Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở mặt

Phiên bản Dịch · 1285 chữ

Hoàng Hân Nguyệt nhìn sang sắc mặt của người ấy, nghe được trong lời nói đó ám chỉ đến Lâm Vĩnh Mặc , một cỗ bực tức liền kéo đến , toàn thân run rẩy , liền kéo Lâm Vĩnh Mặc qua , lấy tư thái mười phần bảo vệ , căm tức mở miệng châm chọc nói: “Vương phu nhân hắn là bạn trai ta, ta không về nhà cùng hắn chẳng lẽ muốn ta về cùng kẻ bán đứng bằng hữu sao?” Hoàng Hân Nguyệt tức giận ngay cả ” dì ” cũng không gọi, trực tiếp xưng hô là phu nhân, có thể thấy được cô đối với người này rất bất mãn .

Lâm Vĩnh Mặc cảm thấy vừa cảm động vừa buồn cười , hắn phát hiện lúc này Hoàng Hân Nguyệt như vậy có chút xa lạ, lại rất khả ái , tựa như gà chọi … bất quá hắn thích.

( Yahh Lâm Vĩnh Mặc , ngươi lại dám đem Hoàng Hân Nguyệt so sánh với gà chọi sao , nàng là vì ai mới như vậy hả ??? )

Ở đây những người có gia thế hoặc người có tri thức thì mọi người đều gọi là phu nhân , hoàn cảnh gia đình Vương Tiếu Vân ở đây ai ai cũng biết , bỗng nhiên được xưng là phu nhân, có biết bao châm chọc..

Toàn bộ mọi người lúc ban đầu nhìn Lâm Vĩnh Mặc bằng ánh mắt có điểm bất thiện, nhất thời vì lời nói của Hoàng Hân Nguyệt, đều nhìn về phía bà Hà, mẹ của Vương Tiếu Vân .

“Hân Nguyệt ngươi nói cái gì vậy , ta đây không phải là đang quan tâm ngươi sao? Còn có, ngươi nói như vậy là sao? Cái gì bán đứng bằng hữu, Tiếu Vân của chúng ta đã làm gì?”

“Việc này nên hỏi lại nữ nhi nhà bà”

Bình thường Hoàng Hân Nguyệt nói chuyện đều là giọng nhẹ nhàng , hiện tại với bộ dáng la to như vậy nhất thời làm thay đổi cách nhìn nhận về cô trong lòng ba mẹ , ngay cả hàng xóm cũng sợ choáng váng , đây thật sự là Hoàng Hân Nguyệt mà họ biết sao? Cô gái ngoan ngoãn Hoàng Hân Nguyệt kia sao?

Bình thường Vương mẫu vì nữ nhi nên được mọi người ca tụng , trước đây Hoàng Hân Nguyệt nhìn thấy nàng đều là thân mật kêu bà bằng ” dì ” , đôi khi có lễ vật gì, đều sẽ đưa cho bà , gặp bà cũng là một bộ dáng rất tôn kính .

Ngày hôm nay bỗng nhiên bị cô châm chọc như vậy , lại thêm nữ nhi bảo bối trong mắt bà cư nhiên bị Hoàng Hân Nguyệt vũ nhục ngay trước mặt hàng xóm , trong lòng bà lửa giận đã bắt đầu tăng lên.

Nhất thời ý thức mơ hồ, bắt đầu la mắng: “Hoàng Hân Nguyệt , ngươi đúng là một kẻ nói dối không chớp mắt , nếu không có Tiếu Vân nhà ta chiếu cố người , ngươi cho là ngươi có thể đạt được tiêu chuẩn sát hạch sao , nếu không phải Tiếu Vân nhà ta chiếu cố ngươi, ngươi sớm đã bị khi dễ như đống cặn bả rồi , nếu không có Tiếu Vân nhà ta , ngươi bây giờ cũng không biết đã chết như thế nào đâu.”

“Tuy ta không biết giữa hai đứa xảy ra chuyện gì, thế nhưng ta biết rõ nữ nhi nhà chúng ta, có thứ gì tốt nó đều sẽ đem sang cho nhà các ngươi một phần . Lúc mới vào đại học chúng ta không nói tới , nhưng mấy năm này, đồ vật trong phòng nữ nhi nhà các ngươi có món nào không phải do Hân Nguyệt nhà ta đưa cho .”

Hoàng mẫu tức giận , dừng lại một chút lại tiếp tục hỏi: “Liền nói lần trước khi con ta xuất ngoại mua về châu bảo, mỗi một thứ cũng đến mấy vạn , thoáng cái lại đưa cho nàng, vậy lấy tiền ở đâu ra, có nhà ai hào phóng như thế , không thân không thích sẽ đưa cho nhiều món đồ quý giá như vậy. Những lời như vậy mà ngươi cũng nói ra được a.”

Trước mặt mình mà Hân Nguyệt còn bị khi dễ như này , vậy thì sau lưng , họ còn khi dễ nó thành bộ dáng gì nữa đây , nhất thời tâm từng đợt đau . Bà vốn tưởng rằng con gái của bà chí ít dù không được chiếu cố, thế nhưng cũng sẽ không bị khi dễ, thế nhưng bà sai rồi … bà đã nghĩ sai thật rồi .

Hoàng mẫu vừa dứt lời, chung quanh hàng xóm từng đợt khí lạnh bao trùm, bọn họ vừa nói sao, vì sao mấy năm này đời sống của Vương gia càng ngày càng tốt, nguyên lai là do Hoàng gia vì để cho Vương Tiếu Vân chiếu cố Hân Nguyệt mà giúp đỡ họ , thật không ngờ a.

“Tới cùng ai mới là người vong ân phụ nghĩa , công đạo ở tại tâm của mỗi người . Thế nhưng tất cả những việc Vương Tiếu Vân đã làm với ta và Hân Nguyệt , ta sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật đến cùng , làm phiền ngươi chuyển lời đến Vương Tiếu Vân một tiếng, đừng tưởng rằng không có chứng cứ, ta liền không làm gì được , hừ!” Lâm Vĩnh Mặc nói xong xoay người, hướng Hoàng phụ Hoàng mẫu nói ra: “Thúc thúc, dì chúng ta đi vào trò chuyện.”

Bà Hà nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, tức giận, nhưng vẫn cảm thấy mất mặt nhiều hơn .

Trải qua chuyện vừa rồi , ba Hoàng đứng ở cửa, quan sát rõ tất cả mọi việc , tuy rằng hắn cũng tức giận , nhưng rất lý trí , thấy Hân Nguyệt xông lên, sợ rằng có chuyện gì xảy ra , hắn ta cư nhiên ở phía trước che chở cho con bé , có thể để cho Hân Nguyệt trực tiếp đối mặt, cũng có thể đảm bảo rằng nó sẽ không bị thương, đồng thời lúc lão bà nhà mình ôm Hân Nguyệt khóc , hắn cũng đứng ở một bên, có thể thấy được người này cũng không tệ lắm, Hoàng phụ nhất thời ở trong lòng đánh giá hắn tăng vài phần .

“Vào đi.” Hoàng phụ là người sau cùng bước vào nhà . Ông đứng ở cửa hướng hàng xóm nói ra: “Nhà của chúng ta mấy ngày nữa sẽ dời đi, cảm tạ mấy năm này các vị hàng xóm chiếu cố.” Nói xong cũng ‘Răng rắc’ một tiếng, đóng cửa lại.

Hoàng mẫu nhất thời nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đang sống ở đây thật tốt, tại sao phải dọn nhà?”

Hoàng phụ đi tới ghế sa lon bên cạnh , ngồi xuống, tức giận nói: “Mới vừa rồi còn nháo loạn như vậy , ngươi nói chúng ta còn có thể ở đây sao? Huống hồ con trai mua phòng lâu như vậy, chúng ta còn chưa từng đến ở.”

Kỳ thực sáng sớm Hân Nguyệt đã cùng ông nói qua điện thoại, ông cũng cảm thấy rằng đây cũng là lúc họ nên dọn nhà, tương lai bọn họ còn muốn giúp đỡ chăm sóc cháu nội và cháu ngoại , cũng không có khả năng ở chỗ này ở cả đời được.

Bởi vì sáng sớm Hoàng Hân Nguyệt nói nên Hoàng gia phụ tử nhất trí quyết định dọn nhà .

Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Tra Thê Biến Hiền Thê của Thiển Toái Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.