Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2383 chữ

Phương Lập Chấn thuê một sương phòng sau đó nhanh chóng gọi một bàn đồ ăn. Chắc là hắn rất hay ăn tại nhà hàng này.

“ Nghe Lập Trung nói cậu không muốn đổi công tác à? Nếu cậu đến công ty tôi thì sẽ được trả lương cao hơn bây giờ ít nhất gấp hai lần. Thế nào, cậu không cân nhắc gì sao?” Lập Chấn chờ sau khi gọi món xong mới hỏi Vương Thần.

“ Công tác của tôi hiện tại tương đối nhàn, quan trọng là không cần phải đi công tác, rất tiện cho tôi chăm sóc con trai.”

“ Thật sự cậu không suy nghĩ về chuyện này chút nữa sao?”

“ Cảm ơn anh. Tạm thời tôi không có ý định đổi việc. Đúng rồi Phương tiên sinh.” Vương Thần muốn lái câu chuyện sang hướng khác, không ngờ bị Lập Chấn chặn lời.

“ Gọi tôi Lập Chấn ca hoặc Lập Chấn đi. Gọi Phương tiên sinh như vậy nghe rất khách sáo.”

“ Anh cũng không hơn tôi bao nhiêu tuổi nên tôi sẽ gọi là Lập Chấn đi.” Vương Thần nghĩ thầm anh ta chỉ hơn mình nhiều nhất là hai tuổi, nếu gọi ca thì mình làm sao gọi được a?

“ Vậy gọi Lập Chấn đi. Cậu muốn hỏi cái gì?

“ Tôi muốn mua một cửa hàng. Cậu có thể góp ý kiến cho tôi không? Vị trí tốt, thuận lợi nhưng không quá mắc, tốt nhất là nơi sau này có khả năng tăng giá lên rất nhiều.” Vương Thần nói đến đây thì lỗ tai đỏ cả lên. Sao mình lại có gì nói nấy thế này. Những chỗ tốt như thế họ sẽ mua chứ đâu để chừa cho mình chi.

Phương Lập Chấn nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ lên của Vương Thần, tự định giá một chút, “ Vấn đề cậu vừa hỏi, công ty tôi cũng có nắm giữ một vài bất động sản, tôi có thể bán cho cậu với giá nội bộ.”

“ A? A! Không cần không cần. Tôi không thể mua với giá nội bộ công ty anh được, anh cứ bán với giá thị trường là tốt rồi.”

“ Công ty tôi sẽ không lỗ. Với lại hôm nay cậu còn giúp tôi đổ thạch mà. Nếu còn ngại thì vào ngày lễ chúc thọ của ông nội tôi cậu tặng một bồn hoa lan làm quà là được. Lập Hoa nói ở nhà cậu có nhiều bồn lan rất đẹp mà.”

“ Cái này không thành vấn đề, đến lúc đó tùy anh chọn.” Người ta yêu lan hắn yêu nhà. Mấy cây lan cũng không đáng bao nhiêu, phòng ở hắn còn không có nè. Vương Thần nghĩ mình vừa mới chiếm được đại tiện nghi, vui vẻ cười rất xán lạn.

“ Vậy ngày mai sáng sớm Thôi tiên sinh sẽ mang cậu đi xem vị trí cửa hàng, nếu thấy hợp nói với tôi, tôi sẽ bảo công ty lo liệu các thủ tục còn lại.”

“ Tốt, vậy cám ơn anh.”

Phương Lập Trung hoàn toàn trở thành người vô hình, tại trước mặt anh họ, những thứ hắn không nên nghe đều vào tai phải ra tai trái rồi. Tuy rằng hắn cũng thích người bạn như Vương Thần, nhưng Lập Chấn là anh họ của hắn, mà Vương Thần cũng là người trưởng thành nên không cần vị thành niên như hắn nhắc nhở đâu ha!

Sau khi ăn bữa cơm này xong, quan hệ giữa Vương Thần và Vương Lập Chấn được kéo gần lại một chút.

Vương Thần kích động ôm khối nguyên thạch về đến nhà, đóng cửa lại, lập tức nhắm mắt tập trung tinh thần cảm nhận lần nữa linh khí bên trong nguyên thạch đang tụ tập lại dưới tay hắn. Một lúc sau hắn mở mắt, sờ sờ “tiền tài” rồi đem nó bỏ vào không gian. Lát nữa còn phải đi đón con nên Vương Thần quyết định đi tắm rửa một chút rồi qua nhà thím Ngô.

Tiểu Hạo tiểu Dục vừa thấy Vương Thần thì lập tức vọt tới ôm đùi hắn kêu ba ba. Vương Thần đổ trướng thắng lớn sắp làm ông chủ có sự nghiệp nên tâm trạng đặc biệt khoái trá. Hai bảo bối vừa đáng yêu vừa bạo dạn, Vương Thần cũng không cố kị đang ở trong nhà người khác, ôm hai bé vừa hung hăng hôn vừa cù léc khiến hai đứa vừa giãy giụa vừa cười khanh khách.

“ Tiểu Thần à, hoa quả cậu đưa rất là ngon nha. Cậu mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn đi mua. Mấy ngày nay lão đầu nhà tôi và Gia Minh ăn thêm được rất nhiều cơm, nấu cái gì cũng đều ăn hết.” Bà chủ nấu cơm trong gia đình thấy người khác thích những món ăn mình nấu thì đều vui vẻ thoải mái.

“ Gia Minh có nói với thím không? Là cháu mua ở ven đường đó. Thím khi nào rảnh cũng ra đó xem thử có bán không. Nhưng mà hình như không phải ngày nào cũng mua được nên cháu vừa thấy thì mua rất nhiều. Lần sau cháu sẽ mua hai phần rồi đưa một phần cho thím.” Vương Thần giải thích vụ này không được, bất đắc dĩ phải thêm mắm thêm muối cho chuyện đã kể trước kia.

“ Vậy thì tốt quá nhưng lần sau cậu phải lấy tiền nhà. Cậu mà cứ trả tiền thay tôi hoài thì lần sau tôi cũng không dám nhận nữa đâu.”

“ Được rồi. Thím Ngô, ngày mai cháu có việc phải đi ra ngoài, ngại quá nhờ thím giúp đỡ trông tiểu Hạo tiểu Dục nhé.”

“ Không thành vấn đề. Gia Minh bình thường hay đi ra ngoài, lão đầu nhà tôi cũng phải đi làm, một mình tôi ở nhà mà có thêm tiểu Hạo tiểu Dục nữa thì càng tốt mà.”

“ Vậy cảm ơn thím.”

“ Mọi người thân quen vậy nói cám ơn cái gì.”

“ Ha ha, tốt lắm. Đại ân không thể nào cám ơn hết được mà. Chúng ta đi về nhà thôi.” Vương Thần kéo tay nhỏ bé của tiểu Hạo tiểu Dục “ Tiểu Hạo tiểu Dục, chào bà Ngô đi.”

“ Bà Ngô, tạm biệt.” Tiểu Hạo tiểu Dục đồng loạt giơ tay nhỏ vẫy vẫy.

“ Tạm biệt tiểu Hạo tiểu Dục.”

Vừa về đến nhà tiểu Hạo tiểu Dục đã chạy tới hồ cá nhìn cá cẩm lý. Vương Thần cầm hai bộ quần áo nhỏ vào phòng tắm chuẩn bị nước cho hai bé tắm. Trời nóng hai bé ra không ít mồ hôi. Sau đó hắn đi mỗi tay ôm thắt lưng một bé , đem hai bé vào phòng tắm trong tiếng thét chói tai, cời quần áo, bỏ vào trong bồn tắm ngâm, sau đó thả vào hai con vịt vàng đồ chơi cho hai bé chơi. Ngâm khoảng nửa tiếng đồng hồ thì xả nước rồi ôm hai bé trơn tuồn tuột vào phòng mặc quần áo. Hắn hôn nhẹ hai bé rồi đưa hai bé ra ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Hắn mở phim hoạt hình cho hai bé coi còn mình thì đi tưới nước cho mấy chậu lan, trong đó một chậu tưới theo tỉ lệ 1:8 là chậu chuẩn bị đưa qua cho gia đình Lập Trung. Lan hồ điệp đang ra hoa, nụ hoa rất nhiều. Mặc dù hoa chưa nở nhưng so với lần đầu mới mua về thì nó nhìn rực rỡ hơn rất nhiều. Nhìn sơ có thể thấy nụ hoa có màu hồng nhạt, tím, trắng, da cam, xanh nhạt… Nhưng Vương Thần biết lan hồ điệp có rất nhiều cây ra hoa hỗn sắc (nhiều màu pha với nhau), phải chờ hoa nở thì mới biết được chứ bây giờ thị nụ hoa còn quá nhỏ.

Vương Thần muốn ngày mai đi xem thử có căn nhà nào cần bán ở đoạn đường mà hắn muốn hay không? Nếu có thể hắn sẽ mua một căn. Vương Thần biết thời gian tới giá nhà sẽ tăng có khi gấp đôi so với tốc độ tăng trưởng của đồng tiền, gạch so với tiền còn đáng giá hơn. Nhưng mà khi mua nhà sẽ không nhờ Phương Lập Chấn giúp nữa. Nói tới việc này, thật ra Vương Thần cũng không muốn có quá nhiều liên hệ với Phương Lập Chấn, thiếu nhân tình của người khác thì rất khó trả lại.

Chưng trứng cho hai bé con ăn xong Vương Thần lại vào không gian.

Ngày hôm qua mới trồng lý tử, cây mơ bây giờ đã có trái chín, sai trĩu nặng cả cành cây. Vương Thần không muốn sự vật trong không gian quá sinh sôi nảy nở nên vận dụng tinh thần lực truyền ý niệm này cho nó, không biết có hữu dụng hay không nhưng phải thử mới biết được. May mà những thứ thu hoạch được để trong không gian sẽ không bị hư thối chứ nếu không thì khồn biết xử lý như thế nào nữa. Nhớ tới hôm qua hắn muốn đưa tiểu Hạo với tiểu Dục vào không gian chơi, nhưng nhìn lại chỉ có một gian nhà tranh và hai cái ghế, cũng quá đơn sơ rồi. Vương Thần định hai ngày tới trong không gian sẽ xây dựng một căn nhà trúc. Hắn còn muốn làm thêm tháp trúc, ghế trúc (* chém), mấy cây gỗ trong rừng kia chắc cũng dùng được chứ ha. Ngày mai làm thử xem, nếu được thì đóng thành cái bàn luôn. Cây hương bồ cũng phải hái lấy đem ra phơi nắng rồi đan thành chiếu, khi cần thì đem ra trải cho tiểu Hạo tiểu Dục ngồi chơi. Giỏ trúc cũng phải bện nhiều thêm mấy cái. Hắn muốn làm rất nhiều thứ, nhưng mà việc ưu tiên hàng đầu vẫn là đọc sách. Về những vấn đề cần làm trong không gian Vương Thần chỉ có kiến thức nửa vời, không đọc thêm sách thì sẽ rất thiếu sót.

Trước tiên Vương Thần cắt cành hương bồ đặt ở bên cạnh nhà tranh, lại dùng tinh thần lực tước đi cật trúc, chặt thành từng cây gậy trúc to nhỏ khác nhau xếp thành một đống lớn. Sau đó hắn ngồi bên hàng hiên bện khoảng mười mấy cái giỏ trúc. Sau đó hắn đi kiểm tra ổ gà ổ vịt một chút, nhặt được một giỏ trứng để ở trong nhà tranh.

Hắn bắt một con cá và một ít gừng ra khỏi không gian. Trước tiên hắn đặt nồi cháo cá lên bếp rồi bắt đầu lấy sách và bút kí lên phòng khách vừa đọc vừa xem hai bé con chơi. Hắn lên mạng xem rất nhiều kiến trúc về trúc lâu. Hắn muốn dựng trúc lâu ba tầng, tầng thức ba dùng để uống trà và ngắm phong cảnh, tầng thứ hai dùng để nghỉ ngơi, mà tầng dưới cùng để trữ một số đồ. Phía trước trúc lâu để trồng mấy bụi trúc, hoa cũng phải trồng thật nhiều nữa. Hắn tưởng tượng ra một trúc lâu nhỏ xanh tươi đứng lẳng lặng trong rừng trúc tươi tốt, được những khóm hoa mềm mại xung quanh bao bọc mà cảm thấy vui vẻ đến nôn nao. Hắn xem đi xem lại rồi lưu mười bản vẽ đơn giản của các chuyên gia về.

Dùng tinh thần lực vào không gian, Vương Thần đến xem bầy cá kiểng. Mấy con cá này sống trong hồ nước ở không gian lớn rất nhanh, trên mình hoa văn cũng rất đẹp. Vương Thần bắt lên một đôi cá la hán, một đôi có bảy màu và một đôi hồng vĩ kim long bỏ vào hồ cá, sau đó đem hồ cá đặt vào trong phòng mình. Chuẩn bị xong hắn mới nói với tiểu Hạo tiểu Dục : “ Ba ba hôm nay đi ra ngoài mua rất nhiều cá xinh đẹp nga, ba để ở trong phòng, các con nhanh đến mà xem kìa.”

Tiểu Hạo tiểu Dục vừa nghe vậy lập tức bật dậy chạy vào phòng xem cá. Vương Thần ở bên ngoài nghe hai bé thốt lên từng tiếng kêu kinh ngạc thì ngực đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

“ Ba ba ba ba, bọn nó thật là xinh đẹp.” Cái đầu nhỏ của tiểu Hạo ló ra rồi lại chạy vào.

“ Ba ba ba ba, mấy con màu hồng với màu đen đẹp quá đi.” Tiểu Dục cũng chạy ra sau đó lại chaỵ vào cùng tiểu Hạo xem cá.

Vương Thần đứng xoay lưng một cái rồi vào nhà bếp múc ra ba chén cháo, giúp tiểu Hạo tiểu Dục rửa tay rồi ẵm hai bé lên ghế chuẩn bị ăn. Vương Thần lười, không muốn nấu cơm, hai con ăn cái gì thì hắn ăn cái đó là được. Bất quá bây giờ hắn trồng được tiểu mạch, sau này xay thành bột thì có thể làm bánh mì, mì, bánh ga tô các loại được rồi, Vương Thần vừa ăn cừa tính toán.

Cơm nước xong Vương Thần đem sách giáo khoa cho trẻ nhỏ ra, bắt đầy ôn phần đã dạy cho tiểu Hạo tiểu Dục hôm qua ròi mới dạy cái mới. Dạy xong chương trình học hôm nay hắn mới tắm rửa cho hai bé rồi thả hai bé vào phòng chơi với cá.

Nghĩ đến việc ngày mai đi xem nhà, có thể lại phải gặp Phương Lập Chấn, Vương Thần vào không gian hái một giỏ xoài và môtj giỏ đào mật. Hắn tranh thủ xem xét không gian thêm một lần, đem mấy cây lan nhỏ mua được lần trước cho vào chậu hoa lục sừng thanh hoa rồi tưới nước vào. Nhìn thấy khối len dạ hôm qua mua được rồi vội vội vàng vàng nhét vào không gian, Vương Thần không nhịn được ôm lấy mà sờ một phen rồi mới bỏ vào bên trong nhà tranh.

Bạn đang đọc Trọng sinh chi đái trứ không gian dưỡng bao tử của Nhập Nhị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 90phuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.