Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn cũng trở lại rồi!

Phiên bản Dịch · 1104 chữ

“Vương Tiếu Vân đầu cô dùng để làm cảnh à? Tại sao không tự đi mà lôi kéo tôi làm gì?” Hân Nguyệt bị kéo tay thì tức giận nói, xong liền xoay người lại, kế tiếp liền giật mình sửng sốt, ngay cả biểu tình trên mặt cũng cứng lại.

Chỉ thấy người kéo tay cô là một người rất đỗi quen thuộc, hắn nhìn cô với vẻ mặt đau xót, viền mắt cũng đỏ lên.

Mà bên kia Vương Tiếu Vân lại khiếp sợ bụm miệng, giọng nói lắp bắp “hắn… sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?”

Người đến là Lâm Vĩnh Mặc, con ngươi trầm lãnh của hắn lúc này nhìn Hân Nguyệt lại rất ôn nhu, nhưng khi xoay người nhìn Vương Tiếu Vân thì nhất thời trở nên lạnh lùng, miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

“Vương Tiếu Vân ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần, dám tính kế với chúng ta, chuẩn bị nhận lấy sự trả thù của chúng ta đi, hừ!”

Nói xong hắn liền ôm Hoàng Hân Nguyệt, quay đầu đi một mạch, để lại Vương Tiếu Vân còn đang đứng run lẩy bẩy.

Lâm Vĩnh Mặc đem Hoàng Hân Nguyệt ôm lên xe, thắt dây an toàn cho cô rồi mới trở về chỗ ngồi bên tay lái. Đem xe chạy tới một nơi vắng vẻ mới dừng lại, xoay người phát hiện Hoàng Hân Nguyệt nước mắt rơi lã chã, ngây ngốc nhìn mình, Lâm Vĩnh Mặc ôm Hoàng Hân Nguyệt, giọng nói mang theo thương tiếc:

“Hân Nguyệt, anh đã trở về, sau này ai cũng không dám khi dễ em nữa.”

Hoàng Hân Nguyệt vẫn đang ngây người, nếu như đây là một giấc mộng, ông trời làm ơn đừng để cô tỉnh lại.

“Nha đầu ngốc, thực sự rất ngốc! vì sao ngốc như vậy?” Lâm Vĩnh Mặc nói một câu, xong viền mắt cũng hồng. Hân Nguyệt bảo bối của hắn, lại chết đau khổ như vậy, vì sao trước đây hắn không phát hiện, bên cạnh nàng lại có một người bụng dạ khó lường như vậy, hắn vẫn không hề phát hiện, nhất thời bản thân đầy tự trách và hổ thẹn.

“Vĩnh Mặc, ô ô… . Vĩnh Mặc, ô ô. . . .” Hoàng Hân Nguyệt oa một tiếng nhào qua ôm chầm Lâm Vĩnh Mặc, vừa khóc vừa nức nở.

“Đừng khóc, ngoan, đã không sao!”

Lâm Vĩnh Mặc an ủi vỗ vỗ sau lưng Hân Nguyệt, thế nhưng trong lòng rất là khó chịu. Hôm qua ở thư phòng hắn bị sách đập trúng, bất tỉnh đến gần sáng, là anh hắn cõng hắn về phòng. Sáng sớm tỉnh lại, trong lòng vừa kinh hỉ vừa khiếp sợ. Hắn vội chạy đi tìm Hoàng Hân Nguyệt khắp nơi, lúc đó mới biết, hắn trở về thời gian vừa biết tới Hoàng Hân Nguyệt, giống như khi trước Hân Nguyệt cho hắn xem cuống sách tiểu thuyết. Là trọng sinh.

Hồi sáng cả nhà đều bị hắn dọa đến hoảng sợ, tuy rằng hắn cũng cảm thấy có lỗi, thế nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, hắn ngay tức khắc liền lái xe như bay tới tìm nàng, trên đường bị phạt mấy lần, cũng mặc kệ.

“Vĩnh Mặc anh —” Hoàng Hân Nguyệt lúc đầu còn lơ mơ, nhất thời sáng tỏ, nàng nắm thật chặc tay Lâm Vĩnh Mặc, run run hỏi: “Anh cũng là trọng sinh trở về?” Sợ hắn không hiểu, cô vội vã tiếp tục hỏi: “Giống như trước đây em đưa quyển tiểu thuyết ‘Thiển Toái Hoa’ cho anh xem, giống hệt như nội dung bên trong?”

“Ừ.” Lâm Vĩnh Mặc ôm cô, nặng nề thở dài, kỳ thực, nội tâm hắn lúc này vừa mừng như điên vừa khiếp sợ, nhưng tất cả đều không thành vấn đề, quan trọng là… Hân Nguyệt còn ở bên cạnh hắn.

“Sau này không được để người khác biết chuyện này, chỉ có hai người chúng ta biết thôi, hiểu chưa?” Lâm Vĩnh Mặc buông nàng, hôn cái trán của nàng, dùng lời nhỏ nhẹ dặn dò.

“Dạ vâng, xin lỗi, xin lỗi anh Vĩnh Mặc, là em hại chết anh, em xin lỗi ——“ Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy rất phức tạp, cũng rất hổ thẹn.

“Ngốc quá, chuyện vốn không liên quan đến em, lúc chiếc xe đó lao đến, em là vợ anh, đương nhiên anh phải bảo vệ em, mà thôi, bây giờ chúng ta lại được bên nhau, phải chăm sóc tốt cho nhau chứ, anh phải dẫn em đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát xem sao?”

Lâm Vĩnh Mặc sợ sau khi bọn họ trọng sinh cũng mang theo tác dụng phụ, cơ thể sẽ xảy ra vấn đề gì đó, cũng nên phát hiện sớm để chuẩn bị tâm lý, dù sao bọn họ cũng không thể nào chịu được đả kích thêm nữa.

“Vĩnh Mặc —” Hoàng Hân Nguyệt đem tay hắn để lên bụng của cô, cười hạnh phúc nói: “Em đã có thai con của anh — “

Lời còn chưa nói hết liền bị Lâm Vĩnh Mặc ôm chặt.

Chờ bọn hắn đến bệnh viện làm kiểm tra, đã đến trưa rồi, Lâm Vĩnh Mặc dẫn Hoàng Hân Nguyệt đi ăn cơm, cả người bị vây trong trạng thái hưng phấn, thật không ngờ, hắn vừa trở lại đã được lên chức làm cha, cảm giác này thật sự quá hạnh phúc.

Kỳ thực, lúc hắn tỉnh lại đã đoán được Hoàng Hân Nguyệt cũng là trọng sinh, nếu không hôm qua nàng cũng sẽ không tìm hắn, trong lòng hắn là rất khiếp sợ, nhưng là bây giờ hắn là mừng như điên.

Lên xe, Lâm Vĩnh Mặc liền vỗ nhẹ Hoàng Hân Nguyệt, tức giận hỏi: “Ngày hôm qua thì ai đem anh đẩy rất xa, hử?”

“Cũng không biết ngày hôm qua thì ai đã cho em một khoản tiền, bảo em tự sinh con? hừ.” Nói xong nặng nề hừ lạnh một tiếng, diễn tả sự bất mãn. Lâm Vĩnh Mặc cười híp mắt chỉa vào cái trán của cô thở dài.

Mới vừa bác sĩ nói thân thể của bọn họ đều rất khỏe mạnh, đồng thời Hoàng Hân Nguyệt đã có thai 13 tuần, vậy là sự kiện kia đã phát sinh đã hơn hai tháng, cũng may bọn họ đều trọng sinh.

Đến bây giờ hắn ôm lấy cơ thể ấm áp của Hân Nguyệt mới thực sự cảm nhận được đây không phải là mơ.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Tra Thê Biến Hiền Thê của Thiển Toái Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.