Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở màn

Tiểu thuyết gốc · 3404 chữ

- Ngươi nghe nói gì chưa, nhà họ Tiêu đã phong người thừa kế.

- Nhanh vậy sao? Gia chủ nhà họ Tiêu, Tiêu Chiến chẳng phải vẫn đang rất khoẻ mạnh mà, chắc chỉ là tin đồn thôi.

- Ngươi thì biết gì, người thừa kế là do mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng trong họ đơn phương yêu cầu, gia chủ chỉ có thể ngậm ngùi đồng ý thôi.

Một tên văn sĩ bàn bên tay buông chén rượu nói.

- Sao ngươi biết?

Như chỉ chờ có vậy tên văn sĩ gắp quạt lại mở ra nụ cười tự tin nói.

- Ha, ta may mắn được dự buổi tiệc công bố người thừa kế của nhà họ tiêu. Phải nói là quang cảnh trước nay chưa từng có, xưa giờ chưa từng thấy.

Tên văn sĩ mở đầu cho một câu chuyện khoác lác ba hoa của hắn, cũng phải nói là lời đồn này sắp tới sẽ vang xa khắp nơi, chẳng biết bao lâu mới bị lãng quên.

Mọi chuyện phải nói về cách đây ba tháng, nhà họ Tiêu xuất hiện một vị khách mà đa số mọi người đều nhận định đây là đứa cháu trai khác họ của nhà họ Tiêu. Chỉ là thân phận thực chất của hắn chẳng ai biết.

Cơ Dạ Hàn bước xuống khỏi chiếc xe ngựa xa hoa. Dù hắn đến trong đêm tối nhưng rất nhiều nhân vật quan trọng của nhà họ Tiêu ra tiếp đón.

- Vinh hạnh gặp mặt Cơ thiếu gia.

Một trưởng lão trông là già nhất, nhiều nếp nhăn nhất bước lên chào. Tiếp theo theo sau ông ta những người khác cũng cung kính chắp tay cuối đầu.

- Được rồi.

Cơ Dạ Hàn liếc cũng không buồn liếc mấy lão già nhăn nheo nhàm chán này, lạnh lùng xua tay.

Cơ Dạ Hàn đưa mắt nhìn Tiêu phủ trước mặt cũng không quá thất vọng, dù gì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Một nơi hoang tàn như Cửu Châu thì có là gia tộc nhất lưu thì cũng to được bao nhiêu chứ. Nhưng không phải hắn tới đây không có tính toán, Cơ Dạ Hàn dự định vài năm tới sẽ ở đây lặng lẽ đoạt một vài cơ duyên.

Tại sao lại là đoạt cơ duyên?

Vì vốn dĩ cơ duyên này không phải của hắn. Năm Cơ Dạ Hàn năm tuổi bỗng dưng trong tâm trí hắn hiện lên hai từ hệ thống làm hắn cũng buộc miệng nói ra.

Sau đó Cơ Dạ Hàn dường như được đưa đến một nơi như là tâm thức của chính hắn, bốn bề tù túng đen tối, chỉ có nơi hắn đứng có một ánh nến lập loè, còn có cả một quyển sách.

Quyển sách này kì lạ rất mới mẻ trong mắt Cơ Dạ Hàn. Hình ảnh trên bìa sách sống động như thật, sờ vào láng bóng mát lạnh. Hắn không kiềm được tò mò mở sách ra đọc.

Tên cuốn sách là "Nữ vương tiên triều: Chu Cơ Ưu".

Sau khi Cơ Dạ Hàn đọc xong cuốn sách đó, những cuốn sách khác lần lượt xuất hiện. Dần dà hắn chợt nhận ra một vài tình tiết trong sách thực sự xảy ra xung quanh hắn.

Đây là tiên cơ, Cơ Dạ Hàn thấy mình thật ngu ngốc nếu không lợi dụng hệ thống chiếm đoạt những thứ mà trong sách gọi là đứa con của trời kia dễ dàng có được.

Cơ Dạ Hàn cười nhẹ, ra hiệu cho mấy lão già dẫn đường để hắn tiến vào Tiêu phủ. Hắn háo hức nghĩ xem sắp tới mình sẽ chơi như thế nào đây.

Kỳ thực hệ thống sách đoạt tiên cơ của Cơ Dạ Hàn cũng không hoàn toàn toàn năng. Những cuốn sách của hắn thường có những đoạn trống thậm chí nhiều cuốn chỉ có vài trang đầu giới thiệu nhân vật và theo từng ngày sẽ có chút tương lai được viết ra. Chỉ là một số sự việc quan trọng như những bước ngoặt lớn trong cuộc đời bắt buộc sẽ xảy ra để người đó quật khởi luôn có sẵn trong sách.

Trong đống sách của Cơ Dạ Hàn, có một cuốn sách rất đặt biệt không giống sách. Cuốn đó có màu đen tuyền như lẫn trong bóng đêm tâm thức hắn phải mất rất lâu hắn mới phát hiện ra nó có tồn tại.

"Ta trở thành đại phản diện nhờ sách".

Mọi cuốn sách của Cơ Dạ Hàn đền viết về những nhân vật chính thiên kiêu chi tử, hoặc là vượt khó quật khởi, hoặc là khí vận đu người vận may cài không hết, cuốn sách này từ màu đen trở nên huyền diệu trong thư viện tâm thức.

Tới lúc Cơ Dạ Hàn mở nó ra, hắn mới biết nó chẳng khác gì nhật ký của mình. Mọi hành vi cử chỉ của hắn từ lúc mới ra đời đều được viết trong đây. Hắn đọc mãi cho đến những trang giấy trống trơn xuất hiện cũng chính là thời điểm hắn đang đứng đọc sách.

Cơ Dạ Hàn hơi nhíu mày lại, có chút suy tư. Chợt hắn nghĩ ra gì đó vội vã lật tới trang cuối cùng của cuốn sách.

"Đến cuối cùng Cơ Dạ Hàn cũng phải trả giá. Một thiếu niên từng huy hoàng lại để lộ ra những hành vi tà đạo đến mức kinh tởm mà chả ai ngờ được. Hắn bị Cơ gia phế bỏ tu vi, trục xuất, sau đó bị kẻ thù truy đuổi rơi xuống vực. Nhưng hắn chưa hoàn toàn chết. Hắn thoi thóp cảm nhận sự đau đớn truyền tới từ những vết thương trên người, tay chân hắn gãy quặp lộ ra những khúc xương trắng hếu, bụng hắn bị một cành cây xuyên qua. Hắn nằm lơ lửng trên không trung chờ đợi cái chết.

Lúc này tên đó xuất hiện, hắn đột nhiên xuất hiện. Từ một người Cơ Dạ Hàn khinh thường nhớ tên chà đạp dưới chân, không ngừng quật khởi giờ trở thành kẻ chiến thắng.

- Khục... nếu lúc đó ta giết ngươi...

- Ha ha, người không còn cơ hội hối hận.

Nói xong tên đó thả con diều hâu trên tay ra.

Con diều hâu không ngừng mổ lấy từng miếng thịt trên người Cơ Dạ Hàn.

Tên đó từ đầu tới cuối không ghê tởm, tàn độc nhìn Cơ Dạ Hàn bị tùng xẻo, miệng không ngừng ngoác ra cười.

Cho tới khi Cơ Dạ Hàn chết đi rồi chỉ còn lại một bộ xương trắng tên đó lại phóng một tia lửa thiêu rụi bộ xương.

Cơ Dạ Hàn chết thê thảm, thanh danh mất hết, chẳng còn gì".

Sao mà tên con trời này so với một kẻ sát nhân như Cơ Dạ Hàn còn tà môn hơn nữa. Hắn lắc đầu lười nghĩ tiếp, dù sao cái chết của chính mình dường như đã ám ảnh rất lâu. Nhưng hắn không hối hận vì đã đọc nó, chắc chắn hắn sẽ thay đổi được kết cục của mình.

Cơ Dạ Hàn được sắp xếp ở một tiểu viện khang trang biệt lập nằm ở phía nam Tiêu phủ. Hắn nhìn quanh với khuôn mặt không biểu hiện gì khiến mấy lão già họ Tiêu cũng khó đoán hắn có hài lòng hay không.

Mấy Tiêu lão cứ như lũ kiến thấy đường bâu quanh Cơ Dạ Hàn hỏi han, nịnh bợ đủ thứ. Mặc dù có phiền nhưng với thân phận của hắn cũng sớm đã quá quen với những lời này. Hắn lười quan tâm trả lời, chỉ lạnh nhạt bước đi, dù sao với thân phận hèn mọn của những người này có hận ý cũng chỉ dám giấu trong lòng.

- Được rồi, ta có thể tự nghỉ ngơi, các người về đi.

Cơ Dạ Hàn ngồi lên chủ toạ trong tiểu viện phất tay nói.

Đám lão già chẳng để ý đến tuổi tác cuối đầu vâng dạ trước một thiếu niên chỉ dưới hai mươi tuổi, lại còn vui vẻ tươi cười khi bị đuổi đi. Trong mắt Cơ Dạ Hàn có chút tiếu ý nhìn mấy lão đầu có đôi chút dễ thương lại hơi so sánh với mấy lão bất tử ở nhà, toàn cáo già.

- Dạ Khiết.

Đặt chén trà xuống bàn, Cơ Dạ Hàn thì thầm trong cổ họng.

- Công tử.

Từ trong hư không một bóng đen xuất hiện. Làn da cô trắng bệch, đôi mắt đen to vô cảm đối lập với khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt. Dạ Khiết chỉ vừa mười lăm tuổi nhưng khí tức toả ra mạnh mẽ, lạnh lẽo lạ thường. Ánh mắt của cô vô hồn nhìn như không có tiêu điểm. Dù cô đang cuối người quỳ trước mặt của Cơ Dạ Hàn nhưng tĩnh lặng, hơi thở nhẹ tênh như không.

Dạ Khiết dáng người mảnh khảnh, không cao không thấp. Tuy vậy cô cũng đủ nóng bỏng trong bộ đồ bó đen từ đầu tới chân, tuy kín nhưng vẫn thể hiện rõ cơ thể cô. Bên ngoài cô còn choàng một chiếc áo ẩn ẩn hiện hiện bọi đồ bó sát quyến rũ. Có điều bình thường ngoài Cơ Dạ Hàn ra bình thường chả ai nhìn thấy Dạ Khiết xuất hiện cả.

Cái này cũng là niềm hãnh diện của Cơ Dạ Hàn. Dạng quần áo này là nhờ hắn trầm mê nghiên cứu trong sách của hắn mà ra. Ngoài ra hắn còn đặt biệt chế tạo hai thanh kiếm đoản đao cực kỳ thích hợp với công pháp của Dạ Khiết cho cô, thứ vũ khí mà ở thế giới này trước giờ chưa từng thấy, hoặc là hắn thiếu kiến thức. Nhưng với hắn thì khả năng đó không thể xảy ra.

- Đi, cấm một chút tai mắt trong nhóm tu sĩ ở Cửu Châu.

Cơ Dạ Hàn nhàn nhạt ra lệnh.

- Dạ

Dạ Khiết hoá thành một làn khói đen biến mất, đến và đi không một tiếng động. Cơ Dạ Hàn cảm khái tài năng của Dạ Khiết thật sự thích hợp để làm sát thủ, dù sao có một số thân pháp không phải muốn luyện là được mà thuộc về thiên phú.

Dạ Khiết tuy trẻ trung xinh đẹp nhưng lạnh quá, lạnh tới mức chính Cơ Dạ Hàn cũng phải công nhận cô không khác gì một cái thi thể sống. Hắn khẽ thấy tiếc nuối vì so với tiên thiên Dạ Khiết cũng không thua kém, có điều lại khá thỏa mãn vì chỉ có chính mình mới được thoải mái ngắm nhìn cô mà thôi.

Sau khi Dạ Khiết rời đi, một cô gái từ gian nhà trong đi ra. Cơ Dạ Hàn tuy có tùy tùng đi theo nhưng khi hắn đến tiểu viện chỉ đến một mình. Cô gái này là từ đâu mà ra.

Cô gái cũng thuộc dạng cao ráo so với nữ tử, dáng người yêu nghiệt nóng bỏng. Như biết lợi thế của mình cô bận trên thân một bộ hồng y lộ hai vai và một bên đùi để ẩn hiện một chút khe ngực đầy đạn trắng nõn nà. Mỗi bước chân của cô bước tới để toả ra tia mị lực nồng đậm. Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp tới yêu nghiệt của cô chẳng khác gì câu nhất tiếu khuynh thành nhưng đáy mắt lại có gì đó điên dại.

Cô bước đến choàng tay ôm Cơ Dạ Hàn từ đằng sau.

- Dạ Thanh, thu mị lực của mình lại đi.

Cơ Dạ Hàn nói nhưng không hề có tia chán ghét.

- Nha!

Dạ Thanh mị hoặc kêu lên cũng không mất hứng.

Dạ Thanh cũng không khác gì Dạ Khiết là một thuộc hạ trung tâm của Cơ Dạ Hàn, cũng là những người thân thiết hắn tin tưởng nhất.

Dạ Thanh khẽ phát ra tiếng cười, tuy buông tay nhưng rất nhanh đặt cơ thể trơn tuột như rắn của mình lên người Cơ Hàn. Đôi tay cô quấn lấy cổ hắn, cử chỉ rất thân thiết và quen thuộc.

Cơ Dạ Hàn cũng không ngăn cản Dạ Thanh, dù sao hắn cũng không mất mát gì. Hắn luồn tay xoa lưng Dạ Khiết rồi nhẹ nhàng luồn tay xuống mông vuốt vài cái, tay còn lại thưởng thức một chút da thịt trắng nõn mịn màng trên đùi cô.

- Em để ý một chút thế hệ trẻ của Tiêu gia, lập ra một danh sách rồi đưa ta.

Cơ Dạ Hàn cũng không để Dạ Thanh rảnh rỗi, hắn trước giờ đối xử với thuộc hạ rất công bằng, đang nghĩ một chút sẽ chiếm tiện nghi của Dạ Khiết như thế nào.

- Người ta biết rồi.

Dạ Thanh ỏng ẹo một chút trên người Cơ Dạ Hàn rồi mới buông tay rời đi. Sau khi đi còn để lại tiếng cười ngân dài như chuông bạc rất vui tai.

Dù sao Dạ Khiết và Dạ Thanh mỗi người một vẻ, rất có cảm giác thú vị.

Dạ Khiết lạnh lùng thuần khiết, Dạ Thanh điên cuồng, bạo tàn, Cơ Dạ Hàn đều rất thích đùa giỡn trêu chọc. Chỉ là đến hiện tại hắn cũng chưa vượt rào qua, hắn đang thưởng thức nhành hoa chứ không muốn ngắt nó ngay. Dù sao đã là của hắn ai cũng không có khả năng cướp.

Dặn dò một lúc Cơ Dạ Hàn buông Dạ Thanh ra cho nàng đi làm việc.

Sáng hôm sau, không biết từ đâu ra một thiếu niên tuổi chưa ngoài hai mươi ngồi ở vị trí gia chủ ngay đại sảnh, mà Tiêu Tức, tộc trưởng Tiêu gia hiện tại trông lại rất niềm nở, hạnh phúc nhường chỗ ngồi của mình.

- Đưa một chút thế hệ trẻ của Tiêu gia ra.

Thiếu niên ôn nhuận như ngọc đặt chén trà đã vơi xuống nhàn nhạt nói.

- Sắp xếp một chút hậu bối có tư chất đưa vào cho Cơ công tử nhìn xem.

Tiêu Tức cùng mấy vị trưởng lão mừng thầm trong bụng, trên mặt cố che giấu niềm vui. Nếu Cơ Dạ Hàn ưng ý ai đó trong Tiêu gia thì khác gì đỉa đeo chân hạc, một bước lên trời đâu.

Bầu không khí đại sảnh Tiêu gia tự nhiên rơi vào thinh lặng. Kỳ thực mấy lão già ở đây ai cũng muốn bắt chuyện với Cơ Dạ Hàn, nhưng trình độ, thân phận khác biệt, tuổi tác cách xa lại sợ nói sai bị ghét nên chả ai dám đi đầu gợi chuyện.

Cơ Dạ Hàn trên người y phục màu đen không nhiễm tục khí nhẹ nhàn ngồi đó. Đánh mắt lướt nhẹ qua mấy lão già đang lén lút nhìn nhau thấy có chút hài hước không kiềm được khoé miệng nhẹ dãn ra. Hắn cũng không để tâm lắm mấy ông già tóc đã bạc, con cũng đã sinh ra cháu, chắt đang vắt hết tâm tư lấy lòng hắn. Thật vô vị, thà tìm một mĩ nhân ra uốn éo mua vui chút.

Lại thêm một khắc có chút ngượng ngùng an tĩnh trôi qua, một lứa thanh niên trẻ tuổi xếp hàng quy củ tiến vào sảnh. Mặc dù Cơ Dạ Hàn biết nhóm người này tuổi tác so với hắn chênh lệnh không bao nhiêu, chỉ là bộ dáng non nớt, sợ sệt so với hắn, phong tư xước ước thì so kiểu gì cũng thua thiệt.

Cơ Dạ Hàn mắt liếc nhìn theo Tiêu quản gia đang lưu loát giới thiệu từng người, khuôn mặt bình tĩnh không lộ ra vẻ kinh ngạc, hứng thú hay chán ghét nào.

Đám người tuổi trẻ này của Tiêu gia gồm 14 người toàn là lứa con cháu được trọng điểm bồi dưỡng trong da tộc. Bình thường mắt nhìn cũng cao toàn thấy mình hơn người nhưng gần đây không hiểu sao thường xuyên bị các tộc lão đem ra giáo huấn. Nào là ăn no rảnh rỗi không bằng người ta, tư chất yếu kém, bề ngoài khó nhìn rõ ràng không phải ngọc, vứt vô đống bùn đất nó còn chê. Hết mắng chửi còn lại kêu bọn hắn sống khiêm tốn chút, ở trong phòng được thì ở yên ở đấy, đừng đi loanh quanh đắt tội quý nhân. Lứa thiên tài Tiêu gia bị "dạy bảo" vài hôm bắt đầu có chút nghi ngờ nhân sinh, tự nhìn mình tư chất cùng dung mạo có phải hơi giống đầu heo không.

Chỉ là họ không biết mấy tộc lão tự mình đem so con cháu với Cơ Dạ Hàn. Niềm tự hào mà mấy lão già lúc nào cũng đặt ở cửa miệng giờ nhìn lại chẳng khác gì mèo khen mèo dài đuôi, tự thấy xấu hổ muốn đem giấu mặt già. Giận hờn đôi chút mà không có chỗ phát tiết, cũng đâu dám đắt tội Cơ công tử, nên mấy Tiêu lão bắt đầu mỗi ngày đều đặn trút xuống đống con cháu. Dù sao nuôi ăn nuôi mặc, tốn kém một lượng tài nguyên khổng lồ của gia tộc thì ăn chửi một chút thì có làm sao, chúng dám ý kiến sao?

- Tiêu Lan, 15 tuổi, tu vi luyện khí tầng ba, luyện da viên mãn.

Cơ Dạ Hàn lập tức chú ý đến Tiêu Lan. Không phải ở tư chất, 15 tuổi luyện khí tầng ba cũng có thể coi là một thiên tài. Phải biết có đa số người đều qua hai mươi mới ngấp nghé luyện khí tầng hai, nhưng đặt trước mặt hắn còn kém xa, không có tư cách tranh đoạt nhưng hai chữ "Tiêu Lan" chính là cái tên từng xuất hiện trong sách. Hắn đã điều tra qua cô gái này nhưng hôm nay là ngày đầu tiên nhìn thấy mặt, có chút thất vọng vì trong sách nói cô ta rất xinh đẹp nhưng sao hắn thấy so với Dạ Khiết, Dạ Thanh còn thua xa.

Tiêu Lan cũng chỉ mới vừa đột phá không lâu mới may mắn có cơ hội thể hiện hôm nay.

Cơ Dạ Hàn không giấu đi sự hứng thú của mình, đôi mắt vẫn cứ tiếp tục tò mò nhìn lên nhìn xuống trên người Tiêu Lan. Tiêu quản gia dù đã giới thiệu qua người khác đã lâu nhưng hắn không để ý lắm, người hắn cần tìm đã xuất hiện.

Tiêu Lan vừa bước vào sảnh đã rất ngạc nhiên. Vị trí của cha cô hiện tại lại bị một thiếu niên trẻ tuổi ngồi. Cô không kiềm được lén lút nhìn hắn nhiều thêm chút. Thiếu niên này trong trạc tuổi cô nhưng bộ dáng lại thành thục hơn nhiều.

Cơ Dạ Hàn diện hắc y có vẻ ngoài lạnh lùng. Mày kiếm, mắt sâu thẳm sắc bén. Khuôn mặt thon gọn không thô kệch, cốt cách tựa tiên thiên, nhẹ nhàng thanh tao cao quý không dung tục tạo cảm giác xa khó với tới. Diện mạo như ngọc, khí chất ôn nhu, lễ độ khó mà miêu tả hết. Đặt hắn giữa Tiêu gia chẳng khác gì hạc giữa bầy gà.

Tiêu Lan không hiểu sao lần đầu nhìn thấy Cơ Dạ Hàn trong lòng có chút khúc mắc, lại thêm về sao hắn nhìn chằm chằm cô còn không thèm che dấu tự nhiên cô lại sinh ra chán ghét. Bề ngoài đẹp đẽ thì sao, khí chất cao quý thì thế nào, tính cách thối nát khó chữa. Chỉ vừa qua một khắc gặp nhau Tiêu Lan đã có thành kiến với Cơ Dạ Hàn theo một kiểu kì lạ.

Các trưởng lão lẫn tộc trưởng lại chẳng thèm quan tâm một Tiêu Lan bé nhỏ đang nghĩ gì trong đầu, chỉ thầm mừng rỡ khi thấy Cơ Dạ Hàn hứng thú với một tộc đệ trong nhà lại còn là nữ nhi. Âm thầm trong đổi ánh mắt đầy ẩn ý với nhau, mấy lão già bắt đầu có trăm mối lo nghĩ trong đầu.

Nếu không phải sợ đắt tội Cơ Dạ Hàn, trói Tiêu Lan, lột đồ quăng lên giường hắn cũng không phải là không thể.

Bạn đang đọc Trở thành đại phản diện nhờ sách sáng tác bởi tacgiano
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tacgiano
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.