Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò Chơi Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 3044 chữ

Cốc cốc. Tiếng gõ cửa làm Sota giật mình trong khi vẫn đang lên kế hoạch trong tương lai ở trên sàn nhà.

- Cậu chủ, đến giờ ăn trưa rồi thưa cậu.

- Em chưa đói, chị nói với mọi người ăn trước đi, không cần chờ em.

- Vâng.

- À này Sali, em xin lỗi chị về chuyện lúc nãy, mong chị bỏ qua cho hành động của em. Sau này phiền chị để mắt đến chị em giùm em.

Ở bên ngoài cánh cửa Sali thu tay vào người khi nghe lời xin lỗi này, cô cảm thấy có thứ gì rất lạ đang trào dâng trong lòng. Sau đó cô lặng lẽ rời đi trong im lặng.

Đối với Sota, dám nói ra lời xin lỗi dễ dàng như vậy thì đây là lần đầu cậu làm được.

Cậu vẫn đang nằm dài trên sàn trong khi tay trái đặt trên trán mình, ngay lúc này đây cậu đang rất tự tin về bản thân. Chính thế nên mới có thể nói ra mọi thứ trong lòng như vậy. Nhưng nghĩ lại mọi chuyện từ trước đến giờ thì cậu đã phát chán cuộc sống trong ngôi nhà này rồi, một suy nghĩ lé lên trong đầu cậu đó là bỏ nhà đi.

Sau một hồi vất vã thì cậu cũng có thể đứng lên được, đôi chân ấy giờ đây đã chính thức trở về bên cậu. Nhẹ nhàng mở cửa và lén lẻn vào phòng Sugi, cậu chú ý quan sát xung quanh để không ai phát hiện mình. Sở dĩ căn phòng này được chọn là vì nó là phòng của vợ bá tước, đương nhiên trong phòng sẽ có trang sức đắt giá và tiền bạc rồi. Làm sau có thể ra đi với hai bàn tay trắng chứ đó là suy nghĩ của cậu, sau một hồi lục tung cả căn phòng thì cậu cuối cùng cũng tìm ra được chỗ bà ấy giấu tiền. Thật không quá khó khi tìm thấy nó ở dưới giường, cậu mở chiếc hộp ra dễ dàng khi nó chẳng có phương pháp bảo mật nào. Thật kinh ngạc, đó làm cảm giác của cậu khi thấy được đống trang sức bằng vàng và một đống đồng vàng to tướng ở trong này. Từ trước đến giờ thì đây là lần đầu cậu được cầm trong tay nhiều vàng như vậy. Sau một hồi suy nghĩ cậu quyết định hốt một nấm đồng vàng vừa đủ để có thể tiện mang theo. Vì cậu chẳng cần quá nhiều mà muốn đem thêm thì vướng vếu thêm thôi.

Hí hởn trả căn phòng về vị trí ban đầu và khi định ra khỏi thì cậu chợt nghĩ tới cảnh bà ta phát hiện mất đồ, rồi đổ tội cho người hầu thì có lỗi với họ quá ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ. Nên cậu quyết định dùng giấy ở trên bàn ở bên viết vài lời nhắn để lại.

Số tiền và trang sức ở đây xin phép cho con mượn. Ký tên Sota.

Cậu cũng không quên viết cho chị mình biết, dù gì chị ấy cũng là người cậu quan tâm nhất ở đây. Không thể nào mà cậu lại biến mất mà không để lại gì chứ.

Khi chị đọc được bức thư này thì em cũng đã đi rồi, xin chị đừng lo cho em. Em sẽ đi đâu đó thật xa để thư giản tinh thần, em sẽ quây về trước bữa tiệc ra mắt mà. Nên chị không cần lo cho em đâu, thật đấy.

Và bức cuối cậu viết để thông báo cho gia đình biết việc mình rời đi. Sau đã viết xong ba bức thư cậu thì cậu để bức thứ nhất vào lại bên trong cái hộp, bức thứ hai vào phòng chị mình và cuối cùng thì vào phòng mình. Điều này không quá khó khi cả ba phòng đều khá gần nhau, với lại họ đang bận dùng bữa trưa nên không ai có mặt trong phòng cả.

- Bây giờ mới đến phần khó nhất đây, làm sau để thoát khỏi đây mà không bị phát hiện đây ta.

Cậu chặc lưỡi tự nói với chính mình. Cậu đang nghĩ đến phương án thứ nhất là chờ trời tối dựa vào màn đêm để duy chuyển, nhưng nó thì lâu quá với lại cậu đã đặt thư trong phòng chị mình rồi nên cuối cùng nó đã bị loại. Phương án hai là dùng năng lực "full contron" để linh hoạt tránh chạm trán người khác để trốn ra, nhưng chân cậu vẫn còn yếu nên nó cũng bị loại. Vậy là cậu đưa ra quyết định cuối cùng là dùng cách đơn giản nhất là đường đường chính chính ra bằng cửa trước.

Sau khi đã ngồi lại trên xe lăn, cậu gọi đại một người hầu để đưa mình ra ngoài cổng dinh thự. Khi cậu vừa ra khỏi cửa thì mọi người cũng ăn xong, thật may là vừa kịp lúc để không bị tra hỏi. Đi băng qua con đường dài như vô tận hai bên đường cây cỏ được tỉa gọn gàng, xen kẻ với nó là những bức tượng bằng cẩm thạch được chạm trỗ điêu luyện theo các dáng người khác nhau. Và khi đến cổng thì ngoài dự đoán của cậu khi gặp lính gác, đây cũng là lần đầu cậu đi xa khỏi cái phòng giam ấy như vậy. Cậu lớn tiếng thể hiện uy quyền với hai tên lính gác cổng.

- Mau mở cổng ra cho ta, còn đứng ngơ ra đó làm gì!

Vì sợ người khác bàn tán về đôi chân bại liệt này, nên cha cậu đã giam lõng cậu sốt mười năm qua tại căn nhà này. Cậu không được ra ngoài dưới bất kỳ lí do gì.

- Nhưng...

Hai tên lính ú ớ chẳng biết giải quyết như thế nào vì chúng cũng là người mới chưa có nhiều kinh nghiệm ứng xử. Nhưng Sota chẳng hề để tâm đến nó, cậu liền bịa ra một lý do hợp lý.

- Không sau đâu ta được cha ta cho phép rồi. Nên các người không cần lo lắng gì đâu.

- Vâng.

Nghe như vậy thì hai tên lính hớn ha hớn hở nhanh chống mở cái cổng sắt to tướng ra, mà chẳng biết nó chỉ là một lời nói dối. Sau khi đã thành công trốn thoát thì cậu ra lệnh cho người hầu đẩy mình ra quay về. Ban đầu cô ta không đồng ý nhưng sau một cái lý do nữa do bịa đại ra thì cô ấy đã đồng ý. Còn về số phận của cô ấy và hai tên gác cổng kia thì cậu cũng chẳng thể lo nhiều đến vậy.

Sau khi cô ấy đã khuất tầm mắt thì cậu ung dung đứng dậy, thông thả đẩy chiếc xe mà đi. Đối với cậu thì cái xe lăn vật có giá trị kỉ niệm rất lớn vì do chị cậu đích thân làm ra nên sau một lúc suy nghĩ thì cậu đã gửi nó vào một nhà dân ở gần đó, cậu không quên căn dặn họ phải bảo quản kĩ nó. Khi trả công bằng một đồng vàng thì biểu cảm của họ rất ngạc nhiên và lo lắng nhưng sau cùng thì họ cũng nhận, cậu biết giá trị của đồng vàng này là rất lớn, nhưng bây giờ chẳng có tiền lẻ nên phải chịu thôi. Nhân tiện cậu cũng thay luôn bộ đồ cũ nát của con chủ nhà, thay cho bộ đồ sang trọng mà cậu mặt trên người. Cậu chẳng hề muốn mình được chú ý khi đi lan than với bộ đồ sang trong đó.

Bước đi trên con đường lát đá dọc hai bên là các tòa nhà bằng đá xen sát nhau. Giờ đây Sota đang đảo mắt liên tục để tìm chỗ để đổi tiền, vì chẳng thể nào sài đống đồng vàng này được. Sau một hồi tìm kiếm thì cậu cũng tìm ra nó, bước vào một tiệm cầm đồ lớn. Xung quanh chẳng có vị khách nào nên cậu cũng khá tự nhiên mà vào thẳng vấn đề.

- Cho hỏi ở đây có thứ gì rẻ nhất vậy, cháu muốn mua nó.

Cậu hỏi một cách tỉnh bơ trong khi nhìn các món hàng xung quanh.

- Này nhóc đi chỗ khác chơi, nếu không ta cho người đến gặp ba mẹ nhóc đó.

Chủ quán là một lão trong khá già với bộ ria mép rậm rạp, tỏ thái độ xem thường cậu. Lão chẳng hề coi đây là một khách hàng của mình.

- Này ông phiền quá đó, lấy cho tôi cái đó cái kia nữa và tính tiền đi.

Cậu vừa chỉ vào chiếc nhẵn trong cũ xì và con dao ngắn bị mẻ trên kệ và quăng ra một đồng vàng. Cậu chọn nó vì chiếc nhẵn hợp gu và cậu cũng cần một món vũ khí phòng thân, trên kệ vẫn còn nhiều thứ trông cổ lỗ sĩ như bát, tượng... Nhưng đối với cậu thì đó là những thứ với vẩn và điều bất ngờ là giá của nó.

- Của nhóc là hai đồng vàng vẫn thiếu một đồng nữa, nhóc có đủ tiền chứ?

Chủ quán vừa nói vừa xoa xoa lòng bàn tay vào nhau với vẻ mặt như bắt được vàng, lão vừa nhận ra một mối lớn.

Cậu nghĩ cái giá này thì hơi cao so với mấy món này, nhưng dù gì thì cũng là đồ cổ nên cũng đành chịu.

- Của ông đây, và đổi cho tôi hai đồng vàng này thành số tiền có mệnh giá thấp hơn được chứ.

Cậu đặt thêm ba đồng vàng lên bàn trong sự ngỡ ngàn của chủ quán, lão không nghĩ là một đứa nhóc lại có trong trai số tiền tương đương một gia tài nhỏ như vậy. Lão đang nghi ngờ cậu đã ăn cắp nó nên định làm khó. Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ ấy cậu bình tĩnh lên tiếng.

- Ông nên biết thân biết phận và làm tốt công việc của mình đi, đôi khi nhiều chuyện quá dễ chết sớm lắm đó. Dù gì ông cũng đã có một khoảng lời hôm nay rồi phải không nào.

- À à, nhóc nói cũng đúng.

Lão hốt hoản. nhanh chống hoàn thành giao dịch nhanh nhất có thể. Ban đầu lão định hốt thêm một khoảng nữa nhưng sau khi nghe những lời ấy, cộng thêm vẻ mặt không cảm xúc của cậu nhóc thì lão biết đụng đến người không nên đụng rồi. Dù gì bao nhiêu năm lăn lộn trường đời của lão không phải để chưng.

Khi rời khỏi tiệm thì trời đã gần sập tối, cậu ngưởi thấy mùi thịt nướng thơm phức thì tìm đến quầy hàng thịt ngay, dù sau thì cậu vẫn chưa ăn gì từ trưa đến giờ. Cậu lấy hẳn mười xiên thịt và hai ổ bánh mì, điều ngạc nhiên là giá của nó là nó có giá 24 đồng. Nhìn vào đồng bạc vừa đổi được lúc nãy cậu hơi bâng khuâng vì giá trị của đồng vàng khi nãy, nhưng cậu vẫn đưa cho chủ tiệm một đồng có màu bạc. Cậu nghĩ sau đồng bạc này sẽ có đồng gì đó có giá trị thấp hơn, vì cậu chẳng nhận được loại đồng nào khác nửa.

- Của cháu đây.

Sau khi thanh toán thì cậu nhận lại 76 đồng, không chịu được sự hiếu kì cậu liền hỏi giá của mấy món mình mua và cách quy đổi đơn vị tiền tệ ở đây. Chủ tiệm hơi đơ người khi nghe câu hỏi của cậu, ông ta xem cậu như người từ trên trời rơi xuống vậy, nhưng cậu cũng mua cho ông kha khá đồ nên cũng giải thích. Cụ thể như sau.

Một đồng vàng đổi ra một trăm đồng bạc, một đồng bạc đổi ra một trăm đồng. Nhưng đồng vàng còn tùy thuộc vào các loại mà có giá trị cao hơn các đồng vàng khác. Cuối cùng là giá một ổ bánh mì là bốn đồng và xiên thịt nướng cũng có giá tương tự.

Tạm gác chuyện đó qua một bên lúc này Sota đang vừa ăn vừa tìm đường ra khỏi thành, cậu chẳng muốn ở lại qua đêm tại đây trong khi gia đình cậu có thể phong tỏa nơi đây để tìm cậu nếu ít nhất nó xảy ra. Cậu cũng chẳng còn thời gian để tìm phương tiện duy chuyển nữa, trong đầu cậu nghĩ cuốc bộ cũng không tệ.

Cậu cũng để ý những người ăn xin gầy gò bên đường trong họ như mấy bộ xương khô. Cảnh ngươi khác bị đánh đập một cách dã man, với chiếc vòng sắt trên cổ thì không nghi ngờ gì nữa họ là nô lệ. Chẳng ai để ý đến nó, có vẻ đây là chuyện thường thấy. Quay người một dòng, không chỉ có một mà có rất nhiều người có chiếc vòng ấy xung quanh đây. Cậu cũng chẳng có quyền gì mà xen vào cái cách vận hành của xã hội này, nên cậu lặng lẽ đi qua như những kẻ khác.

Sau khi hỏi thăm đường thì cậu cũng đến nơi, trước mắt là một cánh cổng lớn cao gấp ba lần người trưởng thành. Nó được làm bằng gỗ nhưng được gia cố thêm các đai thép để chịu lực tốt hơn. Vì bây giờ cũng đã trễ nên chẳng có ai ra vào nữa, nhưng vẫn còn hai tên lính gác ở đây. Cậu âm thầm cuối mặt để đi qua với hy vọng chẳng phải gặp rắc rối gì nhưng rốt cuộc cậu vẫn bị giữ lại.

- Này nhóc trời đã tối rồi mà còn đi ra ngoài làm gì vậy? Ở ngoài đó khi nguy hiểm lắm nên quay về nhà đi nhóc.

Một trong số tên lính với vẻ ngoài mập mạp lên tiếng, còn tên còn lại thì ốm nhom đang nốc rượu. Nhưng Sota cảm thấy đây là một sự lo lắng đến mức phiền phức, cậu bỗng nghĩ ra một lý do hết sức thuyết phục theo.

- Dạ, cha cháu đang đốn củi ở ngoài rừng vẫn chưa chịu về nên cháu đi kêu ông ấy về, vì mẹ cháu mất nên ông ấy thường ngồi ở góc cây đó để tưởng nhớ bà ấy lắm. Bây giờ cũng gần tối rồi nên cho cháu đi nhanh về nhanh được không ạ.

Đứng trước câu chuyện cảm động này thì tên lính mập không còn lý do gì để giữ cậu lại được nữa, cậu hí hửng mới bước được một bước thì tên ốm say xỉn kéo áo cậu lại.

- Này nhóc cha cưng tên gì ấy nhỉ?

Hắn hỏi cậu trong khi đang cắn một miếng đùi gà bóc khối trong tay. Nhận thấy chuyện này hơi phiền phức, dù gì thì cậu cũng chỉ muốn ra khỏi cổng thôi mà. Nên cậu cũng bịa ra một cái tên.

- Cha cháu là Noyu ạ.

- Này nhóc làm gì có ai tên đó ở trong thành chứ, với lại ta chưa từng nghe qua câu chuyện của cha nhóc nữa. Nhóc nên biết ta đây là được mệnh danh là thánh tám ở nơi đây đó biết chưa, không ai không chuyện gì ở trong thành này là ta không biết. Với lại ta chưa từng gặp nhóc thì phải.

Cậu đứng đơ người ra vì chuyện bị bại lộ và cũng hơi nghi ngờ lời nói của tên ốm kia. Cậu giò đầu mấy cái thì nhớ ra mình còn một túi tiền đầy ấp lấn cấn trong người, chẳng có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng tiền. Nên đã ra hiệu rồi ung dung đổ một nửa số tiền vừa đổi được vào tay tên ốm, nó nhiều đến mức một số đồng còn rớt ra ngoài.

- Bây giờ thì chú đã gặp cháu và biết được chuyện của cha cháu rồi đó. Không có chuyện gì nữa nên cháu xin phép tìm cha cháu nhe.

Cậu nhanh chống rời đi trong khi tên ốm đang mãi mê với đống bạc đó, với số tiền này đủ cho hắn ăn chơi thải mái. Còn tên mập thì đang định giữ cậu lại thì bị hắn cản lại, rồi chưởi cho một trận vì tội ngu có tiền mà không biết lấy.

Sota quay đầu nhìn lại thì lắc đầu ngao ngán cậu nghĩ ở đâu cũng vậy mà thôi, tiền là tất cả. Đi được một đoạn thì trời đã tối đen nhưng nhưng ở thế giới này có tận hai mặt trăng, cơ bản thì nó rất sáng nên không có vấn đề gì với tầm nhìn cả.

Chạy nhanh về phía trước giờ đây cậu đang tận hưởng cảm giác tự do, không còn bị gàn buộc mà cậu chưa từng có được. Nhanh dần, nhanh dần cậu phóng như bay về phía trước trong ánh trăng mờ ảo. Cậu cảm nhận được cái tốc độ xé gió như đang vặn ga hết cỡ trên xe máy này, trong vô thức cậu đã kích hoạt năng lực của mình.

Cậu hoàn toàn có thể giải quyết mọi chuyện một cách ngắn gọn nhất có thể với năng lực ấy, khi điều chỉnh IQ lên cao nhất nhưng làm như vậy thì cậu cảm thấy rất nhàm chán và không phải một đích của cậu khi bỏ đi. Nên cậu quyết định chỉ sự dụng nó khi đã hết sự lựa chọn, đối với cậu nó như con ác chủ bài vậy.

Với những điều trên thì cậu hét lên như thằng điên trong khi vẫn phóng như bay trong đêm.

- À húuuu, ta là kẻ mạnh nhất nhân loại đây ha ha ha. Ta là bất khả chiến bại.

Và thế là cuộc hành trình của tay chơi có hack mà không muốn sài nhiều chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc Trò Chơi Cuộc Đời sáng tác bởi sitaroyy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sitaroyy
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.