Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẳng thắn và suy đoán

Phiên bản Dịch · 1345 chữ

“Hãy sắp xếp thời gian để gia đình ta cùng Hoàng gia phụ mẫu ăn một bữa cơm, thời gian, địa điểm con hãy quyết định đi , được rồi, chúng ta ra ăn cơm đi, đừng để cho bọn họ chờ quá lâu.” Lâm Vĩnh Mặc thường xuyên dự các cuộc họp , hoặc làm việc quên thời gian ăn uống nên cũng không cảm thấy đói lắm, nhưng Lâm phụ lúc này đã đói bụng lắm rồi , ông liền dẫn đầu đi ra khỏi thư phòng.

        Lâm Vĩnh Văn vỗ vỗ vai Lâm Vĩnh Mặc , cao hứng nói: “Vĩnh Mặc chúc mừng ngươi, ý của ba là đã đồng ý hôn sự của ngươi.”




        “Ừ, cám ơn đại ca.”




        “Ta thấy rằng đây đúng là chuyện tốt, sau này nha đầu Hân Nguyệt kia trở thành người nhà Lâm gia chúng ta, ta cũng không cần mỗi ngày chạy đến trước mặt tiểu tử Hoàng Tân Duy kia nịnh hắn để lấy bản thiết kế nữa , vậy là không phải mỗi một lần đều phải đối mặt với cái bản mặt đắc ý của hắn nữa, ha ha… .” Lâm Vĩnh Văn đắc ý cười to, một bên đứng lên cũng ra thư phòng, để lại vẻ mặt bất đắc dĩ ,dở khóc dở cười của Lâm Vĩnh Mặc.








     Bên này Hoàng Hân Nguyệt cùng Lâm Hựu nói chuyện phiếm, hai người hình như càng nói càng kịch liệt, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng thật to tiếng cười.








        Lâm Vĩnh Mặc lúc đi vào, thấy hai người , một lớn một nhỏ ngồi ở trên sàn nhà cười ha ha , vô cùng vui vẻ, mà gia gia của hắn, Lâm lão thái gia đang cười híp mắt nhìn bọn họ, thấy hắn tiến đến, vội vã nhắm mắt lại, Lâm Vĩnh Mặc bật cười lắc đầu, cũng không vạch trần ông cụ.




        “Tiểu tử, ông nội kêu ngươi xuống ăn cơm.” Đi nhanh đi, muốn chiếm dụng thời gian riêng tư của ta và lão bà của ta sao , Hoàng Hân Nguyệt liếc hắn một cái, Lâm Hựu kéo tay của Hoàng Hân Nguyệt, ngẩng đầu cười không hiểu ý của Lâm Vĩnh Mặc , tự mình cười nói: “Tiểu thúc, dì Hân Nguyệt nói chuyện thực sự rất vui, người cứ đi xuống ăn cơm đi trước đi ha,  dì à, ——” Lâm Hựu xoay đầu lại, nói ra: “Chúng ta tiếp tục nói tiếp đi.”




     Thấy  Lâm Vĩnh Mặc nghiến răng , Hoàng Hân Nguyệt âm thầm cười trộm thật lâu, mãi cho đến mấy năm sau đó, Hoàng Hân Nguyệt chỉ cần nhớ tới bộ dạng của Lâm Vĩnh Mặc ngày hôm nay,  sẽ vẫn cười  toe tóet.




        “A. . . . . Ngủ một giấc, lão nhân gia ta thật đói bụng a,  —” Lâm lão thái gia dụi dụi con mắt, ngáp một cái, nhìn Lâm Vĩnh Mặc nói ra: “Tiểu Mặc Tử ngươi cũng ở đây sao, a , cháu dâu ngươi tỉnh rồi? Chúng ta đây cùng xuống ăn cơm đi.”






        Lâm Hựu đã vội vã chạy tới nâng Lâm lão thái gia dậy, Lâm Vĩnh Mặc cũng tiến lên muốn đỡ ông ấy, thấy ông khoát tay áo, chỉ chỉ vào Hoàng Hân Nguyệt còn đang ngơ ngác ,nói ra: “Ngươi hãy quan tâm cháu dâu đi, chúng ta đi xuống trước.”




        Đợi cho Lâm lão thái gia đi ra được một lúc, Hoàng Hân Nguyệt mới khe khẽ hô: “Gia gia —” biểu tình kia rất đau thương, làm cho Lâm Vĩnh Mặc thấy rất đau lòng.








        Lâm Vĩnh Mặc tiến đến bên cạnh sờ sờ tóc của cô, đỡ cô từ sàn nhà đứng lên, quan tâm nói: “Yên tâm đi, gia gia còn ở đây.” Lâm Vĩnh Mặc quyết định sẽ đem việc mà  hắn biết nói cho Hoàng Hân Nguyệt, bởi vì hắn phát hiện gần đây Hoàng Hân Nguyệt có rất nhiều tâm sự , hắn không thể lại để cho cô lúc nào cũng lo lắng hãi hùng.








        Hoàng Hân Nguyệt nghe xong lời nói của Lâm Vĩnh Mặc , thoáng cái nuớc mắt lưng tròng , đúng vậy, gia gia vẫn còn ở còn sống thật khỏe mạnh ,không có bởi vì Lâm Vĩnh Mặc mất mà bị đả kích lớn,  thoáng cái cũng từ trần, cái kia vĩnh viễn sẽ không xảy ra , chờ đã, hình như có cái gì đó sai sai, Hoàng Hân Nguyệt nghi ngờ nhìn anh, Lâm Vĩnh Mặc vẫn nhẹ nhàng sờ sờ tóc của cô, dùng lời nhỏ nhẹ, ánh mắt ôn nhu nhìn lại nàng.




        “Hân Nguyệt ta không biết vì sao chúng ta có thể được sống thêm một lần nữa, thế nhưng ——” Lâm Vĩnh Mặc ôm thật chặt Hoàng Hân Nguyệt vào ngực,  như muốn đem cô khắc vào tính mạng của mình vậy.




        “Thế nhưng lần này ta vĩnh viễn không cho phép cái chuyện sinh ly tử biệt này xảy ra, cũng sẽ không bao giờ để nàng… .” Lâm Vĩnh Mặc hít một hơi thật sâu, lời nói tuy đứt quãng nhưng Hoàng Hân Nguyệt vẫn hiểu được, thân thể của cô run lên một hồi, tay chân nhất thời càng thêm lạnh lẽo.








        Nếu không phải là vì Lâm Vĩnh Mặc gặp tai nạn, cô cũng sẽ không giết con tiện nhân Vương Tiếu Vân kia, sau đó cũng sẽ không tự sát, thế nhưng, cô không nghĩ rằng Lâm Vĩnh Mặc lại biết chuyện đó, anh ấy biết, như vậy — anh biết cô đã chết như thế nào, Hoàng Hân Nguyệt nhất thời mặt biến sắc trắng bệch như tờ giấy rất thiếu sức sống.




        “Hân Nguyệt,thời gian đó, ta luôn ở bên cạnh nàng, những chuyện sau này hãy giao cho ta, có thể chứ?” Lâm Vĩnh Mặc rất sợ Hoàng Hân Nguyệt sẽ chọn con đường giống như đời trước, hắn cũng không chịu nổi cái tình cảnh này nữa, từ lần trọng sinh trở về, đêm nào hắn cũng gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, tay chân lạnh lẽo toàn thân toát mồ hôi lạnh.








        Hoàng Hân Nguyệt nhất thời hiểu được, thì ra Lâm Vĩnh Mặc là sợ cô giống như đời trước chọn con đường trả thù  như vậy, đời trước Lâm Vĩnh Mặc không ở bên cạnh cô, cô mới bất đắc dĩ làm như vậy, thế nhưng bây giờ anh luôn ở bên cạnh cô, cô mới không có ngu như vậy đâu, nhất thời nhịp tim của cô mới dần dần khôi phục lại, bọn họ cũng đã có thể trọng sinh trở về, vậy thì còn có chuyện gì không có khả năng giải quyết.






        “Vĩnh Mặc anh yên tâm đi, chỉ cần có anh bên cạnh em, em sẽ không bao giờ làm như vậy đâu  ——” trong đầu Hoàng Hân Nguyệt thoáng qua cái gì đó , cô nhất thời đẩy Lâm Vĩnh Mặc ra, sắc mặt so với mới vừa rồi càng thêm thiếu sức sống, Lâm Vĩnh Mặc liền vội vàng buông cô ra, Hoàng Hân Nguyệt dừng một chút mới nói tiếp: “Vĩnh Mặc anh đời trước tai nạn xe cộ, nói không chừng —” Hoàng Hân Nguyệt nhìn phía Lâm Vĩnh Mặc ánh mắt của cô tràn đầy lo sợ ,không biết sự việc đó có xảy ra lần nữa hay không. Cô chợt nhớ tới đời trước lúc đang xử lý hậu sự của Lâm Vĩnh Mặc, Vương Tiếu Vân vô ý nói qua với cô một câu nói.




        “Ngươi cho là Lâm Vĩnh Mặc đơn giản là chỉ tai nạn xe cộ như vậy sao?” Lúc đó cô bởi vì chuyện Lâm Vĩnh Mặc ra đi nên rất đau khổ , không thể bận tâm đến những chuyện khác, chứ đừng nói chi là lại đi nghe Vương Tiếu Vân nói, nếu không phải là Vương Tiếu Vân sau đó vẫn lại nói những lời này, cô cũng căn bản không biết cô thật giống với một con ngốc.
Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Tra Thê Biến Hiền Thê của Thiển Toái Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.