Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời Chúc Phúc Của Thương Khung

Phiên bản Dịch · 2272 chữ

Cứ cách mỗi hai năm, Thiên Đạo của Thương Khung lại hé mở. Dù rất ít nhưng dưới những kẻ hở Thiên Đạo đó, vô vàn năng lượng tinh nguyên từ Nhân giới chính nguyên tràn về chiếu rọi xuống điểm hội tụ linh mạch của Thương Khung. Trong phạm vi năng lượng đó, trải qua ngàn vạn năm người ta đã phát hiện những ai ở trong ngưỡng cửa hoàn thành luyện thể đến khi bước vào luyện hồn không lâu đều có thể nhờ nó mà gia tăng trình độ dày đặc năng lượng trong cơ thể, thậm chí thúc đẩy thức tỉnh Ấn mới. Người tuổi dưới hai mươi lăm thì khả năng thức tỉnh Ấn càng cao. Do đó, mọi người gọi hiện tượng này là Lời chúc phúc của Thương Khung.

Tuy nhiên, mỗi người cả đời chỉ có thể nhận Lời chúc phúc một lần duy nhất. Những lần sau cùng lắm chỉ khiến đầu óc minh mẫn, tâm trạng bình lặng hơn thôi. Do đó, những ai khi hội đủ điều kiện để nhận Lời chúc phúc đều sẽ suy xét thật kĩ xem mình sẽ nhận Lời chúc phúc vào lúc nào là hợp lý nhất.

Và lần nhận Lời chúc phúc này cũng chính là lúc Sở Lan Tâm để lộ Liên Thuyên Ấn. Ngủ đông hai năm, cái tên Sở Lan Tâm sẽ chính thức bước vào tầm mắt của cả Thương Khung này. Hơn nữa đây cũng là lúc Nạp Lan Doanh Chính thức tỉnh Trực Phù Ấn. Theo nguyên tác, toàn bộ thế hệ thiên kiêu của Thương Khung cũng chỉ có mỗi mình hắn nhận Trực Phù Ấn, hơn nữa còn là người duy nhất sau hơn năm trăm năm khiến tộc Trực Phù một lần nữa hiện diện tại Thương Khung. Trong số các nam chủ, chỉ có Vệ Tường Lâm và Nạp Lan Doanh Chính nhận được Thần Ấn, còn lại đều là Bảo Ấn.

”Thần nhi, vào đi.” Lam Phượng Khuynh nhìn toàn bộ không gian trước mắt đã bị bao phủ bởi Lời chúc phúc, vỗ vai Nghiêm Thần lên tiếng.

”Dạ.” Nghiêm Thần gật đầu. “Lăng Vân, đi thôi.”

Khi Nghiêm Thần và Lăng Vân bước ra khỏi hàng thì những người khác cũng lục tục bước theo. Nhìn quanh một vòng, Nghiêm Thần thấy có rất nhiều gương mặt quen thuộc. Chỉ là, Doanh... Doanh Chính đâu? Đội ngũ của Nạp Lan gia cũng không thấy đâu hết. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Dù lo lắng nhưng Nghiêm Thần biết lúc này không thể rời khỏi được. Lời chúc phúc này cô đã đợi từ rất lâu rồi, cả cô và Thiên Túng.

Thường Ấn mang sức mạnh ở tu vi luyện tâm bước đầu. Bảo Ấn lại đạt tới luyện tâm cao nhất. Trong khi đó, Thần Ấn trời sinh đã là cao thủ luyện đạo. Lời chúc phúc lần này không chỉ giúp cô tăng mạnh tu vi củng cố luyện hồn mà còn giúp Thiên Túng đạt tới cảnh giới luyện đạo cao nhất. Nếu chờ đến Lời chúc phúc lần sau thì sẽ bỏ lỡ thời cơ mất.

Xoẹt!!!

Đi xuyên qua lớp màng sáng, Nghiêm Thần mở mắt nhìn khắp nơi. Sương mù, toàn bộ đều bị sương mù bao phủ, tầm nhìn cũng hạn chế xuống còn hai mét. Nghiêm Thần nhấc chân đi lòng vòng xung quanh, cô cũng không dám đi ra xa khỏi khu vực này. Phụ thân đã từng căn dặn, nơi xuất hiện đầu tiên trong Lời chúc phúc chính là vị trí thích hợp nhất mà Thương Khung đã lựa chọn cho riêng mỗi người. Cho nên chỉ cần tìm trong phạm vi đó vị trí khiến bản thân có sự cộng hưởng mạnh nhất với Lời chúc phúc rồi đứng chờ là được.

”Uhm.” Nghiêm Thần cau mày lảng vảng quanh một chỗ. Rõ ràng là ở đây, nhưng chính xác là vị trí nào a?

[Chủ nhân, tập trung vào. Nhích lên trước một chút.]

[Ta cảm thấy hình như phải qua phải.]

[Không, qua trái.]

[Lùi lại mới đúng.]

...

”A!” Đột nhiên đụng phải thứ gì đó, Nghiêm Thần đang chú tâm bỗng giật mình mất thăng bằng.

Ngay lúc này, một cánh tay nhanh chóng vươn ra kéo Nghiêm Thần lại. Mùi hương trúc nhàn nhạt xông vào chóp mũi làm Nghiêm Thần có chút thả lỏng người.

”Vệ Tường Lâm.” Nghiêm Thần thốt lên.

”Diệu vương.”

Lùi ra sau một chút Nghiêm Thần lại chau mày. Tiến lên đứng sát vào người Vệ Tường Lâm, cô càng đen mặt hơn. Nghiêm Thần khó chịu lên tiếng.

”Vị trí cộng hưởng của ngươi là ở đâu?”

”Ở đây.” Vệ Tường Lâm nhàn nhạt đáp lại. Liếc nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Nghiêm Thần thì hắn cũng đoán ra được vấn đề rồi.

”Không phải chứ?” Chẳng lẽ bắt cô phải đứng dựa sát vào tên này cho đến khi Lời chúc phúc kết thúc sao? Thiên đạo gì mà vô trách nhiệm thế? Thấy cô và Vệ Tường Lâm đều mang Thần Ấn nên gom chung một chỗ cho đỡ chật đất à.

Vệ Tường Lâm trầm mặc nhìn Nghiêm Thần. Nàng ấy vẫn không thích đứng gần bản thân. Đột nhiên Vệ Tường Lâm cảm thấy có chút chua xót, điều này làm hắn giật mình. Đôi mắt xinh đẹp chợt đượm buồn mang theo vẻ bất đắc dĩ. Thì ra đến cuối cùng, ta vẫn bị ngươi thu hút.

”Quay lưng lại!” Nghiêm Thần ra lệnh. Cô mới mặc kệ người đứng trước mắt mình vốn không phải là thần dân Đông Ly quốc.

Vệ Tường Lâm chậm rãi xoay người. Sau đó hắn cảm nhận được một tấm lưng nhỏ bé khác đang áp sát vào lưng mình. Trong thoáng chốc, hắn có chút bối rối. Tựa vào lưng của Vệ Tường Lâm, Nghiêm Thần thở dài. Ai~ khi nào Lời chúc phúc mới buông xuống đây.

Lúc này ở phía xa xa ẩn trong lớp sương mù dày đặc, cả Nghiêm Thần và Vệ Tường Lâm đều nhìn thấy những cột sáng mạnh mẽ bùng phát khắp nơi. Gió và bụi cuộn trào trong mù mịt, mang theo từng đợt sóng năng lượng lan tỏa. Bắt đầu rồi.

Ước chừng qua một khắc, Vệ Tường Lâm đột ngột lên tiếng: “Bên kia... là Liên Thuyên Ấn!”

Nghe vậy, Nghiêm Thần lập tức nhìn theo hướng tay của Vệ Tường Lâm. Ở phía xa đó, một đạo sáng màu lam khổng lồ đang càn quét khắp nơi. Nghiêm Thần có thể lờ mờ thấy được rất nhiều bóng nước đang lơ lửng xoay tròn trong không gian, cảnh tượng lung linh và thần bí này đúng là Liên Thuyên Ấn. Xem ra là Sở Lan Tâm rồi. Cũng vào lúc này, năng lượng tinh nguyên bắt đầu đổ ập xuống Nghiêm Thần và Vệ Tường Lâm.

Ầm! Ầm! Ầm!

”Ư...” Đột ngột bị đánh sâu vào kinh mạch, Nghiêm Thần rên lên một tiếng. Không đúng, phụ thân đã nói quá trình nhận Lời chúc phúc diễn ra rất thoải mái cơ mà. Làm sao bây giờ năng lượng tinh nguyên lại càn quét phá hoại khắp nơi trong cơ thể cô?

[Chủ nhân, nhất định phải chống đỡ. Đây là áp súc linh nguyên, dạng năng lượng đặc trưng của chính nguyên giới, không phải là năng lượng tinh nguyên giữa kẻ hở hai giới.] Giọng Thiên Túng vang lên dồn dập kèm theo bất an.

Cắn răng chịu đựng, Nghiêm Thần bấu chặt hai tay vào người mà trao đổi với Thiên Túng: [Tại sao lại như vậy?]

[Ta vừa nhận được tin chính nguyên giới có chút bất ổn nên làm ảnh hưởng đến các thế giới trực thuộc như Thương Khung.]

[Sẽ không nguy hiểm gì chứ?]

[Ngài yên tâm, các vị đứng đầu sẽ giải quyết nhanh thôi. Việc trước mắt là chủ nhân phải cố gắng hấp thụ được áp súc linh nguyên. Thứ này không phải muốn là có được đâu, cơ hội ngàn vàng đó.]

[Biết.]

Lúc này, cả Nghiêm Thần và Vệ Tường Lâm đều ngồi bệt xuống đất, cố gồng lưng mà 'hưởng thụ' Lời chúc phúc phiên bản đặc biệt. Chỉ chốc lát sau, ấn kí đều hiện ra trên trán của cả hai. Ngay lúc này Nghiêm Thần chỉ còn nghĩ ra được một vấn đề: cô hiện tại đã biết vì sao lúc nãy Sở Lan Tâm lại rêu rao như vậy. Bởi hiện tại chính cô cũng không khống chế được Ấn của mình.

Xoẹt!

Xoẹt!

Y phục màu bạc ôm gọn lấy cơ thể, từng đường cong quyến rũ đều được thể hiện một cách xinh đẹp, vạt áo xẻ dài tung bay trong gió mang theo âm thanh rung rinh của những viên đá quý được nạm ở viền áo, Thiên Túng mở bừng mắt. Đôi con ngươi đỏ tươi như máu thị huyết yêu dã xuất hiện, mái tóc bạch ngân uốn lượn xõa dài, Thiên Túng nhẹ ôm lấy Nghiêm Thần mà liếc mắt về phía đối diện.

Đứng bên cạnh đỡ lấy Vệ Tường Lâm, Minh Kha cười có chút gượng gạo. Bạch y tung bay xuất trần, họa tiết như sóng lượn trải dài trên vạt áo tôn lên dáng vẻ thon dài và tao nhã của hắn. Mái tóc bạch kim thả tự nhiên tung bay trong gió nhẹ lướt qua đôi gò má tinh xảo, đôi mắt đen láy sâu thẳm không có điểm cuối chỉ chăm chú nhìn vào nữ tử quen thuộc ở đối diện.

”À há, lâu rồi không gặp, tiểu Minh Kha! Tên đẹp đó.” Thiên Túng mở lời ngọt lịm đến lạnh người.

”Ha ha, đúng vậy, Thiên Túng tộc trưởng.” Minh Kha có chút né tránh cái nhìn của Thiên Túng.

Vốn còn định nói thêm vài câu đâm chọt nhưng thấy Nghiêm Thần đã hoàn toàn ổn định được áp súc linh nguyên, Thiên Túng đành phải bỏ qua Minh Kha mà nâng chủ nhân của mình lên. Thở mạnh một hơi, Nghiêm Thần mở mắt tựa vào người Thiên Túng. Cái thứ Lời chúc phúc này quả là muốn lấy mạng người ta mà. Đưa mắt nhìn sang Vệ Tường Lâm, thấy hắn cũng đã hoàn toàn ổn định được năng lượng, Nghiêm Thần mới liếc tới Kỳ Nghi Ấn của hắn. Tên nam nhân tựa như trích tiên này rốt cuộc đã làm gì để Thiên Túng ghi hận tới vậy nhỉ?

Đột nhiên, cả Thiên Túng và Minh Kha đều quay đầu nhìn về một hướng. Nghiêm Thần và Vệ Tường Lâm cũng cảm nhận được bất thường. Cả không gian cứ như đang đọng lại, âm trầm rợn người như địa ngục không một sự sống.

”Là hắn! Không thể nào?” Thiên Túng kinh ngạc thốt lên.

”Ngài ấy làm sao có thể bị thức tỉnh?” Minh Kha cũng hốt hoảng mở lời.

Chờ khi cảm giác quái lạ này qua đi, cả bốn người bọn Nghiêm Thần đều trầm mặc suy tư.

”Chủ nhân, ta phải trở về rồi. Điểm hội tụ rất nhanh sẽ đưa người rời khỏi nơi đây, cứ yên tâm.” Thiên Túng vuốt lại mái tóc có chút rối của Nghiêm Thần mà mở lời. Sau đó nàng quay đầu sang nhìn Minh Kha mà nói: “Tiểu Minh Kha, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có dịp ôn lại chuyện cũ.”

Dứt lời, Thiên Túng biến mất vào mi tâm của Nghiêm Thần. Các cánh hoa màu đen vây xung quanh cũng dần rã đi thành bụi trôi theo gió. Ở đối diện, Minh Kha rùng mình một cái, vội căn dặn vài lời với Vệ Tường Lâm rồi cũng biến mất. Gió vây xung quanh hai người họ bắt đầu tán đi.

Sau đó, từng đạo ánh sáng hiện ra vây lấy Nghiêm Thần và Vệ Tường Lâm.

”Diệu vương, ngài...”

”Sao?”

”Ta...”

Lúc này Nghiêm Thần cũng không còn kịp nghe Vệ Tường Lâm nói cái gì bởi cô đã đứng ở trước mặt của phụ thân mình rồi.

”Thế nào?” Lam Phượng Khuynh lo lắng xoay Nghiêm Thần tới lui mà xem xét. Lúc nãy hắn nhận được tin Lời chúc phúc có bất thường, tuy không nguy hiểm cho người nhận nhưng cũng làm hắn hốt hoảng một phen. Giờ thấy Thần nhi trở ra bình an mới thở phào nhẹ nhõm.

”Con không sao.”

”Vậy thì tốt. Chúng ta về thôi.”

Cùng phụ thân và mọi người trở về dịch quán, Nghiêm Thần lần cuối cùng liếc nhìn về điểm tụ hội linh mạch. Nơi đó hiện giờ đã trở lại là một đồi gò rộng lớn và thoáng đãng. Nghiêm Thần trầm ngâm. Cảm giác lúc đó... là Trực Phù Ấn. Chỉ là, dường như có gì đó không đúng.

[Chủ nhân, rất hiếm có người thức tỉnh được Trực Phù Ấn. Bởi vì chúng ta đều là những sự sống thực tại, mà Trực Phù tộc lại thuộc về Minh giới nơi duy nhất trong lục giới dành cho cái chết.]

[Như vậy...]

[Người thức tỉnh được Trực Phù kiếp này hẳn đã một lần dạo qua Minh giới. Nơi đó, nói thật chỉ có mỗi khu Hoàng Tuyền Vong Xuyên là đẹp. Chủ nhân, sau này đến Ma giới của ta chơi, cảnh đẹp nhiều lắm.] Thiên Túng hớn hở mời mọc.

[Ừ.]

Nạp Lan Doanh Chính, những chuyện ngươi đã trải qua...

Bạn đang đọc Trói Buộc Linh Hồn của Nhạc Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.