Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 59

1812 chữ
  • Editor: Vện * Khác với xã hội loài người, trong bộ tộc cá rồng, giống cái chiếm vị trí chủ đạo.

Điều này do cấu tạo sinh lý và sức mạnh đặc thù quyết định, hình thể cá rồng giống cái to hơn giống đực, linh lực cũng mạnh hơn.

Rất lâu về trước, truyền thuyết kể rằng bộ tộc cá rồng vô cùng hùng mạnh, cá rồng đực hay sống quần cư, còn cá rồng cái thường sống đơn độc. Cho nên cá rồng cái vừa phải phụ trách việc kiếm thức ăn cho con, vừa phải đối mặt với đám tu chân giả săn lùng cá rồng.

Lúc ấy cá rồng cái cực kỳ mạnh, linh lực thâm hậu đến mức không thể đo đếm, nhưng tất cả chỉ còn là huyền thoại. Bây giờ, cá rồng cái sinh hoạt trong tập thể cùng cá rồng đực, thế nhưng các nàng vẫn đứng ở vị trí chủ đạo.

Bản thân cá rồng vốn đã nguy hiểm, bắt được một con cá rồng cái phải nói là cực kỳ hi hữu.

Chẳng trách lần này có nhiều tu chân giả tu vi thâm hậu tụ tập về thành, có cả cao nhân của những môn phái lớn nữa.

Trọng Đạo Nam truyền âm kể cho Tiểu Thạch Đầu như vậy, trong lúc y nói, Tiểu Thạch Đầu đang bận rộn sửa sang phòng khách cho Mạc Ngư.

Tiểu Thạch Đầu đã đồng ý với cá rồng bị giam dưới địa lao, nàng chính là mẹ của Mạc Ngư, rằng hắn sẽ cứu Mạc Ngư.

Thế là Trọng Đạo Nam dẫn Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư đến góc buồng giam, xoay người biến mất, về nhà bọn họ.

Vẫn là gian nhà yên tĩnh, Tiểu Bạch ở góc sân thấy Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu đã về, liền vui vẻ lắc lông bờm, phì nhẹ một tiếng. Tiểu Thạch Đầu nhìn khoảnh sân quen thuộc, nghi vấn đầy đầu, chẳng lẽ chỉ xoay người một cái mà đã về đến căn nhà trên hòn đảo biệt lập rồi sao?

Suy nghĩ đó của Tiểu Thạch Đầu chạy một vòng, sau lại biến mất, nhìn kỹ sẽ thấy xung quanh khoảnh sân này là vùng hư không, không có điểm cuối, Tiểu Thạch Đầu không nhận ra nơi này rốt cuộc là chỗ nào.

Trọng Đạo Nam vuốt mái tóc mềm mượt của Tiểu Thạch Đầu, “Để Mạc Ngư ở lại nhà chúng ta là ổn rồi.”

Tiểu Thạch Đầu nhìn Trọng Đạo Nam, lại nhìn Mạc Ngư đang hôn mê, dứt khoát chạy đi chuẩn bị phòng khách cho Mạc Ngư.

Nhà của bọn họ tuy không nhỏ nhưng chỉ phân ra có mấy gian thôi, phòng khách mới là do A Nam biến ra.

Tiểu Thạch Đầu ôm tâm tình ham mới lạ, tự tay bài trí cho phòng của Mạc Ngư.

Phòng khách rất đơn sơ, nhưng Mạc Ngư ở đây thì vô cùng yên tâm.

Sau khi Tiểu Thạch Đầu sắp đặt xong, Trọng Đạo Nam nắm tay hắn, bước lên phía trước một bước, hai người lại quay trở về buồng giam.

Tiểu Thạch Đầu nhìn tường đá xung quanh và cây đuốc tù mù gần đó, hắn che miệng, truyền âm, “Thật thần kỳ.”

“Chăm chỉ tu luyện, sau này ngươi cũng có thể làm được.” Trọng Đạo Nam nói thế.

Sau khi biết thân phận của nữ nhân bị giam cầm, đồng thời thực hiện yêu cầu cứu Mạc Ngư, Tiểu Thạch Đầu hỏi mẹ của Mạc Ngư, “Ngươi không muốn đi cùng chúng ta à?”

Cá rồng bị vô số xích sắt đâm xuyên cơ thể nhìn Tiểu Thạch Đầu, lắc đầu nói, “Ta nhất định phải ở lại đây.”

Vì Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam đã đồng ý cứu Mạc Ngư, cá rồng thả lỏng ít nhiều, nàng giải thích lý do tại sao phải ở lại chỗ này.

Nàng muốn tranh thủ thời gian cho bọn họ cứu Mạc Ngư, tranh thủ thời gian cho bộ tộc cá rồng.

“Ta không biết lũ tu chân giả đó dùng cách gì, nhưng bọn chúng quá nguy hiểm với bộ tộc, hơn nữa, ta ngờ là chúng đã biết vị trí của đàn.” Cho nên nàng phải ở lại, dùng hết sức mạnh hủy diệt nơi này, dù sao thì… với tình trạng của nàng hiện tại, dù có đi cũng không thể thoát thân, muốn trốn cũng không chạy xa được, ngược lại còn mang đến phiền toái cho bộ tộc.

“Chờ Tiểu Ngư tỉnh lại, hãy truyền lại lời ta cho hắn biết, bảo hắn về báo cho tộc trưởng. Chuyện sau đó…” Nàng không thể biết trước.

Nói đến đây, mẹ của Mạc Ngư nghiêm túc nhìn Tiểu Thạch Đầu, nhìn cho hắn luống cuống, nàng chậm rãi lên tiếng, bức thiết hỏi rằng, “Ta có thể tin tưởng ngươi không?”

Nghe mẹ của Mạc Ngư hỏi như vậy, Tiểu Thạch Đầu cảm giác như trong lòng có tảng đá nặng trĩu nện xuống.

Trọng Đạo Nam không muốn thấy Tiểu Thạch Đầu như vậy, y giơ tay che mắt Tiểu Thạch Đầu, cầm tay hắn dắt đi.

Tiểu Thạch Đầu nắm chặt tay Trọng Đạo Nam, dùng ánh mắt chân thành nhìn cá rồng bị ngâm trong nước, đáp rõ ràng, “Ngươi có thể tin ở ta, ta là bằng hữu của Tiểu Ngư mà.”

Cá rồng trầm mình trong nước nghe câu đó của Tiểu Thạch Đầu mới thấy nhẹ nhõm, làn da xanh nhạt dần biến thành trắng bệch, dáng vẻ suy yếu, dường như khí thế đáng sợ vừa rồi là do gồng hết sức chống đỡ.

Trọng Đạo Nam không ngạc nhiên khi thấy mẹ của Mạc Ngư biến hóa, y chỉ nhìn nàng, mở miệng, “Ta nghĩ ngươi sẽ chịu đựng được đến lúc chúng ta rời khỏi đây.”

Mẹ của Mạc Ngư nở nụ cười kiên định, không vương chút yếu mềm, nàng khẽ liếc Trọng Đạo Nam, vẫn tự tin và mạnh mẽ như trước, “Không cần ngươi thông báo, ta có mắt nhìn người đấy. Còn ngươi…” Nàng dời mắt sang Tiểu Thạch Đầu vẻ mặt lo lắng, giọng hiền hòa hơn, “Không cần lo, ta không sao, chỉ thiếu nước thôi.”

Tuy xung quanh nàng là nước nhưng không phải nước bình thường, thứ nước đó hạn chế sức mạnh và giam cầm nàng. Bị ngâm suốt một thời gian dài, thương tích đầy người, cái lạnh thấm vào tận xương tủy, nếu không phải bản thân nàng đủ mạnh thì không thể nào duy trì hình dạng này.

Nhắc đến nước, Tiểu Thạch Đầu vội hỏi, “Nước bình thường hả?”

Mẹ của Mạc Ngư dời sự chú ý sang Tiểu Thạch Đầu, không ngờ tiểu tử có vẻ nhu nhược kia lại biết nước xung quanh nàng không phải nước bình thường.

“Nước bình thường.” Cá rồng gật đầu, “Nếu trên sàn đấu giá mà có lượng nước khổng lồ…” Thì việc hủy diệt nơi này sẽ không quá khó khăn, nàng còn được thêm cơ hội sống sót.

“Ta sẽ giúp ngươi.” Tiểu Thạch Đầu hít vào một hơi, “Trong thời gian đấu giá, ta sẽ giúp ngươi đưa đến thật nhiều thật nhiều nước.”

Cá rồng buồn cười, “Bọn chúng biết nguyên hình của ta là gì, chúng sẽ không ngu ngốc đổ nước vào đâu.”

“Ta nhất định có thể giúp ngươi!” Tiểu Thạch Đầu không biết giải thích thế nào, nhưng vẫn nói rất chắc chắn, sự kiên trì ấy khiến nét mặt cá rồng hòa hoãn rất nhiều.

“Ngươi là một đứa trẻ ngoan.” Nàng nhẹ giọng nói.

Trọng Đạo Nam không nói gì, chỉ nhìn cá rồng một cái rồi dẫn Tiểu Thạch Đầu rời đi, sau đó sắp xếp chuyện của Mạc Ngư.

Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam đi men theo bờ tường, rời khỏi buồng giam ẩm thấp tối tăm, bây giờ Tiểu Thạch Đầu mới thấy rét, vội nép vào người Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam nhận ra ngay, bèn vươn tay ôm hắn vào lòng, bế đứng lên.

Tuy rất thích được A Nam ôm, nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn giãy chân, nhỏ giọng nói, “Ta tự đi được mà.” Tiểu Thạch Đầu ngượng lắm. Tuy nhiên, ngoài miệng nói vậy mà trong lòng nghĩ “Đừng thả ta xuống”.

Tiểu Thạch Đầu đơn thuần, nhưng yêu rồi cũng nghĩ một đằng nói một nẻo.

Trọng Đạo Nam nhìn đôi mắt trong veo của hắn, chỉ mỉm cười, “Từ khi tu luyện, ngươi vốn đã nóng lạnh bất xâm rồi, cái lạnh này không phải lạnh bình thường, phải để ta ôm mới an tâm chứ.”

Tiểu Thạch Đầu nghe vậy thì thoải mái dựa hẳn vào người Trọng Đạo Nam.

Mẹ của Mạc Ngư bị giam ở tầng sâu nhất trong hầm, Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu thong thả leo từng bậc thang, chỉ trong chốc lát đã trông thấy một dãy hành lang.

Sau những cánh cửa đó có rất nhiều đồ vật, mới đầu là một ít đá quý, khoáng sản hoặc dược thảo các thứ, càng vào sâu bên trong, vật phẩm càng phong phú.

Không gian sau từng cánh cửa cho cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Có phòng lạnh buốt, có phòng ấm áp, có phòng được quét dọn sạch sẽ, đầy mùi sách vở… tất cả đều được bố trí dưới lòng đất ẩm thấp.

Đến nơi cách mặt đất khoảng hai tầng, cuối cùng Tiểu Thạch Đầu cũng thấy sinh vật sống.

Vài động vật nhỏ hình thù kỳ lạ chưa thành tinh, bọn chúng được cho là đem lại may mắn hoặc gửi gắm tai ương, mỗi con bị nhốt trong một chiếc lồng sắt, nhìn không có tinh thần chút nào.

Trừ những thứ này, sinh vật khiến Tiểu Thạch Đầu nhớ nhất là những người bị giam trong này.

Đúng vậy, không chỉ yêu quái bị bắt nhốt mà còn có con người nữa.

Bọn họ bị nhốt ở những nơi tách biệt, cực kỳ bí mật, trên tường không có cửa nhưng Trọng Đạo Nam vẫn tìm ra được. Chỉ cần hai người tàng hình và che giấu hơi thở là những người và yêu quái bị giam sẽ không thể phát hiện.

Dạo một vòng không tốn bao nhiêu thời gian, thế nhưng túi càn khôn của Tiểu Thạch Đầu đã đầy ắp.

Bởi vì trong lúc thăm dò, Trọng Đạo Nam thấy món gì có lợi cho Tiểu Thạch Đầu thì hốt hết, cho vào túi càn khôn.

Nếu không phải những sinh vật sống đang bị nhốt kia quá phiền phức thì e là Trọng Đạo Nam đã bắt nhét vào túi càn khôn luôn rồi.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Trứ Ma của Thân Đồ Thử Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TỷLàDânFarmLinhThạch
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.