Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lửa Và Ánh Sáng

Phiên bản Dịch · 1732 chữ

Chương 5: Lửa Và Ánh Sáng

Dịch: Kenshooter032

--------------------------------------------------------------------------------

"Hô. . . Hô. . ."

Thẩm Phong nghiêng người dựa vào thi thể con hổ, miệng thở hổn hển, tay nắm thật chặt khẩu Shotgun, trong túi còn nhét vài viên đạn.

Cậu đã nạp đầy đạn cho khẩu Shotgun này, vả lại sau khi quen thuộc cấu tạo của súng, cậu đã học được một số kĩ năng cơ bản như nạp đạn, mở chốt an toàn.

Hiện tại chỉ có cầm lấy súng mới khiến cậu cảm thấy an toàn.

Lại nghỉ ngơi một chút, dây thần kinh căng cứng thoáng thả lỏng, đôi chân mỏi nhừ cũng dần dần có sức, Thẩm Phong đứng dậy, đóng kỹ cửa, xách lấy khẩu Shotgun nặng nề này, bắt đầu thăm dò cục cảnh sát.

Có một đám con dơi sinh sống phía trong toà nhà âm u này, bị tiếng súng lúc nãy doạ, cứ bay ra bay vào.

Trừ đám đó ra, cũng có một số loài côn trùng, ngoài ra không có động vật cỡ lớn gì.

Nơi này dù sao cũng là lãnh địa của hổ, tự nhiên có lực uy hiếp với động vật khác.

Trong toà nhà cũng có không ít tượng đá mặc đồng phục cảnh sát, Thẩm Phong đi vòng qua bọn họ, đi xuống dưới một tầng tìm được phòng chứa trang bị.

Cánh cửa phòng trang bị một mực đóng lại, nhưng mà có Shotgun nên cái này không làm khó được Thẩm Phong.

Thẩm Phong dí họng súng nơi miệng khoá, một súng bắn mở của, cảnh tượng trong kho hàng khiến mắt cậu sáng lên.

Trước khi bệnh tượng đá triệt để bộc phát, thế giới cũng đã cực kì hỗn loạn, cho nên cảnh sát đều được tăng cường hỏa lực.

Từng dãy súng ngắn và súng tiểu liên treo trên giá súng, còn có từng rương đạn, thậm chí lựu đạn.

Trong phòng có tổng cộng có khoảng ba đến bốn mươi cây súng lục, năm khẩu súng tiểu liên, hai khẩu Shotgun, và năm khoả lựu đạn, còn có một vài khoả lựu đạn hơi cay, và súng bắn lưới.

Áo chống đạn, khiên chống bạo loạn, gậy cảnh sát cũng có không ít.

Đi vào trong phòng, đưa tay sờ qua những khẩu súng, Thẩm Phong cảm thấy an lòng.

Có những vũ khí mạnh mẽ như này, hắn chính là vua của muôn thú trong thành thị này!

Đối mặt với kết tinh văn minh nhân loại, dù là dã thú nào cũng khó có cơ hội chiến thắng.

Lúc này cậu không khỏi có chút cảm ơn những trò FPS lúc trước mình hay chơi, những bộ phim hành động mình từng xem.

Nhờ những kinh nghiệm trong đó, cậu mới có thể miễn cưỡng sử dụng những vũ khí này.

Trải qua một loạt thao tác đơn giản, Thẩm Phong mặc vào áo chống đạn và khoác balo lên, bắt đầu vũ trang cho bản thân.

Hai khẩu súng ngắn chuyên dụng của cảnh sát, thêm một khẩu súng tiểu liên, một khẩu Shotgun, bên hông dắt bốn khỏa lựu đạn, cộng thêm một lượng lớn đạn được nhét đầy khắp người.

Trong balo trừ đồ ăn và những vật dụng hàng ngày ra, cũng chứa không ít đạn dược.

Trải qua lần bị mãnh hổ tập kích, cậu đã có một loại cuồng nhiệt với hỏa lực.

Những vật này cộng lại khoảng mấy chục cân, Thẩm Phong đi đường thấy hơi tốn sức.

Nhưng mà cậu cũng không có vứt bớt đồ.

Khoảng thời gian sau này, đoán chừng phải liên tục bảo trì trạng thái vũ trang, bởi vậy nhất định phải mau chóng thích ứng.

Trang bị tốt vũ khí đạn dược, Thẩm Phong đi lên tầng hai, đem cái nồi tìm được trong nhà bếp của cục cảnh sát trong phòng bếp để xuống, phía dưới chất một đống củi, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Lấy ra một hộp thịt kho tàu đã quá hạn nhưng vẫn chưa phình, và hai túi rau quả khổ, Thẩm Phong tiện tay ném cả vào trong nồi, bắt đầu nấu canh.

Miếng thịt còn lại cũng bị Thẩm Phong cắt một nửa, xé thành khối ném vào nồi.

Mùi canh thịt rất nhanh thì toả ra, Thẩm Phong từ trong balo lấy ra một khối lương khô to bằng bàn tay, dùng báng súng đạp nát, ném vào trong nồi.

Cái thìa cũng cực kì to, hẳn là dùng để xào một lượng lớn đồ ăn, nhưng mà Thẩm Phong cũng không quan tâm được nhiều như vậy, bắt đầu khuấy canh.

Lương khô không biết bao nhiêu năm hoà lẫn vào trong nồi canh.

Mùi hương của thịt hộp xưa cũ cùng thịt huơu mới đây hoà lẫn toả ra một mùi thơm mê người.

Rau củ vụn được ngâm trong nước nóng, đủ mọi màu sắc nổi lên, tung bay ở trong nồi, xem như là màu sắc và hương vị đều đủ.

Mặc dù những nguyên liệu nấu ăn này đều không có vấn đề gì, nhưng vì phòng ngừa, Thẩm Phong vẫn nấu lâu một chút.

Đợi đến khi đồ ăn trong nồi giống như cháo, Thẩm Phong lúc này nhấc nồi xuống, đi tới bên cạnh cửa số.

Sau đó cậu khoanh chân ngồi xuống đất, trên người đang xách hai khẩu súng, cậu cầm cái thìa, nhìn cảnh ngoài cửa sổ cảnh sắc, lấy một muôi cháo thịt, thổi hai lần, bắt đầu ăn.

"Sụt. . ." (Chả biết dịch tiếng húp sao nữa :v) Thẩm Phong húp một ngụm cháo thịt, vị vẫn ổn, mùi hương toả ra dày đặc, cảm giác hơi giống cháo trứng muối thịt nạc.

Không thể nói là ăn ngon, nhưng mà hương vị ấm áp mặn mòi này, ở chỗ này cũng tính là rất tốt.

Thẩm Phong thỏa mãn thở dài, thần kinh căng cứng rốt cuộc triệt để thả lỏng xuống.

Lúc này đã là chạng vạng tối, ánh hoàng hôn đỏ như máu, ráng mây đỏ vàng che phủ trời, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, toàn bộ rừng cây trong thành thị như được dát lên một lớp vỏ màu đỏ vàng mộng ảo.

Những bức tượng trong nhà và ngoài đường, giống như là sống lại, cả toà thành thị chết cũng như được tái sinh.

Lúc này cậu có cảm giác như thể đang chìm vào trong một giấc mơ.

Đúng vào thời khắc này ngày hôm qua, cậu vừa mới tan học, chuẩn bị đi tới tiệm đồ nướng làm việc, thế mà hôm nay lại đi tới thế giới tận thế bộc phát bệnh tượng đá, ngồi trong toà nhà đổ nát ăn cháo được nấu từ lương khô và thịt bò hộp quá hạn.

Suy nghĩ cẩn thận, thế giới này cũng sử dụng chữ Hán, vả lại trình độ phát triển xã hội gần như địa cầu, thậm chí trong báo họ cũng gọi hành tinh này là Địa Cầu.

Như vậy nơi này cũng không phải là một nơi khác trong vũ trụ, mà là Địa Cầu ở vũ trụ song song, một vũ trụ nơi Địa Cầu trải qua tận thế!

“Trò chơi tận thế chân thực” rốt cuộc là do ai nghiên cứu?

Vì sao lại chọn mình làm người chơi?

Những nhiệm vụ này đại biểu cho điều gì?

Còn có điều quan trọng nhất là, mình rốt cuộc có thể quay về không?

Rốt cuộc là phải đến nơi nào để tìm mục tiêu trong nhiệm vụ?

Trong đầu Thẩm Phong là một đám sương mù dày đặc, dựa theo trò chơi mô tả đối với bệnh tượng đá, từ khi tiến vào thế giới này, cậu hẳn là đã bị lây nhiễm bệnh tượng đá

Mà xem xét năm cái nhiệm vụ mà trò chơi cấp cho mình, trên cơ bản đều liên quan đến bệnh tượng đá.

Như vậy, cậu hẳn là phải đi phòng nghiên cứu trung tâm.

Nơi đó tuyệt đối có mục tiêu trong nhiệm vụ của cậu.

Muốn biết phòng nghiên cứu trung tâm ở nơi nào, thì cần phải tìm tin tức về bệnh tượng đá.

Không đúng. . .

Thẩm Phong trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, cậu đột nhiên nghĩ đến mình tiêu đề của tờ báo trong cửa hàng báo mà mình đã đọc:

". . . Theo giáo sư Trần của viện khoa học quốc gia, nghiên cứu tạo ra vắc xin sắp hoàn tất. . ."

Viện khoa học quốc gia!

Mục tiêu của mình, phải chăng là ở nơi này?

Đáng tiếc rằng thế giới này đã không còn điện, bằng không mình còn có thể thông qua máy tính tìm kiếm tư liệu, hiểu rõ một vài tin tức liên quan tới bệnh tượng đá.

Sắc trời triệt để tối tăm, màn đêm đã buông xuống, toàn bộ rừng cây trong thành thị chìm vào một vùng tối, như là một mảnh đất chết.

Yên lặng như tơ, hết thảy thanh âm đều cực kì rõ ràng.

Thẩm Phong vứt thêm vài khúc củi vào đống lửa sau lưngi, quay đầu nhìn bên ngoài một chút, bỗng cậu giật mình.

Bên trong màn đêm tăm tối này, ở trên đỉnh một tòa nhà, ở một cái cửa sổnào đó, vậy mà có ánh đèn!

Chẳng lẽ còn có người sống! ?

Có người thoát được bệnh tượng đá! ?

Đúng lúc này, những tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài bóng đêm truyền đến, tiếng bước chân dồn dập mà nặng nề, cực kì kỳ dị.

Một cái bóng đen từ bên ngoài sân cấp tốc nhạy vào, đi xuống lầu dưới, hình như là đang ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong.

Thẩm Phong đột nhiên đứng dậy, cầm lấy một khúc củi đang cháy vứt xuống dưới.

Ánh lửa sáng rực, là một cái sinh vật hình người với tứ chi đang chạm đất.

Cơ thịt đỏ hồng và đống mạch máu lộn xộn lộ ra bên ngoài, như là sinh vật trong tranh vẽ giải phẫu cơ thể người.

Một gương mặt đỏ như máu không có da mặt, con mắt thì lồi ra bên ngoài nhìn chằm chằm Thẩm Phong!

Nhìn mặt của hắn, có vẻ đang cười!

Thẩm Phong xách Shotgun ra.

Bạn đang đọc Trò Chơi Tận Thế (Dịch) của Dreamcatcher - 捕梦者
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kenshooter032
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.