Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 02: Ngày Đầu Tiên Trở Lại Trường Học Sau Bao Nhiêu Năm

Tiểu thuyết gốc · 1813 chữ

Chương 02: Ngày Đầu Tiên Trở Lại Trường Học Sau Bao Nhiêu Năm

Phạm Long ngắm nhìn thân thể mình trong gương, đây là một thân thể ốm tong ốm theo, trên người không có một chút cơ bắp, thậm chí là ngực lòi ra nguyên bộ 16 cây dao găm cùng 2 cây côn nhị khúc.

Đây không phải vì hắn thiếu ăn mà vì hắn nhịn ăn sáng, hắn lấy toàn bộ tiền để đi chơi Net, nhịn ăn nhịn uống suốt cả một năm trời, thì thử nghĩ mà coi thân thể không gầy còm sao cho được.

Phạm Long một lúc sau mới bước ra khỏi phòng tắm, mặt lên bộ đồng phục đã xỉn màu, bên trên túi áo còn được may lên một tấm phù hiệu. trường THCS Xuân Tân. Lớp 9-3 ms:14.

Vì lúc này cũng đã gần 6h30. Mẹ hắn giục hắn đến trường, đồng thời không quên để cho hắn 10.000 tiền ăn sáng.

Vào cái năm này một ổ bánh mỳ ốp la chỉ có 5000 mà thôi, nhưng hắn chẳng bao giờ dùng số tiền này để ăn sáng cả. hắn toàn bộ cống nạp vào tiệm net gần trường, với cái giá hội viên 2500/giờ.

Mà mấy ngày gần đây hắn cũng không có đến trường mà trực tiếp cúp học, trốn đi chơi nét, mãi cho đến tối qua cô giáo chủ nhiệm gọi điện về thì cả nhà mới biết.

Mà cha hắn cũng không thèm nói một câu, chỉ liếc nhìn xem thời sự, vì ông đã quá chán nãn với cái thằng con mất dạy bất hiếu này rồi.

Chỉ có mổi mẹ hắn là vẫn còn yêu thương tin tưởng hắn. và cũng vì thời gian này của hắn chính là nỗi bi thống đau đớn nhất trong cuộc đời của hắn.

Trên chiếc xe đạp cũ kỹ, Phạm Long như một con người vô định lao nhanh trên đường. trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều suy nghĩ điên rồ, vì như tại sao hắn có thể trọng sinh, mà nếu đây không phải là trong sinh mà chỉ là một giấc mơ thì sao….. vô vàng câu hỏi trong đầu hắn.

Không biết từ khi nào hắn đã đến trường, lúc này cũng gần 7 giờ. Nếu suy xét thì hắn đã đến trể gần 15 phút, nhưng khi bác bảo vệ nhìn thấy hắn cũng không nói gì mà để mặt ngó lơ.

Vì sao ư? Trong năm học này, hắn chính là một nhân vật nổi danh nhất trường, học ngu thì không ai bằng, phá thì không ai phá hơn. Trốn học cúp tiết là chuyện bình thường, bác bảo vệ nhìn hắn đến chai cả mặt.

Phạm Long theo trí nhớ bước vào phòng học. mà không biết xui hay là số hắn quá đen nữa, khi giáo viên vừa vào lớp, thì hắn cũng vừa bước vào phòng học.

Vừa vào lớp hắn đã nhìn thấy sắc mặt không tốt của bà cô chủ nhiệm rồi.

“ Cậu tốt lắm! cậu có biết là sắp tốt nghiệp rồi không! Mà còn dám cúp học!nếu tôi không gọi về nhà thì cậu hẳn là đang ngồi chìm đắm trong cái quán điện tử kia chứ gì ?” bà cô mắng như tát nước vào mặt của hắn.

Nhưng nhìn vào cái bản mặt ù lì của Phạm Long thì cũng nhịn không nổi, “tôi nói với ông như nước đổ đầu vịt, còn không mau về chổ, chẳng lẽ để tôi thỉnh ông lên bàn này ngồi.”

Đáng lẽ Phạm Long chính là một chàng học sinh chăm ngoan học giỏi, nhưng từ hơn một năm trước, cha hắn phá sản, tất cả tài sản trong nhà đều bị bán sạch, từ công xưởng cho đến nhà đất ruộng vườn đều bán sạch, nếu căn nhà thuộc về diện nhà không thể bán hay thế chấp thì hẳn là hắn cũng không có nhà để ở.

Và từ đó ngoại trừ những ngày đến trường thì chính là thời gian nghe các chủ nợ đến nhà mắng chửi, hắn đến trường còn bị khủng bố, bạn bè trêu chọc, khiến cho một chàng thanh niên nhiệt huyết trở nên ù lỳ trầm mặt, ít nói, và sau đó là những chuỗi ngày nghiện ngập game online, học hành sa sút, gia can rối loạn.

Học lực của hắn từ top 10 toàn trường trở thành top 6 từ dưới đếm lên, và là một trong năm người có khả năng rớt tốt nghiệp lên đến 90% của trường.

Và quả thật là như thế, năm đó hắn rớt tốt nghiệp, trong ba năm tiếp theo hắn là đối tượng vào danh sách đỏ của công an phường, chuyện lên phường uống nước mà chuyện vô cùng bình thường, tiếng xấu của hắn vang xa.

Phạm Long tiếp tục lơ đễnh nhìn xa xăm không hề chú ý đến bài giảng của cô giáo.

Cô giáo chủ nhiệm nhìn cái bản mặt bất cần đời của Phạm Long, máu nóng lại nổi lên.

“ Phạm Long! Đứng lên cho tôi!” cô giáo tức giận.

Phạm Long nhất thời giật mình bừng tỉnh lại.

“ Cậu đến lớp là để học! hay để nhìn ra ngoài sân! Nếu cậu muốn ra ngoài kia thì cứ tuy tiện tôi không cản!” bà cô tiếp tục la mắng.

“ Tại sao cô không tiếp tục giảng bài! Mà cô lại bắt bẻ em thế! Cô có cảm thấy cô đang làm mất thời gian của các bạn bằng những lời lẽ sáo rỗng! không một chút giá trị dinh dưỡng kia?” Phạm Long lúc này đã không nhịn được nữa! hắn ngồi im lặng thì vô cớ bị ăn chửi! tượng đất còn có ba phần lửa giận mà.

“ Oh! Hôm nay cậu quả thật là to gan! Còn dám trả treo! Trả treo hả!” Giáo Viên tức giận quát.

“ Từ lúc khi bước vào lớp! em vẫn không hề làm ồn ảnh hưởng đến cô và các bạn! sao cô cứ chỉa mũi dùi vào em!” Phạm Long tức tối.

“ Vậy tại sao không nghe giảng bài! Mà lại nhìn ra bên ngoài! Hay là cậu tài giỏi quá không cần học nữa!” Giáo Viên tiếp tục nói.

Phạm Long nhìn lên trên bảng thì nhìn thấy có tựa đề Chị Em Thúy Kiều.

Đây chính là buổi ôn tập cuối năm dành cho thi tốt nghiệp, mà phần này là phần 7 điểm, quan trong nhất của môn văn.

Thi tốt nghiệp môn văn thì có hai đề cho thí sinh tự lựa chọn, một phần là phân tích thơ, một phần là phân tích văn.

Mà hôm nay chính là đang ông lại phần thơ, mà mở đầu chính là bài Chị Em Thúy Kiều trích Truyện Kiều của Nguyễn Du.

“ Cô cứ cho là như thế đi!” Phạm Long rất tùy hứng.

“ Tốt! khá lắm! vậy cậu nêu cho tôi Tác giả! Tác phẩm này xem nào! Chỉ cần cậu trả lời được! thì cậu có thể muốn làm gì thì làm! Còn trả lời không được thì viết bản kiểm điểm cuối giờ nộp cho tôi!”

“ Cô chắc chứ!” Phạm Long dò hỏi.

“ Cậu thấy tôi nói đùa bao giờ chưa ?”

“ Thấy hoài!” Phạm Long nhỏ giọng, khiến cho bà cô tức điên.

Nếu như đề mục khác thì Phạm Long không chắc, chứ Truyện Kiều và đặc biệt là Nguyễn Du thì Phạm Long nói chính là rành một cây.

Đời trước ,hắn từng đã dàng một cái thanh xuân chỉ để nghiên cứu lịch sử Việt Nam, không biết tại sao hắn càng tìm hiểu, thì lại càng đam mê mà thích thú. Mà vì cái đam mê này, mà hắn cũng đã bỏ lở không ít thời gian và công sức, nhưng lợi ích thì cũng không được là bao, chủ yếu chỉ để trà xanh chém gió mà thôi.

“ Nguyễn Du là người Nghệ An là con của Nguyễn Nghiễm là quan nhất phẩm giữ chức Tể Tướng dưới thời Mạt Lê. Có anh là Nguyễn Khản làm Tổng Đốc Sơn Tây, kiêm Lại Bộ Thượng Thư,anh cả là Nguyễn Điếu là Tổng Đốc Hưng Hóa.

Là con trong nhà quyền quý vọng tộc cuối triều Lê, lại có tài năng về chữ Quốc Ngữ nên sinh ra thói kiêu căng, ngạo mạn coi mình hơn người.

Theo Đại Nam thực lục có chép: Nguyễn Du là người Nghệ An, học rộng thơ giỏi, càng giỏi về quốc ngữ. nhưng lại là một người nhút nhát, mỗi khi ra mắt vua là sợ sệt không dám nói gì.

Đại Nam liệt truyện có chép: Du là người ngạo nghễ tự phụ, bề ngoài tỏ ra kính cẩn, mỗi khi vào yết kiến thì sợ hãi không nói được gì.

Du là người sợ chết, hèn nhát để giữ toàn mạng và thăng tiến trong thời loạn lạc. Mặc dù thơ văn của Du thường đề cao những anh hùng thời loạn. nhưng lại chọn cách Ẩn Dật trốn quan trường, trốn tránh trách nhiệm với nước nhà với dân tộc.

Sau khi Nguyễn Ánh đánh bại nhà Tây Sơn, thống nhất thiên hạ lên ngôi Hoàng Đế, khi mọi chuyện đã êm đẹp thù trong giặc ngoài cũng coi như là ổn thỏa. lúc này Nguyễn Du mới bước ra làm quan, hơn nữa không phải đi bằng con đường chính thống.

Sử có chép.

" Năm Quý hợi (1803), Vua Gia Long ra Bắc, Nguyễn Du từ Quỳnh Hải mang lương ra đón Vua, đến Phù Dung - Trấn Sơn Nam thì gặp Vua. Vua phong ngay tri phủ Phù Dung, phủ Khoái Châu, Trấn Sơn Nam ( Hưng Yên). Chuyện này là Nguyễn Du học theo Phi Tử thời chiến quốc, dâng ngựa báu cho Chu Hiến Vương để được danh tước. thế nên Vua Gia Long rất là Thâm Thúy ban cho Nguyễn Du tước hiệu là Phi Tử.

Trong giai đoạn đất nước lâm nguy, thù trong giặc ngoài bủa lấy dân chúng lầm than. Vậy mà một người có tài học rộng tài cao lại không ra giúp nước nhà giúp lấy dân tộc. vì mạng cầu sinh trốn chạy sang Vân Nam – Trung Quốc. như thế là một văn nhân, một nghĩa sĩ yêu nước hay chỉ là một phường tham sống sợ chết.

“ Theo cô còn thấy cần điều gì bổ sung không ?” Phạm Long giọng điệu có chút trêu tức.

“ Ăn nói bậy bạ! bôi nhọ danh nhân! Cậu không học thức, lăn lê ngoài người! sao mà cậu có cái tư cánh bổ báng danh nhân!” bà cô lúc này cũng sùng máu lên.

Bạn đang đọc Trọng Niên 2009 sáng tác bởi phamtrongnghia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtrongnghia
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.