Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dọn nhà

Phiên bản Dịch · 1364 chữ

“Được rồi, được rồi, mỗi người bớt một câu, Hân Nguyệt hiện tại đang có hài tử, cũng chính là chúng ta sắp có ngoại tôn, bọn họ kết hôn, tương lai nếu như tiểu tử này dám có lỗi với Hân Nguyệt của chúng ta, hai người các ngươi chẳng nhẽ trơ mắt nhìn Hân Nguyệt bị khi dễ sao?”

       Hai người cùng nhau nhất chí, cứ vậy đi , nếu như tiểu tử này dám làm chuyện có lỗi với Hân Nguyệt , hắc hắc… . . Hai người bọn họ cũng sẽ không để hắn yên.








        Qua cửa ải của Hoàng phụ Hoàng mẫu, kế tiếp những chuyện kia liền dễ dàng hơn nhiều . Lâm Vĩnh Mặc liền liên lạc công ty dọn nhà, giúp Hoàng phụ Hoàng mẫu dọn nhà.








       Sáng sớm Vương Tiếu Vân đã nhận được điện thoại của mẫu thân , lòng cô lại luống cuống, ngày hôm qua ở cổng trường gặp phải tên kia , ánh mắt của hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên.








        Thật vất vả ngày hôm qua mới thuyết phục được chính mình, việc bọn họ làm ngày đó căn bản là không có lưu lại chút manh mối nào, hắn căn bản không khả năng có chứng cứ.








        Thế nhưng, mẫu thân vừa đem hết chuyện xảy ra ngày hôm qua ở Hoàng gia nói hết cho cô , lúc đầu chuyện dọn nhà của bọn họ cũng chỉ là nói cho có mà thôi , nay đột nhiên lại nói có thể là bọn họ sáng sớm mai  dọn nhà, Vương Tiếu Vân đương nhiên phải luống cuống.




       Vì thế cô quát lớn với mẫu thân của mình qua điện thoại ,  toàn bộ ký túc xá cũng bởi vì vậy mà nhíu nhíu mày, bất quá ai cũng không nói gì thêm, mấy năm nay, Vương Tiếu Vân liều mạng lấy lòng Hoàng Hân Nguyệt, đồng thời trên người nàng rất nhiều đồ vật đều là lấy từ Hoàng Hân Nguyệt , mọi người cũng không phải không biết.








        Sự việc đến nước này ,  Hoàng Hân Nguyệt cũng xem như không  lỗi với nàng, những việc mà Vương Tiêú Vân làm với Hoàng Hân Nguyệt , nhìn ở góc độ bạn cùng lớp , mọi người cũng có lòng muốn khuyên Hoàng Hân Nguyệt, thế nhưng Hoàng Hân Nguyệt là một người cực kỳ đơn giản , những việc nên làm mọi người cũng làm rồi. Những chuyện khác các nàng cũng không quản được.












        Ngay lúc Vương Tiếu Vân nói chuyện với vẻ mặt đỏ bừng , bên ngoài cửa ký túc xá có người gõ cửa, đứng ở cạnh cửa đồng học ngáp một cái , tâm tình thật không tốt đi mở cửa, đúng vậy, mặc cho là ai sáng sớm liền bị thanh âm là to như vậy đánh thức, các nàng tâm tình có thể tốt dược sao.








        Chỉ là vừa mở cửa túc xá ra , ngẩn người, Hoàng Hân Nguyệt tay cầm bữa sáng, giơ giơ trước mặt , cười nói: “Thế nào không chào đón ta đi vào?”




        “Không có — chỉ là ——” nàng quay đầu nhìn một chút , Vương Tiếu Vân vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, khó khăn nói: “Hân Nguyệt ngươi tìm Tiếu Vân à , cô ấy đang gọi điện thoại, khả năng. . . . . Ngươi hay là chờ chút nữa trở lại đi.” Kỳ thực đồng học mở cửa thực sự không muốn để cho Hoàng Hân Nguyệt nghe được nội dung nói chuyện bên trong , không phải người ta thường nói có đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc sao.








        Hoàng Hân Nguyệt ngẩn người , không nghe rõ được cuộc nói chuyện bên trong , chỉ nghe thấy Vương Tiếu Vân vô cùng tức giận , hướng di động la to, điện thoại đó cũng là mấy tháng trước Hoàng Hân Nguyệt tặng cho nàng làm quà sinh nhật, cả bộ cũng đến mấy nghìn , Hoàng Hân Nguyệt lúc đó bỏ tiền ra cũng là cam tâm tình nguyện.








        Hoàng Hân Nguyệt đối đãi với bằng hữu luôn luôn tự nhiên, đối đãi đồng học cũng là khách khí, cho tới bây giờ cũng chưa từng sau lưng bát quái khi nói đến người khác , người khác vẫn nghĩ khi chơi cùng người tốt thì tính cách của Vương Tiếu Vân sẽ khá hơn , nhưng thật ra Vương Tiếu Vân, ỷ có tiền của Hoàng Hân Nguyệt , ai cũng khinh thường, cho nên rất nhiều đồng học đều không thích nàng. Lâu ngày , ngay cả Hoàng Hân Nguyệt chơi cùng Vương Tiếu Vân cũng bị mọi người chán ghét.








        Hoàng Hân Nguyệt khóe môi nhếch lên cười nhạt, Vương Tiếu Vân tính toán cô, nhưng thật ra chưa bao giờ ở trước mặt bạn học che giấu bộ mặt thật chỉ có cô ngây ngốc còn tin tưởng nàng ta.








        Trước đây rất nhiều đồng học đã nhắc nhở cô, Vương Tiếu Vân là người hai mặt để cô cẩn thận , trong miệng cô đáp lời, thế nhưng trong lòng vẫn luôn tin tưởng nàng ta , cô thấy rằng bằng hữu nên tin tưởng lẫn nhau, bằng hữu là có thể tương giao cả đời, thế nhưng cô quên rằng , có bằng hữu trước mặt thì nói tốt với mình nhưng sau lưng lại nói lời khác.




        “Hôm nay ta đến đây không phải tìm đến cô ta , chúng ta tốt xấu gì cũng ở cùng một ký túc xá hơn nửa năm nay , ta có mua bữa sáng, mời các ngươi ăn.” Nói xong ra dấu tay một chút, vừa cười vừa nói: “Chỉ có 4 phần thôi, cái người kia đang gọi điện thoại ta không quản, được rồi , ta đi chỗ giáo sư báo cáo một chút .” Nói xong xoay người, phất phất tay, để lại đồng học vẫn còn đang sững sờ ở cửa.












        Năm đó bọn họ ở cùng ký túc xá nửa năm, nếu không phải do Vương Tiếu Vân một mực oán giận nói xấu các bạn cùng phòng ở trước mặt Hoàng mẫu, thì Hoàng phụ cũng sẽ không mua nhà trọ để cô dọn ra ngoài . Từ đó mà cô càng ngày càng xa các bạn , lại càng thêm dễ dàng cho Vương Tiếu Vân đặt điều , dựng chuyện . Lúc đầu cô cũng tin tưởng rằng đó là biện pháp tốt nhất , thế nhưng, sau đó cô mới biết mình bị Vương Tiếu Vân tính kế , nghĩ vậy, trên mặt cô liền mỉm cười, thế nhưng trong mắt lại không che giấu được hàn khí toát ra .








        Cô đi tới phòng của giáo sư , giáo sư còn chưa đến , cô liền đứng ở bên ngoài chờ, sáng sớm hôm nay nếu không phải là nhận được điện thoại của anh , để cho cô hiểu rõ sự việc nên quyết định đến trường học một chuyến, thì chắc lúc này cô còn đang ở nhà ngủ nướng .








        Hôm qua có thể nói thái độ của phụ mẫu và ca ca với Lâm Vĩnh Mặc không được tốt lắm , thế nhưng đó cũng chỉ là ngoài mặt thôi.








        Nếu là người khác có lẽ sẽ không thể qua ải ngày hôm qua dễ dàng như vậy , thế nhưng với Lâm Vĩnh Mặc thì việc đó lại tương đối dễ dàng, bởi vì ca ca của Lâm Vĩnh Văn và ca ca của cô là bạn học cùng lớp, năm đó ca ca của nàng ngược xuôi tìm nghiệp vụ, tìm chỗ cho vay ,  thế nhưng không có một nơi nào chịu cho vay vốn cả , sau đó Lâm Vĩnh Văn nghe chuyện, anh ấy nói với Lâm phụ , Lâm phụ cho người tìm hiểu thêm sau đó chịu đứng ra giúp đỡ.








        Năm đó chỉ vừa gặp đại ca cô, ông ấy liền nói một câu: “Tương lai tiểu tử này tiền đồ sẽ vô cùng rộng mở .”
Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Tra Thê Biến Hiền Thê của Thiển Toái Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.