Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con gái của Lê Quý Ly.

Tiểu thuyết gốc · 1476 chữ

Lê Thánh Ngâu không ngốc. Phụ nữ không ngốc. Phụ nữ thời cổ cũng vậy. Chẳng qua là do thời đại nên các nàng phải giả ngu để được nam nhân yêu thương chứ ai nấy đều vô cùng thông minh. Nói theo góc độ nào đó, họ có thể còn hơn cả nữ nhân hiện đại. Nhìn thái độ có chút kì quái của Trần Ngung, nàng không chịu được mà hỏi: “Bệ hạ đang có mưu đồ gì vậy?”

Nhấp tiếp một ngụm nước trà, hắn đặt ly trà xuống bàn, đôi mắt cú vọ của hắn đắm đuối nhìn thẳng vào cặp mắt phượng long lanh của Lê Thánh Ngâu, cứ như hắn muốn phóng điện để giật chết người đẹp, uốn ba tấc lưỡi: “Nào có nào có, trẫm chỉ lấy việc luận việc, vẻ đẹp của nàng cả thiên hạ đều biết, thử hỏi dưới gầm trời này, có ai có vẻ đẹp tuyệt sắc như nàng hay không? Chắc chắn một điều, nàng đi hỏi khắp thế gian, đều chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất, đó là chữ “không”. Trẫm cam đoan như thế. Mà nếu như có kẻ nào dám phỉ báng sự thật rành rành như vậy, nàng có biết những kẻ đó là ai không?”

Tiếng cười vang lên như tiếng chuông bạc, Lê Thánh Ngâu hứng thú lắc đầu hồi đáp: “Thần thiếp không biết.”

Hắn chỉ chờ có thể, lập tức vỗ nhẹ lên bàn, hào khí xung thiên, chỉ tay lên trời mà mắng: “Đó là những kẻ đui mù, câm điếc, vô giáo dục, vô văn hóa, vô sỉ, vô lương … và là … những kẻ không có đầu. Mấy thằng không có đầu là do trẫm chặt đầu chúng cái tội dám buông lời sàm sỡ, à, sàm tấu trước mặt nàng, chúng đáng tội không có đầu.”

Lê hoàng hậu không nhịn được nữa, ôm bụng cười ngặt nghẽo không ngừng. Mấy kỹ thuật tán gái như vậy, hắn học từ phim ngôn tình, đem ra sử dụng với thiếu nữ thời cổ đại hình như vẫn đạt hiệu quả cao. Về phần mình, hoàng hậu nở nụ cười nói: “Tối nay, thần thiếp thấy hoàng thượng rất khác lạ.”

Giơ hai tay lên cao, Trần Ngung nhìn xuôi nhìn ngược khắp cơ thể mình, ra vẻ kỳ quái hỏi ngược lại: “Ồ, khác chỗ nào? Trẫm thấy vẫn thế. Trẫm vẫn hai mắt, một mũi, một miệng, hai tay, hai chân, đầy đủ cả. Có bị hụt thiếu chỗ nào đâu. A, đúng rồi, hay là ái phi bảo trẫm tăng cân. Dạo này, trẫm ăn có hơi nhiều. Toàn đồ ăn ngon cả, trẫm cầm lòng không đặng. Nhưng mà không sao đâu, nghe lời ái phi, trẫm sẽ giảm ăn. Béo quá rất không tốt, sau này đám quần thần cứ gọi lén trẫm là Vua Béo thì chết. A ha ha hả.”

Chớp chớp đôi mắt đẹp, Lê Thánh Ngâu ngẩn người xem Trần Ngung khua môi múa mép, khiến nàng chẳng biết chen vào đâu mà nói. Rốt cuộc, nàng đành bỏ qua, ngồi nghiêm chỉnh lại, giơ tay sang bàn tay hắn đang đặt trên bàn mà nắm lấy, nàng nói: “Ừm, thần thiếp hiểu, hoàng thượng hãy kể cho thần thiếp nghe về những chuyện trong ngày hôm nay đi.”

Cứ như vậy, hắn bắt đầu kể. Bản thân tên này cũng không quên bày tỏ sự sùng bái với họ Lê, sau này thành họ Hồ. Nào là Hồ Nguyên Trừng có tài chế súng. Nào là Lê Quý Ly có ý tưởng táo bạo. Chuyện gì mà hắn không thể giải quyết được, khi rơi vào tay họ đều có thể giải quyết đâu ra đó. Họ đều là trung thần của đất nước, là lương đống của quốc gia. Cái đó cũng là lịch sử ghi nhận chứ không phải là hắn chém gió nên vô cùng thật làm hoàng hậu có phần ngạc nhiên.

Thật lòng, sai lầm của họ Hồ có lẽ là cải cách quá nhanh trong lúc nguy cơ xuất hiện từ khắp nơi mà bản thân lại không đủ lực trấn áp. Quan trọng nhất, chiến lược quân sự cũng có vấn đề khi muốn đánh quy ước với quân Minh mạnh áp đảo. Nhà Lý thắng trận sông Như Nguyệt là vì cảng Khâm cùng thành Ung Châu bị phá hủy làm cho hậu cầu của quân Tống gặp vấn đề lớn. Trong khi đó, nhà Minh lại không gặp chuyện này. Cứ cho rằng trận thành Đa Bang giành thắng lợi thì Đại Ngu sẽ chịu được bao lâu trước khi sụp đổ trong cuộc chiến tranh tiêu hao với nhà Minh và Chiêm Thành.

Quay lại vấn đề chính, Trần Ngung chuẩn bị làm việc “đại sự”. Nếu hắn xa cách với hoàng hậu, Lê Quý Ly sẽ tỏ vẻ nghi ngờ và có thể việc gã bị phế sẽ diễn ra sớm nên cứ theo lịch sử, tạo ra Trần Thiếu Đế trước. Về phần mình, một cảm giác tê dại từ phần dưới truyền lên đã khiến hoàng hậu tỉnh táo hẳn. Nàng gạt phắt tay của Trần Ngung đang bóp chặt lấy mông nàng, đồng thời giật tay ra khỏi ngực hắn, phụng phịu nói: “Quan gia, người đang cố tình lừa thiếp phải không? Người chỉ vì sợ cha thiếp mà thôi”

Hắn cuống quýt cầm tay của nàng đặt lên ngực, đôi mắt lưu luyến nhìn ái thiếp mà rằng: “Đừng, ái phi, nàng đừng lấy tay ra, nàng lấy tay ra thì trái tim của trẫm sẽ đau hơn nữa đó.”

Con gái của Quý Ly nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Hoàng thượng nói lời thật sao? Không được dối gạt thần thiếp. Lúc nãy hoàng thượng làm thần thiếp sợ lắm. Thần thiếp không muốn mất hoàng thượng.”

Sau đó, những chuyện cần làm thì cũng phải làm.

So với Mạnh Cường, Trần Ngung thật sự có kinh nghiệm với phụ nữ bởi hắn dù sao cũng là hoàng đế Đại Việt. Dù chỉ là vua bù nhìn nhưng nữ nhân cân bản không thiếu. Việc xử lý một Thánh Ngâu căn bản không làm khó nổi gã dù cơ thể chả khỏe mạnh gì.

Một vài canh giờ sau đó, Thánh Ngâu lấy chăn che ngực, nhìn về người chồng của mình mà mở lời:

- Hoàng thượng là người tốt.

- Sau này lại nói vậy?

- Người tôn trọng thần thiếp. Phụ thân thiếp cũng chỉ xem thiếp như công cụ để phục vụ cho kế hoạch của người. – Nàng nói. – Kể cả Hán Thương có là anh em cùng mẹ với thiếp cũng không quan tâm thiếp như vậy.

Bằng kinh nghiệm, Trần Ngung biết Thánh Ngâu nói thật lòng. Ít nhất là lúc này. Bản chất nàng cũng chỉ là công cụ để mưu đoạt quyền vị của Quý Ly như cái cách nhà Trần mưu đoạt quyền vị của nhà Lý. Nói thật lòng, nếu không phải vì muốn sống và không muốn gian sơn bị giặc Minh đô hộ, hắn thật sự chỉ muốn làm một thương nhân, một nhà phát minh mà thôi. Mà làm thương nhân hay nhà phát minh ở thời đại này cũng chả có gì bảo đảm. Thôi thì đành làm một vì vua cố gắng bảo vệ Đại Việt vậy.

Bỗng nhiên, hoàng hậu đột ngã gục. Trên cổ nàng là một cây kim khá mỏng.

Ngay tức khắc, Trần Ngung chạm vào động mạch và phát hiện nàng còn sống nên có lẽ đây chỉ là kim gây mê mà thôi. Chuyện này làm hắn thở ra một hơi.

- Ai!? – Trần Ngung hét lớn về phía bóng đen trên trần nhà.

Bản năng lính đặc nhiệm của hắn trỗi dậy. Kẻ gây ra chuyện chắc chắn không phải Lê Quý Ly bởi lão còn cần Thánh Ngâu sinh thái tử An để phế hắn. Hắn đã nghĩ tới nhà Minh nhưng lúc này thì Chu Nguyên Chương cũng gần xuống lỗ rồi. Không lý nào chúng lại gây chuyện ở Đại Việt. Chiêm Thành không có bản lĩnh này, nhất là từ sau cái chết của Chế Bồng La. Có khả năng đây là người thuộc tông thất. Dù sao thì lịch sử đổi dòng vì hắn xuyên không cũng không phải là không có khá năng.

Trong khi đó, hắc y nhân kia tháo khăn xuống, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp và chưa đợi hắn mở lời khi người đó đã lên tiếng:

- Hoàng huynh có còn nhớ hoàng muội này không?

Phần ký ức của Trần Ngung hàng thật cho hắn biết đây là người thân của hắn, một người vô cùng quan trọng.

Bạn đang đọc Trần triều bá đạo hoàng đế. sáng tác bởi tacgiathientai2020
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tacgiathientai2020
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.