Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1926 chữ

Lại thêm một ngày nữa trôi qua, thương thế của Cố Đông Hoa cuối cùng đã bình phục hoàn toàn.

- Sư tôn, người không cần lo lắng. Đệ tử sẽ nhanh chóng về tông môn.

Hàn Minh gật đầu, lão căn dặn hắn vài thứ, như phụ thân đang căn dặn nhi tử. Trình Thiên cũng nói:

- Sư huynh không cần quá lo. Ở đây khá gần với Tam Xuyên, nếu có chuyện gì đệ sẽ xử lí ngay.

- Được. Vậy phiền đệ rồi. Khi nào có dịp nhớ về Thanh Phong phái.

- Đệ biết rồi.

Sau khi mọi người chia tay, Cố Đông Hoa lên ngựa đi tới Tam Xuyên. Hắn muốn tìm đến Túy Nguyệt Lâu để xem Mạc Vân có ở đó hay không.

Đi suốt hai ngày một đêm, đến lúc mây trời ráng đỏ, hắn đã đến Tam Xuyên. Cố Đông Hoa thả ngựa đi từng bước từng bước một, chậm rãi nhìn mọi thứ xung quanh. Lần trước hắn chưa có cơ hội xem kĩ cảnh vật nơi đây, bây giờ mới có dịp.

Đi đến một góc đường, hắn chợt nhớ ra tại chỗ này đã gặp Tống Hiểu Thành. Lúc đó tên đó mang một bộ dáng gấp rút bị truy đuổi, trông hết sức chật vật. Bây giờ nghĩ lại Cố Đông Hoa vẫn thấy buồn cười, cái tên miệng mồm lanh lẹ đó, không biết có còn tự mình rước họa vào thân hay không. Vừa mới suy nghĩ xong, trước mắt hắn hiện lên một cảnh tượng quen thuộc. Một nam nhân mặc quần áo sang trọng đang cưỡi ngựa chạy trối chết, phía sau là một đám người hung tợn đang đuổi theo.

- Tống Hiểu Thành?

Vừa nhận ra tên nam nhân đó là Tống Hiểu Thành, Cố Đông Hoa vội kêu y. Y nghe tiếng kêu, vội nói liên hồi.

- Đúng đúng, ta là Tống Hiểu Thành. Mau giúp ta đuổi đám người này đi. Ta sẽ thiếu ngươi một cái nhân tình.

Cố Đông Hoa giật giật khóe miệng. Cái tên này hình như vẫn không thay đổi. Dường như y không hề nhận ra hắn.

- Đành vậy!

Sau một vài động tác mây trôi nước chảy, đám người bị dọa chạy mất. Tống Hiểu Thành chạy đến bên Cố Đông Hoa, làm một bộ dáng vui mừng.

- Vị huynh đệ này, đa tạ ngươi nhé! Ngươi tên là gì vậy?

Y vừa nói vừa nắm lấy tay áo của Cố Đông Hoa. Hắn cố nén cười, quay mặt lại.

- Tống huynh, nhanh quên ta như vậy sao?

Tống Hiểu Thành giật nảy người, vội buông tay áo Cố Đông Hoa ra, cười tươi:

- Cố... Cố huynh đệ. Ta nào dám quên ngươi chứ! Khoan đã, như thế ta đã thiếu ngươi ba cái nhân tình rồi.

- Xem ra huynh rất thích thiếu nhân tình người khác nhỉ?

Tống Hiểu Thành chợt thấy hơi lạnh sống lưng, y đưa tay lên trán lau đi một tầng mồ hôi lạnh, khóe miệng vẫn tươi cười, một bộ dáng nịnh nọt.

- Đúng... Đúng thế. Không... Không nói chuyện đó nữa. Lần này Cố huynh đệ đến Tam Xuyên làm gì vậy?

- Không phải lần trước huynh mời ta đến Tống gia làm khách hay sao?

- Đúng vậy. Nhưng hiện tại...

Cố Đông Hoa tuy tươi cười, nhưng trong mắt Tống Hiểu Thành lại trở nên vô cùng đáng sợ. Y nói rất nhỏ, sợ sẽ có kẻ thứ ba nghe được.

- Hiện giờ phụ thân ta đang rất giận dữ, ta không thể về được.

- Chuyện gì lại có thể để cho Tống gia chủ giận dữ đến thế nhỉ? Hay là... Tống huynh đây lại gây ra chuyện gì?

- Không... Không! Ta thề là ta chỉ đánh mất có một món bảo vật thôi, ngoài ra ta không làm gì hết!

Cố Đông Hoa không khỏi than thầm trong lòng. Chỉ đánh mất một món bảo vật thôi à? Thứ đó có giá trị cỡ nào. Tống gia chủ không diệt sát ngươi cũng đã may mắn lắm rồi. Tuy nghĩ thế nhưng hắn cũng không có nói ra, tránh cho Tống Hiểu Thành thêm thẹn.

- Vậy huynh định sẽ ở đâu tối nay?

- Ta cũng chưa biết. Lúc nãy đi quá vội nên không đem theo ngân lượng.

- Vậy đám người lúc nãy là ai?

Tống Hiểu Thành im lặng. Mãi một lúc sau y mới trả lời.

- Họ là đầy tớ nhà ta.

Cố Đông Hoa không còn biết phải nói gì với Tống Hiểu Thành. Mãi một lúc sau hắn mới lên tiếng.

- Vậy huynh có muốn cùng ta đi đến Túy Nguyệt Lâu không?

Tống Hiểu Thành nghe thế lộ ra một bộ dáng trêu chọc.

- Không ngờ lần trước ngươi còn cố chấp không đi, bây giờ lại đề nghị ta đi đến đó. Cố huynh đệ, thế mới gọi là đàn ông chứ. Anh hùng khó qua ải mĩ nhân.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, khi nghe Cố Đông Hoa hỏi về Ân Ngọc Tú, Tống Hiểu Thành lắc đầu.

- Dạo này ta không thấy Ân cô nương xuất hiện.

Cố Đông Hoa đương nhiên biết lí do, nhưng nếu như hiện giờ Mạc Vân không có ở đây, vậy y đã đi đâu? Vậy chỉ còn cách hỏi Mạc Hồng, muội muội của y.

Hai người dừng lại ở trước Túy Nguyệt Lâu, khung cảnh hệt như trước nhưng có phần tĩnh lặng hơn.

Cố Đông Hoa bước vào bên trong, hắn nhìn thoáng qua phía trên, nơi đó đang biểu diễn một vũ khúc. Khúc nhạc êm ái nhẹ nhàng làm hắn nhớ đến lần hắn cùng với Mạc Vân hòa tấu đàn sáo. Quả là khiến người ta lưu luyến.

- Cố đại ca! Tống công tử!

Cố Đông Hoa quay về phía tiếng gọi, một tiểu cô nương mặc hồng y đứng đó, vẻ mặt vui mừng.

- Mạc cô nương!

- Cố đại ca cứ gọi muội là Mạc Hồng. Cũng lâu lắm rồi huynh mới đến đây. Mau vào trong đi!

Cố Đông Hoa thấy Tống Hiểu Thành ngồi bên ngoài xem ca hát nên để y ở đó, còn mình thì theo Mạc Hồng tiến vào bên trong.

Mạc Hồng mời Cố Đông Hoa ngồi xuống, bản thân cũng ngồi vào một cái ghế đối diện.

- Cố đại ca lần này đến đây là có việc gì? Hay chỉ là đến xem ca hát?

- Ta muốn hỏi một chút tin tức về Ân cô nương.

Mạc Hồng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy thâm ý.

- Cố đại ca muốn hỏi chuyện gì về Ân cô nương? Nếu biết muội sẽ không giấu giếm.

Cố Đông Hoa có chút hơi phân vân rằng có nên nói hay không. Nhưng theo hắn nghĩ, chắc chắn Mạc Hồng phải biết những chuyện có liên quan tới Mạc Vân. Hắn cố gắng hạ thấp giọng, đề phòng có người khác nghe được.

- Ân cô nương... là nam nhân đúng không?

Gương mặt của Mạc Hồng hơi biến sắc, nhưng nàng nhanh chóng bình thường trở lại, nở nụ cười.

- Sao huynh lại nghĩ như thế chứ? Huynh không thấy Ân cô nương rất yêu kiều xinh đẹp hay sao?

- Muội không cần giấu ta. Có phải y tên là Mạc Vân, là ca ca của muội không?

Biểu cảm của Mạc Hồng biến đổi liên tục, từ giật mình đến ngạc nhiên tột độ. Sau đó nàng ra ngoài nhìn xung quanh, khi chắc chắn không có ai thì mới quay lại ngồi. Khuôn mặt nàng mang dáng vẻ không thể tin được.

- Làm sao Cố đại ca biết chuyện này?

- Là Mạc Vân đã nói cho ta biết. Ta vừa gặp y vài ngày trước ở Hà Châu.

Mạc Hồng im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau nàng mới nói:

- Chuyện huynh ấy đến Hà Châu muội đương nhiên biết. Nếu như hai người đã gặp nhau chắc huynh ấy cũng đã nói nhiều chuyện với Cố đại ca. Bao gồm cả chuyện...

Ánh mắt nàng thoáng nhìn qua bàn tay trái của Cố Đông Hoa. Hắn không được tự nhiên lắm nên giấu bàn tay vào trong áo.

- Lần này ta đến là để hỏi một vài điều.

- Huynh muốn hỏi điều gì? Có phải là về Mạnh gia?

Dường như lúc nói hai chữ Mạnh gia, Mạc Hồng cố ý nói nhỏ hết mức có thể. Nàng len lén nhìn biểu tình của Cố Đông Hoa, âm thầm đề phòng.

Trước ánh mắt đề phòng của Mạc Hồng, Cố Đông Hoa cũng hiểu được một phần. Hắn là người danh môn chính phái, thường hay tương trợ cứu người, đương nhiên sẽ không đồng tình với việc giết người vô số của Mạc Vân. Chưa kể hắn và y còn vì chuyện này mà chiến đấu với nhau, dẫn đến cả hai đều bị thương. Dù là thương thế của Mạc Vân một phần là do mối liên kết giữa bọn hắn gây ra, nhưng cũng do Mạc Vân cố chấp không dừng tay.

- Muội không cần lo lắng nhiều. Nếu như ta gặp phải hoàn cảnh giống như y có lẽ cũng sẽ hành động như thế. Chỉ có điều...

- Ca ca đã giết nhiều người vô tội. Việc đó không thể chấp nhận được đúng không?

Cố Đông Hoa khẽ gật đầu. Mạc Hồng mỉm cười, làm một bộ dáng không quá quan tâm.

- Kì thực, ca ca không phải là người độc ác, xấu xa. Lúc xảy ra vụ thảm sát cả nhà bọn muội thì muội chỉ mới được hai tháng. Muội và mẫu thân đã đi ra khỏi nhà cách đó vài hôm nên may mắn thoát chết. Lúc muội được tám tuổi thì mẫu thân qua đời. Muội lưu lạc đến vùng Tam Xuyên này thì gặp được ca ca. Huynh ấy được người khác cứu nên mới bình an vô sự. Kể từ lúc đó đến bây giờ huynh ấy luôn yêu thương muội. Huynh ấy cũng không có làm chuyện gì thông thiên hại lí cả, chẳng qua chỉ muốn báo thù cho Mạc gia.

Cố Đông Hoa lắng nghe mọi chuyện. Sắc mặt hắn thoải mái không ít.

- Ta cũng tin ca ca của muội không phải là người xấu.

- Đa tạ huynh đã tin tưởng ca ca muội.

Cố Đông Hoa chợt nhớ đến lão nhân áo đen đã cứu Mạc Vân, không khỏi tò mò.

- Muội có biết ai đã cứu ca ca của muội lúc xảy ra vụ diệt môn không?

Mạc Hồng hơi suy nghĩ một lát. Nàng thấy chuyện này cũng không gọi là quá bí mật. Nếu như Cố Đông Hoa đã chọn tin tưởng ca ca nàng thì có nói cho hắn nghe cũng không sao.

- Muội chỉ biết ông ấy hiện giờ là sư phụ của ca ca. Muội cũng không biết danh tính của lão nhân gia, nhưng mà ngoại hiệu của ông ấy là Quái Lão Tử.

Cố Đông Hoa nôn nóng.

- Vậy muội có biết chỗ ở của lão ta không? Rất có thể Mạc Vân đang ở đó. Từ lúc ta rời đi Hà Châu, ta không có tung tích của y.

- Có thể ca ca đang ở đó. Mấy hôm nay huynh ấy không ở Túy Nguyệt Lâu. Huynh hỏi nơi Quái Lão Tử ở, không lẽ huynh muốn đến đó?

Cố Đông Hoa gật đầu.

- Không sai. Ta chính là muốn đi đến đó!

Bạn đang đọc Trọn Kiếp Một Người sáng tác bởi thuyduongbui0810
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuyduongbui0810
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.