tới tính mạng của ngươi".

Thành đang kì kèo mặc cả thì đột nhiên cửa phòng mở ra. Một nam sinh bước vào, hắn nói:" Ngươi tỉnh rồi à!". Trước ánh mắt ngơ ngác của Thành, hắn nói tiếp :" À phải rồi thất lễ quá! Xin tự giới thiệu ta tên là Nguyễn Minh Ngọc, là bạn cùng phòng với ngươi".

Thành đánh giá hắn, tên bạn cùng phòng này không chỉ có tên giống con gái mà đến cả dáng người mảnh mai, làn da trắng hồng, tóc đen dài suôn mượt, mặt trái xoan, môi đỏ. Nếu không phải nhìn thấy yết hầu có khi hắn cũng nghĩ rằng Ngọc là con gái.

Hắn phải công nhận rằng nếu tên này mà là gái thì khối anh chết.

Thành cười trả lời:" Ta tên là Phạm Văn Thành, là gà mới mong ngươi giúp đỡ".

Ngọc nói:" Ngươi không giới thiệu thì ta cũng biết ngươi là ai! Thậm chí nói cả môn phái biết ngươi cũng không ngoa."

Thành nhìn Ngọc với ánh mắt kì lạ, cố nghĩ mình có làm quảng cáo khi nào mà cả tông môn lại biết tới hắn.

Thấy Thành không rõ, Ngọc cười nói:" Phạm Văn Thành, tuổi 16, dùng thân phận người phàm đánh cho 7 tên đệ tử ngoại môn không có sức phản kháng. Đánh cho 2 tên luyện khí tầng một bất tỉnh giờ vẫn chưa dậy, đập đầu một tên luyện khí tầng 3 có sử dụng Kim Cương phù khiến chấn thương sọ não biến thành ngu ngốc, đồng thời cũng phế luôn một cánh tay. Ngươi nói xem thế đã đủ để nổi tiếng chưa".

Thành mặt không biểu cảm nói:" bọn hắn không chịu nhường đường, ta càng nhân nhượng bọn nó càng lấn tới, vì vậy ta đành phải phản kháng thôi".

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Thành đang nổi cơn bão lớn, mới tỉnh dậy Tiểu Lôi chỉ nói là đánh thắng chứ hắn đâu biết thắng kiểu gì. Tên Tiểu Lôi này cũng thật quá đáng, rõ ràng trước khi nhượng quyền điều khiển thân thể của mình hắn đã nhấn mạnh " KHÔNG ĐƯỢC RA TAY QUÁ MẠNH". Vậy mà tên này không nghe theo gì cả, Thành hỏi tội Tiểu Lôi, hắn huýt sáo giả ngây thơ nói:" Ai ngờ bọn hắn yếu thế ta chỉ chạm yêu thương mấy phát thôi mà tên nào cũng hạnh phúc quá mà ngất đi".

Thành nhìn khinh bỉ, chạm yêu mà giờ người ta phải vào viện, một tên còn bị yêu thương tới nỗi bị thiểu năng. Lại còn vô liêm sỉ tới nỗi đánh ngất người khác lại còn bảo là hạnh phúc quá mà ngất. Thật hết nói nổi!

Ngọc nói:" Ngươi phản kháng là đúng, tông môn đã đồng ý luật qua cổng rồi, nhưng ngươi lại ra tay quá nặng nên đã vi phạm vào điều cấm của tông môn. Khi giữa những người trong tông môn luận bàn không được phép phế bất kì bộ phận nào trừ khi được phép của Chấp Pháp Hội".

Thành hỏi:" Vậy ta có bị phạt gì không?"

Ngọc trả lời:" Nếu là đệ tử bình thường nhẹ thì phế tu vi đuổi khỏi sư môn, nặng thì giết tại chỗ. Nhưng vận khí của ngươi rất tốt khi gặp được ta, ta là người duy nhất có thể giúp ngươi thoát khỏi cơn hoạn nạn này. Chỉ cần ngươi đồng ý làm chiến hữu của ta, với cương vị là một chiến hữu ta sẽ giúp ngươi."

Thành nói:" ngươi giúp ta kiểu gì trong khi ngươi cũng chỉ là một tên kí danh đệ tử?"

Ngọc cười nói:" Chuyện này không liên quan đến ngươi, chỉ cần trả lời ta có hay không. Ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ, ngày mai ngươi hãy trả lời. Giờ thì đi ăn thôi trời cũng tối rồi."

Thành gật đầu đi theo Ngọc đến phòng ăn.

Vừa đi hắn vừa hỏi Tiểu Lôi:" Chiến Hữu là gì mà hắn ta lại yêu cầu ta trở thành Chiến Hữu của hắn".

Tiểu Lôi nói:" Chiến Hữu là một loại khế ước, trong đó hai hay nhiều người sẽ kí kết với đạo tâm của mình, những người kí kết sẽ không được phản bội lẫn nhau, phải giúp đỡ nhau nếu gặp khó khăn và quan trọng nhất mỗi người chỉ có thể kí khế ước với một người khác, trên hết người yêu cầu kí khế ước phải có dòng máu hoàng gia trong mình mới có thể kí kết ".

Thành nhìn Ngọc, nói vậy tên này là hoàng tộc à! Thảo nào gáy khét thế.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Làm Tảng Đá sáng tác bởi cudentocuc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cudentocuc
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.