Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

7:tiếp Quản Sự Vụ, Và Rừng Sâu Tu Luyện.

2296 chữ

Tiếp Quản Sự Vụ, Và Rừng Sâu Tu Luyện.

"Lâm Khiếu"...mọi người kinh ngạc la lên...

Lâm Chấn Thiên khóe miệng hơi câu lên, nhoáng một cái rồi biến mất..lão hừ lạnh một tiếng.

"Tam đệ thực lực của người",Lâm Khảng nhìn khí thế trên người Lâm Khiếu kinh hỷ hỏi thăm.

"Thiên nguyên cảnh trung kỳ, làm sao có thể"...bên này Lâm Mãng hoảng sợ la lên,hắn không sợ không được không phải Lâm Khiếu trọng thương không lành, cảnh giới hạ xuống sao,làm sao bây giờ chẳng những không có chuyện cảnh giới hạ xuống mà còn đột phá thiên nguyên cảnh trung kỳ...

"Hừ"...nhìn Lâm Mãng hừ lạnh một tiếng rồi bước tới chỗ Lâm Chấn Thiên quỳ một chân xuống đất... "Phụ thân..." "Hừ...sao không đợi ta vào quan tài rồi hãy tới luôn..."

Lâm Chấn Thiên lời nói tuy khó nghe,nhưng giọng nói vui mừng ai cũng đều nghe được, rồt cuộc nhi tử của hắn cũng không có làm cho hắn thất vọng...một lần nữa đứng lên, chẳng những vậy còn đột phá thiên nguyên cảnh trung kỳ,bây giờ Lâm gia ngoài lão ra thì chỉ có Lâm Khảng là thiên nguyên cảnh sơ kỳ,Lâm Mãng thì mới địa nguyên cảnh viên mãn,Lâm khiếu trở lại đồng thời đột phá thiên nguyên cảnh trung kỳ làm Lâm gia chiến lực tăng lên mấy lần,nhất thời hắn rất vui mừng,cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi,mấy năm nay một mình lão chống đỡ Lâm gia bộ xương già này cũng tràng đầy mệt mỏi...

"Hài nhi bất hiếu"...Lâm Khiếu váy một cái thật sâu nói....

"Đứng lên đi, nghĩ thông suốt là tốt rồi, đã trở lại thì cũng tiếp quản một số sản nghiệp phụ giúp Lâm gia."

"Vâng...thưa phụ thân",Lâm Khiếu ứng tiếng.

Lâm Mãng ở một bên thấy cảnh này một mặt đắng chát , hắn một đời ganh đua cùng Lâm Khiếu cuối cùng vẫn thua...

"Lâm Mãng chuyện này dừng ở đây đi...chuyện này ai đúng ai sai ta tin trong lòng ngươi rõ nhất , đừng để ân oán đời trước tiếp tục đè lên vai bọn nhỏ"...Lâm Chấn Thiên nhu hòa nhìn Lâm Mãng nói, con nào cũng là con chẳng lẻ hắn không thương Lâm Mãng sao...

"Nhị bá người trở nên mạnh mẽ để làm gì...chỉ để ức hiếm người nhà sao,gia gia khổ tâm gầy dựng Lâm gia lớn mạnh chỉ để nhi tử của mình đánh nhau tới sức đầu mẻ trán hay sao..."

Đúng hắn mạnh lên để làm gì,hắn cũng từng nghỉ mạnh lên để bảo vệ Lâm gia, mạnh lên để giúp phụ thân phất triển Lâm gia, làm sao từ khi nào lại trở nên ích kỷ, nhỏ nhen như vậy,...

"Không...ta muốn bảo vệ Lâm gia bảo vệ gia đình",Lâm Mãng vô thức nói thì thầm...nghe vậy mọi người mừng rỡ...

"Đúng,vậy nhị bá buông bỏ ân oán,tiếp nhận mọi người, chúng ta là gia đình"....Lâm Động mỗi câu mỗi chứ đánh mạnh vào lòng Lâm Mãng,đúng chúng ta là gia đình....chúng ta là gia đình...

Nhìn hướng Lâm Khiếu, nhìn mọi người xung quanh ai ai cũng ánh mắt mong mỏi nhìn hắn bổng dưng hắn thấy một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân,nhìn thấy ánh Mắt này của Lâm Chấn Thiên, hắn không khỏi tự hỏi đây không phải là thứ mình vẫn muốn sao,sự mong đợi từ phụ thân,và mọi người,...

Nhìn qua Lâm Khiếu...."tam đệ mấy năm này thật xin lỗi...hãy tha thứ cho ta."

Thấy cảnh này mọi người hai mắy phím hồng...Lâm Chấn Thiên cũng lão lệ doanh tròng , đây là nhi tử của hắn ,đây là gia đình của hắn.

"Nhị ca,trong lòng ta ngươi vẫn luôn là ta nhị ca..."

"Ha ha...tốt tam đệ, chúng ta là gia đình,chúng ta là huynh đệ..."

Ầm...ầm...m...bỗng dưng trên người Lâm Mãng nguyên lực ầm ầm vũ động,nguyên lực trong người không ngừng tăng lên,bức tường ngăn cản hắn tiến nhập thiên nguyên cảnh mấy năm nay phút chóc tan vỡ...

"Ha ha...thiên nguyên cảnh ta rốt cuộc đột phá ha ha..."

"Nhị đệ,nhị ca, chúc mừng ngươi"..một bên Lâm Khảng,Lâm Khiếu thấy vậy cũng mừng như điên..vậy là Lâm gia lại có thêm một thiên nguyên cảnh cao thủ nữa rồi...

"Nhị bá, cha chúc mừng người"...Lâm Động đám người cũng vui mừng nói..."cảnh giới dễ luyện,tâm cảnh khó cầu",...đồng thời trong lòng Lâm Động nói thêm một câu.

"Ha ha đa tạ mọi người"...Lâm Mãng chân thành nói.

"Tốt,tốt....ha ha...ha..."

Lâm Chấn Thiên cười lên ha hả, chỉ trong một ngày chiến lực Lâm gia thay đổi trở nên cường hãn gấp mấy lần,bảo sao lão không cao hứng cho được,càng thêm vui mừng là Lâm gia từ nay đoàn kết một lòng thì sợ gì không phát triển mau chóng...mà những chuyện này ít nhiều đều nhờ Lâm Động,ánh mắt lão nhìn đứa cháu này càng thêm nhu hòa...

"Tốt rồi trở lại chính sự...Lâm Sơn đưa Lâm Hoành trở về liệu nghỉ ngơi đi, nhớ đó chuyện hôm nay không được tái diễn nữa,đều là người trong nhà phải giúp đỡ lẫn nhau biết không..."

"Dạ...gia gia."

"Tiểu Thanh Đàn,đi tìm Lâm Hà tỷ chơi đi..."

"Vâng...gia gia" ...ứng tiếng Thanh Đàn chạy nhanh ra ngoài...

"Cô gái nhỏ này nghe nói được đi chơi là không còn nhớ gì"...Lâm Động buồn cười nói.

"Gia gia...vậy con cũng xin cáo lui trước ..."

"Ha ha Động nhi nếu có cần gì thì nói với gia gia , cầm lấy cái này đi dược phòng và võ học các lấy một ít linh dược, chọn một môn vũ kỹ thịch hợp cố gắng tu luyện "...nói rồi lão lấy một cái lệnh bài đưa cho Lâm Động....

"Ách...cái kia đa tạ gia gia"...hắn cũng muốn chọn mấy môn vũ kỹ cho Thanh Đàn còn về phần hắn có thông bối quyền,bát hoang chưởng,và kỳ môn ấn tạm thời dã đủ dùng rồi không cần thêm nữa...những võ học này đều là hắn lén học từ thư phòng của Lâm Khiếu thông qua tổ thạch đã luyện đến lô hỏa thuần thanh,chỉ có kỳ môn ấn là cảnh giới chưa đủ nên tậm thời gác lại mà thôi. Nên có đi võ học các hay không đối với hắn không có gì quá to tát.

"Được rồi con đi ra đi...."

Lâm Động đi rồi chỉ còn lại bốn người trong phòng...

"Ngồi xuống hết đi", lão nhìn ba người nói...

"Dạ...phụ thân..."

Sau đó bọn người tiếp tục bàn một số việc liên quan về sự phát triển trong thời gian tới của Lâm gia,trước đây nhân thủ không đủ bây giờ có thêm Lâm Khiếu và Lâm Mãng hai thiên nguyên cảnh cao thủ Lâm gia bọn họ cũng không cần e ngại quá nhiều nữa rồi.

"Lão tam...ngươi có một nhi tử thật là kỳ tai a..."

Sau khi bàn xong công việc Lâm Chấn Thiên nhịn không được nhìn Lâm Khiếu nói một câu khiến ba người còn lại không hiểu...

"Động nhi...phụ thân người nói Động nhi,tiểu tử đó đúng là tâm trí hơn người nhưng về phần tu luyên cũng thiên phú bình thường mà thôi,kém xa Thanh Đàn"...dĩ nhiên hắn còn không biết tình hình thực tế của Lâm Động nên mới nói như vậy,hơn nữa lại so sánh với tiểu yêu nghiệt Thanh Đàn nên bị cho là thiên phú tầm thường cũng phải...

"Như vậy sao"...Lâm Chấn Thiên nghe Lâm Khiếu nói thì biết tên này cũng bị Lâm Động lắc lư không ít a...lão cười thầm không biết Lâm Khiếu biết tình hình thực tế có thẹn quá mà lột da Lâm Động hay không,tại dưới mí mắt của hắn lừa hắn mấy năm nay hắn không tức mới là lạ....Mà đoán chừng hắn không nở ha ha...

"Thanh Đàn...tam đệ Thanh Đàn cũng bắt đầu tu luyện rồi sao,có phải hay không hơi sớm"....Lâm Khảng nghe vậy không khỏi cau mày hỏi.

"Đại ca không có gì Thanh Đàn nàng thể chất có chút đặc biệt, ta cũng đã nhiều lần kiểm tra cho nàng không có vấn đề gì"...Lâm khiếu trấn an nói.

"Nói vậy nàng đã tiến nhập tôi thể cảnh..."

"Ha ha đâu chỉ vậy,nàng đã tôi thể tứ trọng"...ở một bên Lâm Chấn Thiên nhịn không được cười nói...gia tộc có thiên tài như vậy dù là ai cũng không nhịn được cao hứng.

"Cái gì"...lần này Lâm Khảng ,Mãng không còn bình tỉnh nổi nữa Thanh Đàn mới bao lớn làm sao có thể...nhìn nhìn Lâm Chấn Thiên, lại nhìn Lâm Khiếu thấy hắn gật đầu rốt cuộc chấp nhận sự thật khó tin đầy kinh hỷ này.

Hô. Hô...hai người hít sâu mấy hơi ổn định lại tinh thần,nhìn về phía Lâm Khiếu ánh mắt, không khỏi trở nên hâm mộ...có một nữ nhi yêu nghiệt như thế đúng là khiến người hâm mộ đến đỏ mắt mà...

"Phụ thân tam đệ...lâm gia có thiên tài như thế đúng là trời cao ban phúc,thiên phú của Thanh Đàn có lẽ cũng không kém Lâm Lang Thiên của dòng họ lâm bao nhiêu chúng ta phải dóc sức bồi dưỡng mới được"...Lâm khảng kích động nói,giọng cũng trở nên run run...

"Ừ chuyện này là tất nhiên...nhưng phải từ từ ,giữ bí mật,dù sao Thanh Đàn còn nhỏ không thể quá gấp gáp được không nên ép nó quá với lại cũng tránh bức hai nhà Lôi-Tạ bí quá hóa liều..."

Lâm khiếu vốn định nói chuyện này, nghe phụ thân nói thế cũng yên lòng trở lại...

"Dạ phụ thân"...ba người ứng tiếng, dĩ nhiên là đều đồng ý cách làm của Lâm Chấn Thiên...

"Thôi mọi người giải tán, lão tam về nhà sắp xếp rồi cũng nhanh chóng nhận tiếp quản sự vụ..."

Vâng...

Lâm Động về đến nhà đã là giờ cơm chiều, Liễu Nghiên đang chuẩn bị bữa ăn cho cả gia đình, Lâm Động tiến lên nói...mẹ để ta giúp ngài...

"Động nhi con về rồi,con không sao chứ, khi nảy cha ngươi về ta nói với hắn chuyện của ngươi hắn lặp tức đi qua con có gặp được cha không". Liễu Nghiên quan tâm hỏi han...

"Mẹ con không sao, cha con cũng gặp rồi,bây giờ cha đang cùng gia gia mọi người bàn chuyện sự vụ con nghĩ lần này về cha sẽ không còn được nghĩ phép nữa rồi hì hì"...Lâm Động cười hì hì nói...

"Thật sao"...Liễu nghiên vui đến phát khóc,mấy năm này tuy trải qua rất an ổn, nhưng nàng biết trong lòng Lâm khiếu rất khó chịu,và dai dứt nguyện vọng lớn nhất của Lâm Khiếu là giúp Lâm Chấn Thiên một lần nữa có thể trở lại Lâm Thị,nhưng thất bại làm hắn trở nên hổ thẹn với Lâm Chấn Thiên,không xứng với những gì Lâm gia dành cho hắn,từ đó giam mình trong khu nhà nhỏ,cũng mai thương thế rất nhanh khôi phục nếu không thì không biết phu quân của nàng còn phải chịu bao nhiu giầy vò nữa...dù vậy Lâm Khiếu vẫn đối với Lâm Động rất nghiêm khắc,đem hết hy vọng ký thác ở Lâm Động mong rằng Lâm Động có thể thay hắn hoàn thành nguyện vọng của Lâm Chấn Thiên...

"Mẹ chuyện này đợi cha về rồi nói, chúng ta tiếp tục chuẩn bị cơm thôi"...Lâm Động lau nước mắt trên mặt Liễu Nghiên nói...

"Đúng suýt nữa là quên...Động nhi con ra ngoài đợi ta chút rất nhanh sẽ có ăn..."

"Mẹ để con giúp người...tài nấu nướng của con không phải hạng xoàng đâu nha"..."hì hì phải rồi Động nhi rất giỏi" ...Liễu Nghiên ôn nhu cười nói.

Lâm Động nhìn Liễu Nghiên...trên mặt tràn đầy ôn nhu...đây là mẹ của hắn ôn nhu săn sóc.,im lặng chịu đụng tất cả,chỉ mong nhi nữ có thể khỏe mạnh vui vẻ,chi mong phu quân có thể hoàn thành nguyện vọng với nàng thế là đủ,Lâm Động nắm chặt hai nắm tay lại,hắn thề, bất cứ ai cũng không thể tổn thương,người phụ nữ ôn nhu,từ ái này...bất cứ ai.

Sau nữa giờ,bên ngoài sân nhỏ đã nghe tiếng líu ríu không dứt vang lên...không cần nhìn thì cũng biết là ai đã về...

Lâm Động bưng món ăn cuối cùng lên bàn thì thấy Lâm khiếu,còn có cô gái nhỏ đang líu lo không ngừng bên cạnh đang đi vào tiểu viện...

"Lâm Động ca"...Thanh Đàn chạy tới treo trên người hắn như con gấu túi nhỏ...

Bốp...Lâm Động tát một cái lên cái mông nhỏ nói..."đi xuống rửa tay còn lên ăn cơm."

"Biết rồi"...Thanh Đàn bĩu môi chạy vào bếp,bên ngoài còn nghe được cô gái nhỏ cáo tội Lâm Động với Liễu Nghiên...Lâm Động cười lắc lắc đầu.

"Cha mời ngài ngồi..."

"Sao hôm nay trang trọng thế..."

"Con đã nói cho mẹ chuyện hôm nay, mẹ rất vui mừng cho cha nên,quyết định làm thêm vài món chúc mừng,con nghĩ gia đình mình sau này cũng sẽ ít có thời gian cùng nhau như vầy nên cũng phụ mẹ làm vài món"...Lâm Động nhìn Lâm khiếu cười hì hì nói...

"Không phải là cảm thấy ta không ở nhà không ai quản ngươi nữa nên tổ chức ăn mừng chứ"...Lâm Khiếu nghi ngờ nói... "Ha ha... làm gì có,cha ngài hiểu lầm",Lâm Động tranh thủ cười bồi. Đúng là hắn quyết định sẽ vào rừng tìm yêu thú để tăng cao kinh nghiệm thực chiến,nếu có Lâm khiếu ở nhà sẽ không tiện hành động cho lắm,nên khi nghe Lâm Khiếu tiếp quản sự vụ thì hắn đúng là có ý nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Lâm Động Chi Tung Hoành Vũ Động của Maousadao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.