Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng Bệnh Tương Liên (2)

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Y Nhã trợn mắt há hốc mồm, ngồi bệt xuống đất run lẩy bẩy.

Khi nhìn thấy con Tam Thủ Khuyển dữ tợn, nàng còn tưởng rằng lần này sẽ bị con thú kia cắn xé cho tới chết.

Kết quả là con Tam Thủ Khuyển kia vừa mới xuất hiện đã ngay lập tức cắn con búp bê rồi rời đi

Sau đó trong không khí bỗng nhiên rung động rất mạnh đến mức khung cảnh trở nên méo mó, sau đó một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng như bước ra từ hư không.

Y Nhã trừng to mắt nhìn người đang đứng trước mặt.

Nàng chỉ trong nháy mắt đã nhận ra người này, đây là người lúc trước đã có mâu thuẫn với hội trưởng Thích Phong.

Hình như tên là... Lâm Xuyên?

Không phải mọi người gọi hắn là tên phế vật cấp F sao? Nếu phế vật bình thường đều mạnh như vậy, thế thì người hội trưởng bị tên phế vật này tiện tay giết chết nên gọi là cái gì đây?

Y Nhã bị dọa đến mức không dám lên tiếng, nhưng rất nhanh nàng ý thức được người đàn ông đang đứng trước mắt nàng này tựa như không có ý định muốn giết nàng.

Nàng rốt cuộc phải lấy dũng khí của bản thân, vì chính mạng sống của bản thân mình mà lên tiếng nói: "Lão đại à, ta chỉ là một đứa học sinh năm nhất, mới gia nhập vào hội học sinh không lâu, cũng không thân thiết với hội trưởng Thích Phong cho lắm..."

"Thật.. thật ra ta vẫn luôn cảm thấy hội trưởng cũng chỉ là một tên ngụy quân tử, ta vốn vô cùng chán ghét dạng người như vậy, bị ngươi giết là rất xứng đáng..."

Y Nhã có tướng mạo nhìn vô cùng non nớt, nàng biểu lộ rất nhiều, nhìn qua thấy rất dí dỏm hoạt bát và tinh quái.

Nếu chỉ nhìn khuôn mặt của nàng, bảo là học sinh trung học khả năng cao vẫn có người tin.

Nàng bây giờ đang vô cùng sợ chết, vẫn còn đang cố nỗ ‌lực nịnh nọt Lâm Xuyên, cũng nhờ khuôn mặt xinh đẹp kia mà nàng không hề mang lại cảm giác a dua nịnh hót mà lại có vẻ hoạt bát đáng yêu.

Lâm Xuyên thấy nàng nỗ lực như vậy môi cũng khẽ cười mà nói: "Không tệ, ‌chửi hay lắm, tiếp tục đi."

"..." Y ‌ Nhã im lặng, nhưng lại không dám không nghe lời, lúc này đành phải vắt hết óc nghĩ ra thứ để nói xấu Thích Phong.

Nàng và Thích Phong cũng thật sự là không quen biết quá thân thiết, cũng không biết nhiều điều về hắn. Vì vậy nên nàng đành phải bịa ra vài thứ để đổ thừa.

Lâm Xuyên tiện tay bắn ra một cái hỏa cầu thiêu huỷ thi thể của Kiều Khôn sau ‌đó vẫy tay nói với Y Nhã: "Đi!"

"Đi? Đi đâu vậy?" Cho dù hỏi nhưng cổ Y Nhã đã bị dây kẽm quấn chặt, nàng không thể không đi theo Lâm Xuyên bước chân.

Nàng cảm giác hình ảnh này có chút giống với việc dắt chó đi dạo, còn sợi dây kẽm sắc bén kia giống như một sợi dây để xích chó.

Còn nàng ư? Đương nhiên là vào vai con chó rồi!

Vô cùng nhục nhã!

Tuy là vậy nhưng Y Nhã vẫn không hề có một chút hành động phản kháng nào.

So việc nhục nhã và được tiếp tục sống, nàng chọn vế sau.

Lâm Xuyên đang đi phía trước cũng không quay đầu lại, âm thanh phát ra bình tĩnh không một gợn sóng: "Đi tìm rừng cây nhỏ để làm chút việc."

"Rừng cây nhỏ"?

Là loại rừng cây mà hay có những cặp đôi vào làm những chuyện bậy bạ đấy ư?

Y Nhã cảm thấy vô cùng hoảng sợ!

Trong đầu nàng vừa mới suy nghĩ "So với việc bị nhục thì tiếp tục sống quý giá hơn", bây giờ đột nhiên biến thành "Kẻ sĩ có thể chết, không thể nhục!"

Nhưng nàng vẫn thật sự rất sợ chết.

Nàng cảm thấy có lẽ mình vẫn còn có thể cứu được.

Sau đó nàng đi theo sau lưng Lâm Xuyên, cẩn thận từng li từng tí nói: "Đại lão à, ngài nhìn thấy ta bề ngoài chăm chút như thế này thôi, thật ra ta rất lười vệ sinh cơ thể. Miệng của ta rất hôi, nách của ta cũng rất thối, thậm chí đã ba ngày ta cũng chưa hề tắm rửa qua..."

"Ý của ngươi là..." Lâm Xuyên quay đầu nhìn nàng: "Muốn ta mang ngươi đi tắm rửa trước hay sao?"

"...A không ‌phải!" Sắc mặt của Y Nhã đỏ bừng lên, nội tâm cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nhưng thà xấu hổ còn hơn là đánh mất sinh mệnh và trinh tiết.

Nàng lại lần nữa đấu tranh trong nội tâm, sau cùng đành cắn răng mở miệng nói: "Thật... thật... thật ra ta bị mắc bệnh AIDS."

"A!" khoé miệng Lâm Xuyên cũng có chút co giật nhưng cũng không rõ ràng.

Y Nhã cảm thấy phản ứng của hắn có chút quá bình thản, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Đại lão ngươi không tin ta sao?"

"Ta tin."

Y Nhã vừa buông lỏng thở dài ra một hơi liền nghe thấy Lâm Xuyên ở phía trước nói ra một câu, trong âm thanh còn nghe thấy một chút xúc động: "Thật khéo, ta cũng mắc bệnh AIDS, hai chúng ta thật là đồng bệnh tương liên."

"???"

Trong não của Y Nhã bây giờ chỉ toàn là những dấu chấm hỏi.

Đồng bệnh tương liên là cái đ*o gì?

Nàng hiện tại chỉ mong ước rằng nàng có thể chửi mắng tên vô liêm sỉ đang đi đằng trước, chửi xối xả cho đến khi chán thì thôi.

Nhưng đó là điều không thể, vì nàng rất sợ chết!

Bạn đang đọc Trò Chơi Chết Chóc: Hoả Cầu Của Ta Có Bug [Dịch] của Thị Dã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kendric2006
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.