Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2383 chữ

Chuông cửa reo, chắc là bọn Gia Minh nên Vương Thần đi ra mở cửa. Quả nhiên là bọn họ. Gia Minh mỉm cười bắt chuyện với hắn, Vương Thần để bọn họ vào nhà.

“ Vương Thần ca, đây là bạn học cùng với em Phương Lập Trung, Phương Lập Trung đây là anh Vương Thần.” Gia Minh vừa vào cửa là giới thiệu hai bên với nhau.

Phương Lập Trung này cả người có chút lạnh lùng, mày kiếm, đôi mắt hẹp dài, con ngươi lại to tròn, đen láy, mũi cao thẳng, môi rất nhạt và mỏng. Khi hắn nhìn thấy Vương Thần thì đôi mắt lóe sáng một chút rồi khôi phục vẻ lãnh tính vốn có. Hắn chào một tiếng rồi đứng ở một bên nhìn Gia Minh chơi đùa với tiểu Dục và tiểu Hạo.

“ Lại đây, Gia Minh, Lập Trung, trước ngồi xuống đã.” Vương Thần mang anh đào đã được ướp lạnh ra trước rồi cắt lê thành từng miếng cắm vào tăm trên dĩa để lên bàn.

“ Tiểu Hạo tiểu Dục lại đây chào Lập Trung ca ca. “ Vương Thần bế hai bé lên ghế ngồi, rồi cho anh đào vào hai cái chén nhỏ để hai bé cầm muỗng ăn.

“ Lập Trung ca ca, Gia Minh ca ca, mau ăn trái cây.” Hai bé chào xong lập tức giơ muỗng vui vẻ ăn trái cây.

Lập Trung và Gia Minh cầm một trái anh đào ăn, lập tức mở to hai mắt sau đó rất nhanh một người tiếp một người lấy trái cây ăn. Vương Thần cười cười đẩy dĩa lê về phía họ nói : “ Lê cũng rất ngọt, ăn thử xem.”

Lập Trung và Gia Minh nghe Vương Thần nói thế cũng cầm lấy cây tăm ghim lê ăn, quả nhiên rât ngọt rất mọng nước. Thực sự là ăn quá ngon. Qua một hồi bọn họ đã ăn hết một nửa, Lập Trung có chút ý tứ dừng lại. Dù sao cũng chỉ là thiếu niên 17, 18 tuổi, tính tình có điểm lạnh lùng thì cũng đều có tâm tính của thiếu niên.

“ Vương Thần ca, trái cây ăn thật ngon. Anh mua ở đâu vậy? Em cũng muốn đi mua về ăn.” Gia Minh thả chậm tốc độ tiếp tục ăn.

“Hôm qua trên đường về nhà anh mua của bác nông dân bên đường.” Vương Thần chảy mồ hôi, đem trái cây trong không gian lấy ra chiêu đãi mọi người mà quên mất nghĩ cách giải thích nguồn gốc của nó như thế nào.

“ Ngày hôm qua anh đưa cải trắng với dưa leo ăn cũng rất ngon, có phải là cũng mua ở ven đường hôm qua luôn không?” Gia Minh vậy mà lại nghĩ giùm nguồn gốc của mấy thứ kia, Vương Thần vừa trộm lau mồ hôi vừa cười gật đầu.

“ Anh còn mua một ít táo, lát nữa hai cậu đem một ít về nhà mà ăn. Lập Trung, hoa ngoài ban công, các cậu ra mà xem.” Vương Thần mang bọn họ ra ngoài ban công xem. Hai bồn đỗ quyên chập chờn trong gió, dưới ánh mặt trời trở nên kiều diễm dị thường, theo làn gió thổi tỏa ra một mùi thơm ngát.

Lúc Lập Trung nhìn thấy hai bồn đỗ quyên thì kinh ngạc khẽ mở to mắt, sau đó rất nhanh cụp mắt xuống. Xem ra hắn tuy rằng còn nhỏ nhưng năng lực điều khiển bản thân rất tốt, nhất định là hắn xuất thân từ một gia đình cũng có bối cảnh.

Lập Trung bước lên phía trước cẩn thận ngắm hoa một lúc mới hỏi “Em chưa bao giờ thấy bồn hoa đỗ quyên nào đẹp như vậy. Anh định bán nó với giá như thế nào ?”

Vương Thần nhìn Gia Minh, Gia Minh nuốt vào một miếng lê nói “Tớ chưa nói với cậu là anh Vương Thần cũng không biết giá, cậu thử cho một cái giá đi.”

Lập Trung nhìn qua Vương Thần nói “Hoa đỗ quyên rất bình thường, nhưng hoa đỗ quyên bảy màu rất đặc biệt, chắc ông em sẽ thích. 5 vạn thế nào ạ?”

Vương Thần vừa nghe thì cười “ Cậu thấy được thì giá hoa cũng không có vấn đề gì. Cậu đem hoa về đi.”

Lập Trung thấy trên ban công còn có mười bồn hoa lan thì hỏi “ Đây là giống lan gì vậy?”

“ Lan hồ điệp. Chờ nó nở hoa rồi tôi sẽ gọi cậu đến xem. Tôi tập trung trồng nó cho nó nở ra không giống như những bồn lan hồ điệp bên ngoài.” Vương Thần nhân lúc giới thiệu thì đề cử hoa nhà mình một chút, dù sao sau này cũng cần bán hoa kiếm tiền không phải sao. Một bồn đỗ quyên đã được định giá đến 5 vạn rồi.

“Được, anh đưa số tài khoản cho em, em sẽ chuyển tiền qua cho anh.” Mọi người giao dịch một cách sảng khoái.

Tâm trạng Vương Thần đặc biệt tốt, dùng hai giỏ trúc xếp đầy trái cây, một giỏ xếp mỗi loại bốn trái táo, lê, xoài, sơn trúc, một giỏ chỉ cho có ba. Giỏ bốn thì đưa cho Lập Trung, giỏ ba thì đưa cho Gia Minh. Gia Minh nói Vương Thần bất công, Vương Thần ngạc nhiên nói : “Nhà cậu chỉ có ba người, nhà Lập Trung còn có thêm ông mà.”

Lập Trung ngoéo… miệng một cái “Nhà của em cũng không phải chỉ có bốn người, còn có bà, trên có một anh, dưới có một em.”

Vương Thần khóe miệng rút trừu, lấy thêm trái cây bỏ vào trong giỏ của hắn nói “Nhiều người như vậy sao?”

Bàn giá cả xong xuôi, Lập Trung với Vương Thần thật ra nói chuyện khá hợp nhau, ba người trò chuyện khá vui vẻ. Dù sao tâm lí Vương Thần cũng đã là của người 25 tuổi, lại mang theo trí nhớ trước khi trọng sinh, đối với những việc xảy ra trong thời gian tới hắn có những lí giải rất hay. Trong lúc nói chuyện Vương Thần cũng rất thưởng thức Lập Trung, rất nhiều suy nghĩ vượt quá tuổi. Gia Minh cũng không phản đối, trách không được bọn họ hai người tính cách trống đánh xuôi kèn thổi người lại có thể làm bạn với nhau. Quả nhiên là tương lai là do bọn họ … những tinh anh này xây dựng nên. Quay ngược thời gian trở lại mới gần gũi những người tư chất bình thường như thế này a.

Vương Thần nhìn đồng hồ đã mười hai giờ, hắn phải chuẩn bị ăn cơm rồi đi đưa hoa nữa. Mà bọn họ hình như cũng muốn đi.

“ Anh chuẩn bị làm cơm, các cậu có muốn ăn cùng không? Nhà anh chỉ có rau dưa không biết có hợp khẩu vị các cậu không?” Vương Thần nghĩ hay là vẫn hỏi một chút đi.

“ Tốt, bây giờ đi về nhà rất nóng, bọn em cũng không có ý định đi đâu. Để em gọi điện vè nhà báo không về ăn cơm đã.” Gia Minh lập tức đồng ý lấy điện thoại di động ra gọi. Lập Trung cũng gọi về nhà.

Xem ra là muốn cọ cơm a. Vương Thần lại hỏi bọn họ ăn cay hay không ăn cay, hắn muốn làm cá sốt cay. Bọn họ cũng không thể nói không ăn đổi món khác được.

“Vương Thần vào nhà bếp dùng tinh thần lực lấy một con cá nặng hơn 2 kí từ trong không gian ra, sau đó hắn lấy tiếp ớt, tiêu, đào thêm năm củ khoai tây, rau xà lách và dưa leo. Hắn vo sạch gạo bỏ vào nồi nấu cơm sau đó làm sạch cá, dùng rượu gia vị, muối, dấm và gừng để ướp cá. Bào vỏ khoai tây, dùng nước sôi trụng qua tôm, sau đó cắt dưa leo thành từng miếng. Hắn lấy thịt nạc ngày hôm qua ra băm nhỏ cho vào nấu chung thành canh dưa leo.

Vương Thần đun nóng dầu, sau đó cho ớt, tiêu và gừng vào xào dậy mùi rồi thả cà, khoai tây và xương cá, đầu cá vào xào sơ. Hắn cho một chút nước vào nấu đến sôi thì cho cá miếng vào nấu đến khi chín thì tắt lửa. Nếu có thêm ngò hay hành tây thì tốt rồi. Quên đi, làm sao ăn ngon là được rồi. Vương Thần lấy cái dĩa lớn nhất trong nhà ra lót rau xà lách xuống dưới sau đó múc cá sốt để vào bên trên là đại công cáo thành. Thật là thơm quá đi!

Vương Thần làm thêm 1 phần đậu hủ sốt cay, cắt một dĩa hoa quả sẵn, sau đó mới mang cá sốt, đậu cay và hoa quả ra bàn ăn cơm. Hắn múc năm chén canh nhỏ, lại múc thêm cho mỗi người một chén cháo cá- ba chén lớn một chén nhỏ xong mới lấy đũa và thìa gọi mọi người vào ăn cơm.

Vương Thần nói Gia Minh và Lập Trung cứ ăn tự nhiên, mình thì tập trung cho hai con ăn canh. Ngoại trừ dĩa trái cây màu sắc bắt mắt ra, những món ăn khác cũng giống như trên các bàn cơm khác thôi, dù sao cũng là việc nhà cả mà. Bất quá khi Gia Minh và Lập Trung ăn đũa đầu tiên rồi thì không dừng lại được y như lúc trước ăn trái cây a. Tuy rằng mấy món ăn nhìn qua rất bình thường nhưng lại vô cùng ngon. Cá sốt vừa cay vừa tươi, khoai tây cay ăn khai vị rất ngon miệng, canh dưa leo cũng rất ngon. Dĩa hoa quả không cần phải nói hai người cũng ăn đến đầu cũng không muốn nâng lên luôn.

Xem ra có thể bị thiếu cơm a, phương pháp ăn của bọn họ như quỷ đói thế này mà. Vương Thần khi nấu vốn tính bọn họ mỗi người ăn ba chén cơm, ai ngờ mình mới ăn được nửa chén họ đã ăn sang chén thứ ba rồi. Sau đó tốc độ ăn của Lập Trung có chậm lại, không phải vì hắn đã no mà là vì hôm nay thấy hành động của mình thật khó tin, vì dục niệm ăn uống mà thất lễ trước mặt người không quen thuộc lắm như Vương Thần. Bất quá Vương Thần nấu cơm thật sự là quá ngon, bên ngoài cũng không có chỗ nào nấu ăn ngon được như hắn.

Vương Thần gắp cho Gia Minh một đũa khoai tây nói “ Gia Minh, lát nữa cậu có rảnh rỗi không? Ăn cơm xong anh định mang hoa đi. Cậu giúp anh trông tiểu Hạo tiểu Dục được không?

Gia Minh đang tập trung ăn cá, ăn đến miệng đầy dầu nói “ Được chứ. Em cũng không có việc gì bận hết mà.”

“Vương Thần ca, em chạy xe tới. Lát nữa để em chở anh đi.” Lập Trung ghim nĩa vào một khối táo.

“ Vậy có phiền cậu không?” Có xe chở tiện hơn đi taxi nhiều, Vương Thần cũng không khách khí.

“Không có vấn đề gì.” Lập Trung tiếp tục ghim hoa quả ăn.

“Ba ba, ba ba, tụi con muốn cùng ba đi ra ngoài.” Hai bé con cũng vung muỗng vô giúp vui.

“Nếu không chúng ta cùng đi đi? Khi quay về chúng ta cũng có xe, mọi người có thể cùng nhau đi trung tâm thương mại mua sắm.” Gia Minh đề nghị, Lập Trung cũng đồng ý. Có Gia Minh đi cũng thì mang theo hai bé con cũng không có vấn đề gì, Vương Thần quyết định hôm nay cho con đi cùng. Hắn mang theo năm vạn đồng , mang thêm một cái máy ảnh nữa. Con nít lớn lên rất nhanh, sau khi lớn lên nhiều khi cũng không còn đáng yêu như vậy nữa.

Điện thoại di động của Vương Thần đột nhiên reo lên, nguyên lai là Trương Bá gọi điện hỏi hắn khi nào thì tới. Vương Thần hẹn ba giờ. Hắn để Gia Minh và Lập Trung mang tiểu Hạo với tiểu Dục lên phòng khách chơi, còn hắn thì dọn dẹp bàn ăn và rửa chén. Xong xuôi đâu đấy hắn đi tắm một cái, ngày hôm qua hái rau làm người hắn dính một thân mùi ớt rất khó chịu.

Sau khi cho nước vào bình, lấy khăn lông, lại dùng hộp giữ lạnh đựng anh đầy anh đào cho vào trong túi, Vương Thần pha loãng nước thủy đàm tưới cho bồn đỗ quyên một chút rồi dùng mấy cái túi đen bao chậu hoa lại. Xong rồi hắn mới thay đồ, đội mũ lưỡi trai đeo kính mắt, để Lập Minh xuống xe mở máy lạnh trước, Gia Minh giúp đẩy xe trẻ con rồi hắn mới bê chậu hoa xuống lầu.

Hai bé được bế ra ngoài, xe trẻ xếp cho vào trong cốp xe, bồn hoa thì để vào băng ghế phía sau xe cùng với chỗ ba cha con Vương Thần ngồi, Gia Minh thì ngồi ghế phó lái, đoàn người lái xe chạy đến chợ hoa cỏ. Hai bé con rất hưng phấn, suốt dọc cả đường đi hai bé thường xuyên cười đùa khanh khách với Gia Minh khi hắn quay lại đằng sau đùa.

Tới chợ, Vương Thần nói mọi người ở lại, bên ngoài trời quá nóng không nên xuống xe, để một ình hắn đi vào trong tiệm hoa là được rồi. Kết quả không ai chiu. Hai bé con muốn đi theo ba ba mình, Gia Minh với Lập Trung thì lại muốn biết bồn đỗ quyên đó tron giới có vị trí như thế nào. Vì vậy ba người lớn hai bé con xuống xe hết. Vì Gia Minh và Lập Trung ôm hai bé con nên Vương Thần ôm bồn đỗ quyên, một đương phơi nắng đi vào bên trong tiệm hoa.

Bạn đang đọc Trọng sinh chi đái trứ không gian dưỡng bao tử của Nhập Nhị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 90phuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.