Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ Nhất Toàn Cầu? Phế Vật Thôi! (2)

Phiên bản Dịch · 1011 chữ

"1%..." Lôi Minh nhíu mày lại, suy nghĩ một lúc rồi lại đột nhiên hỏi: "Một cái tinh thạch cho bao nhiêu điểm kinh nghiệm?"

Người kia đáp: "Cho duy nhất 1 điểm."

Lôi Minh truy hỏi Viên Phong với giọng đe doạ: "Nói cách khác nếu muốn lên được tới cấp 1 thì bình quân ngươi đã phải giết được 1000 con côn trùng? Nếu vậy thì tên phế vật nhà ngươi làm sao có thể giết được nhiều côn trùng như vậy?"

Lôi Minh cũng khá thông minh, trong nháy mắt liền phát hiện ra điểm không đúng.

Hắn đang chờ đợi câu trả lời từ Viên Phong, trong đó ánh mắt còn mang theo mấy phần sát ý.

Viên Phong đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đành nói: "Ta có thể nói cho ngươi bí mật giúp ngươi nhanh chóng thăng cấp, nhưng ngươi nhất định phải cam đoan không được giết ta!"

"Tốt, ta cam đoan hôm nay ta sẽ không giết ngươi!" Lôi Minh nhấn mạnh hai chữ "hôm nay".

Viên Phong đã nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng hắn không dám cò kè mặc cả.

Dù sao thứ mà hắn gọi là bí mật cũng chẳng phải là một bí mật, hầu hết mọi người ở trong sân vận động Kinh Đại ‌dường như ai đều có thể đoán được.

Mà Lâm Xuyên người phát hiện ra bí ‌mật này vẫn còn đang trốn tại vị trí cách đó không xa vẫn còn đang tránh né lấy dư âm của trận chiến.

Viên Phong cắn răng một cái, chủ động công bố nói: "Xác suất giết bọ rơi tinh thạch có phải là 1% hay không ta không biết, nhưng giết người thì xác suất rơi tinh thạch dường như là 100%!"

Sau khi bí mật này bị tiết lộ một cách công khai, mọi người tại đều hít sâu một hơi!

Giết một trăm con quái mới rơi một viên tinh thạch.

Mà một cái tinh thạch chỉ cần giết một người liền có thể đoạt được một cách nhẹ nhõm.

Ý nghĩa của việc này ai có đầu óc bình thường đều có thể nghĩ ra.

Mà Lâm Xuyên‌ lại càng biết rõ, sau hôm nay quái vật đến từ không gian khác sẽ càng ngày càng mạnh.

Nhân loại muốn sinh tồn tại thế giới như vậy không thể chỉ đơn thuần dựa vào giết quái!

Chỉ có tàn sát lẫn nhau mới có hi vọng sống sót!

Đây mới thật sự trò chơi chết chóc!

Cái gọi là quái vật căn bản không phải là phương thức tăng cấp chủ yếu mà là một loại áp lực sinh tồn.

Chính vì loại áp lực này buộc mọi người phải mạnh lên, cũng buộc mọi người không thể không tự tàn sát lẫn nhau!

Lâm Xuyên đã sớm nhìn thấu bản chất của trò chơi chết chóc.

Mà những người khác sau khi nghe Viên Phong nói còn có chút khó có thể tiếp nhận.

Chỉ có duy nhất tên Lôi Minh kia đột nhiên lại cười như điên.

Ngay sau đó hắn lại tự lẩm bẩm đột nhiên lại tự lẩm bẩm: "Không nghĩ phương pháp thăng cấp liền đơn giản như vậy..."

Vừa nói xong, ánh mắt của hắn liền nhìn về phía thi thể của Vạn Cương vừa mới bị giật điện chết.

Hắn không có một chút do dự liền dùng duy nhất một chân đạp nát đầu đầu của thi thể Vạn Cương.

Cảnh tượng lúc đó làm cho nhiều người đứng xem vô cùng buồn nôn.

Duy nhất chỉ có Lôi Minh không coi ai ra gì, liền ngay lập tức cúi xuống lục tìm tinh thạch trong cái đầu đã nát bét.

Một lúc sau hắn cầm lên rồi hấp thu viên tinh thạch đẫm máu mà hắn vừa tìm được, cười một trận như điên sau đó cất bước bình tĩnh rời đi.

Tất cả mọi người sau khi thấy hắn đi đều được thả lỏng.

Sau khi thấy Lôi Minh đã rời đi, Lâm Xuyên giờ phút này rốt cục mới thảnh thơi trở lại hiện trường.

Một đốn lửa nhỏ bắn ra từ ngón tay hắn, ngay khi va chạm thì thi thể của Vạn Cương liền rất nhanh cháy không còn cả tro.

Mà Lâm Xuyên trong đầu lúc này vang lên lời nhắc nhở: [ Hoả thiêu người chơi cấp 0! Nhận được thiên phú Kim Cương Thuẫn (Cấp B)! 】

Thiên phú phòng thủ cấp B cũng không phải là quá tệ.

Lâm Xuyên tuy có thể dựa vào đốt xác để mạnh lên, nhưng ở lúc đầu của tận thế chính là thời điểm mà hắn yếu đuối nhất.

Thời điểm này hắn chỉ muốn nhanh chóng mạnh lên.

Để làm cho tất cả tất cả mọi người kinh ngạc?

Hắn không quan tâm!

Dù sao trong mắt hắn chỉ có hai loại người: thi thể có thể trực tiếp hoả thiêu và người sau này mới hoả thiêu.

Hắn nhìn thấy Viên Phong đang ngồi trên đất liền chủ động tiến nâng đỡ hắn, nói một cách đầy căm phẫn: "Anh Viên Phong! Anh không sao chứ? Tên vừa rồi hẳn là bị điên rồi, hắn ngay tại giữa thanh thiên bạch nhật còn dám giết người.

Viên Phong vốn dĩ không quan tâm tên phế vật Lâm Xuyên này, nhưng lúc này đây lại phải dựa vào hắn để tìm cho mình một lý do: "Tên điên kia khẳng định là có thiên phú cấp S! Hắn còn quá cuồng vọng, dám trước mặt mọi người giết người! Hắn thực sự coi là mình có thiên phú cấp S liền muốn gì thì đều có thể làm đi? !"

Lâm Xuyên ủng hộ nói: "Anh Viên Phong nói đúng! Hắn quá cuồng vọng!"

Thế nhưng trong lòng hắn lại nghĩ: "Cái này mà ngươi cũng kêu là cuồng vọng? Vậy kiếp trước ta còn cuồng vọng hơn Lôi Minh nhiều! ‌

Bạn đang đọc Trò Chơi Chết Chóc: Hoả Cầu Của Ta Có Bug [Dịch] của Thị Dã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kendric2006
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.