Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay về năm mười chín tuổi.(3)

Phiên bản Dịch · 896 chữ

Team: Huyền Lâu Mộng Các

"Chị hai, em nghe bạn học trong thôn nói, mỗi gia đình khi cưới vợ cho con trai sẽ coi con gái như hoa như ngọc như là công cụ, nghe nói bọn họ đem cô gái đó gả cho một lão già nát rượu, chị nói xem một ngày nào đó nếu như anh ba cưới vợ không được, ba mẹ có thể cũng bắt em gả đi để đổi vợ cho anh ba hay không." Tân Nguyệt nhìn Tân Trúc từ từ nói.

Tân Trúc hơi bất ngờ nói; "Con bé ngốc không nên suy nghĩ lung tung, anh ba của em cũng không bị bệnh tật gì, cơ thể rất khỏe mạnh, lại rất chịu khó, tìm vợ rất dễ dàng."

Tân Nguyệt nghe chị hai nói chỉ cười nhẹ một tiếng.

Bây giờ Lâm Đức Hoa thật sự mọi phương diện điều kiện nói ra cũng còn nghe được, tìm vợ không khó, thế nhưng một năm sau khi anh ba bị tai nạn xe, thành một người tàn tật, tất cả mọi thứ sẽ không giống nữa.

Nếu như mình có thể giúp anh ba tìm một đối tượng tốt lấy là vợ trước khi xảy ra tai nạn xe, hoặc là mình phải ngăn cản không cho tai nạn xe đó xảy ra, như vậy mình sẽ có thể thay đổi hoàn toàn số phận kiếp trước.

Hai chị em đi dạo trong sân một hồi, sau đó đi về phía đất ruộng ba mẹ và anh ba đang nhổ cỏ.

Mùa này trồng ngô, đậu phộng còn có khoai lang, lúc này đang nhổ cỏ, những năm tám mươi chưa có thuốc diệt cỏ, nên cỏ mọc lên rất nhiều, chỉ có thể dựa vào cuốc hoặc là dùng tay để nhổ, rất là vất vả.

Khoai lang với đậu phộng khỏe hơn một chút, dù sao bọn chúng dáng dấp thấp, còn nhổ cỏ cho ngô cực khổ nhất.

Nhìn thấy ngô đều cao hơn nửa người, ở bên trong làm cỏ sẽ bị lá ngô quẹt bị thương da trần trụi ở bên ngoài, rất không thoải mái.

Có một số người thể chất đặc thù sẽ còn dị ứng.

Tân Trúc cùng Tân Nguyệt đi vào phía đất ruộng, giờ phút này ba mẹ Lâm còn có Lâm Đức Hoa đang ở đó nhổ cỏ.

Nhìn thấy hai chị em đi tới mẹ Lâm nhanh chóng đem cuốc trong tay vứt xuống, sau đó dùng giọng ra lệnh nói với hai con gái; "Hai đứa mau tới làm một lát, ba và mẹ còn có thằng Hoa nghỉ ngơi một chút."

Mặc dù Tân Trúc đã mang thai năm tháng, đối với mẹ Lâm mà nói đây coi như không có chuyện gì, hồi đó trước một ngày bà sinh con còn phải đi gánh nước.

Tân Trúc cầm cuốc mẹ vứt xuống nhặt lên, còn Tân Nguyệt nhận lấy cuốc từ ba.

Mặc dù cuốc trong tay Lâm Đức Hoa không ai nhận, nhưng anh ta vẫn buông cuốc xuống đi vào bóng cây mát nghỉ ngơi.

Tân Nguyệt kiềm nén bản thân nhìn anh ba Lâm Đức Hoa cách đó không xa một chút.

Mặc dù kiếp trước mình bị đem đi để dổi vợ cho anh ba, số phận mình mới rời vào đau buồn, nhưng cô không hận anh ba, cô chỉ hận ba mẹ, chỉ hận bản thân mềm yếu vô dụng.

Lâm Đức Hoa rất cao to, không sai biệt lắm cao khoảng một mét bảy tám, dáng người cường tráng săn chắc, làn da phơi ra ngoài trời nên bị đen nhẻm. Kết hợp mọi thứ, mắt không lớn, nhưng sáng ngời có thần.

Mắt to nhìn Lâm Đức Hoa đánh giá liền biết anh là một người thành thật.

Lâm Đức Hoa làm việc vô cùng nghiêm túc và giỏi, nhưng học hành không được, tốt nghiệp tiểu học thì không đi học nữa, vì thế ba Lâm còn bắt anh cho đánh một trận, nhưng nói gì thì Lâm Đức Hoa cũng không chịu đi học, anh nói vừa nhìn thấy chữ trong sách vở lít nha lít nhít thì đau cả đầu.

Không có cách nào cha Lâm đành phải thỏa hiệp.

Bởi vì anh ba bỏ học sớm Tân Nguyệt mới có cơ hội học xong phổ thông, thành tích của cô rất tốt, có thể học đại học ở thành phố, nhưng nói sao ba mẹ cô cũng không chịu, bọn họ cảm thấy con gái học quá nhiều cũng vô dụng, trong nhà làm sao có thể cung cấp cho một người sớm muộn gì cũng phải làm dâu nhà khác, học hành nhiều làm gì, như vậy sẽ trì hoãn việc cưới vợ cho con trai độc nhất.

Vì trong lòng của ba mẹ cô cho dù con trai có xấu cũng là bảo bối, con gái cho dù tốt thế nào cũng là cây cỏ.

Nghĩ lại những chuyện cũ đau thương, trong lòng Tân Nguyệt có chút buồn bực, cộng thêm cô đang bị cảm, hai ngày nay ăn cơm thật sự không được ngon, hoàn toàn không có chút khí lực, cuốc cỏ được một lát cô đem cuốc thả xuống đất, tránh người, làm mẹ Lâm tức giận ở sau lưng mắng to.

Bạn đang đọc Trở Về Những Năm 80: Tôi Muốn Làm Vợ Quân Nhân của Vân Mộng Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyenLauMongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.