Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thú xuất thế

Phiên bản Dịch · 2949 chữ

“A…đau quá….huhu…ta không sinh được…ta không muốn sinh nữa…”

“Hồ ly chết tiệt…ta ghét ngươi….huhu….đau chết ta mất…”

“Cứu mạng với….cục cưng….cục cưng không được xảy ra chuyện….”

Nghe những tiếng thét thê lương chói tai không ngừng truyền ra từ trong phòng, khiến ba nam nhân trấn giữ bên ngoài đứng ngồi không yên, bọn họ bị bắt đứng bên phòng ngoài chỉ có thể liên tục đi đi lại lại. Mỗi một tiếng kêu trong phòng của mỗ Nha như một đao nhọn hung hăng xuyên thấu tâm can bọn hắn, trong lòng nóng như lửa đốt cũng chỉ có thể vò đầu bứt tóc, trong mắt hoang mang tối sầm, trên khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng đến mức lộ gân xanh…

Vì sao? Vì sao mấy đứa nhỏ còn chưa chịu ra, đã một ngày một đêm rồi, nghe những tiếng kêu đau đớn mỗi lúc một suy yếu của nàng, bọn họ thật hối hận vì đã để nha đầu kia mang thai.

“Nha Nha….nàng nhất định phải cố chịu đựng…” Hồ ly không có chỗ phát tiết chỉ có thể đánh mạnh lên cây, gốc cây cổ thụ trăm năm đổ rầm xuống một tiếng.

“Tiểu yêu tinh…ta không cần con nữa…chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi….” Lang vương gia lo lắng đến phát điên suốt một ngày một đêm hung dữ chém ra một kiếm, hoa tươi trong hoa viên lập tức đổ rạp thành hàng.

“Tiểu nha đầu….hức hức…nếu như nàng có mệnh hệ gì ta nhất định sẽ đi theo nàng….” Mỗ ngưu từ trước đến nay không dễ rơi lệ mà giờ đây không ngừng khóc nháo: “Hức hức….không có nàng ta không thể sống được nữa….”

“Con rể à, con bình tĩnh một chút, ngồi xuống đi, nhìn con dường như còn thống khổ hơn Nha Nha…” Bị tướng công nhà mình mạnh mẽ khóa chặt trong ngực nên không thể đi vào cùng nữ nhi, trên mặt Lâm Đại Đại hiện lên đầy vẻ tiếc nuối, nhìn biểu hiện thống khổ của con rể khiến nàng càng thêm lo lắng, khó chịu.

“Vương gia….tiểu thư Nha Nha kêu một đêm…người cũng kêu theo suốt một đêm, người mau uống chút nước đi!” Phúc quản gia vẫn luôn ở bên chủ nhân săn sóc đưa đến một chén nước, nữ nhân sinh hài tử ai không phải kêu to gọi nhỏ, đau đớn vài canh giờ rồi cũng không sao hết, có gì mà phải lo lắng như vậy?

“Hừ, sinh mỗi đứa con làm gì phải phóng đại đến mức đó?” Dược vương đứng bên ngoài vô cùng mất hứng nhìn mấy nam nhân dằn vặt không ra cái thể thống gì hết, giọng sặc mùi đe dọa: “Các ngươi đã lo lắng như vậy có muốn ta kê cho vài đơn thuốc để lần sau cho các ngươi thay con bé sinh hài tử hay không? Nhìn các ngươi mà xem, thật không ra cái thể thống gì hết.”

“Nhạc phụ đại nhân, không phải có chuyện gì không hay xảy ra chứ, sao mấy đứa nhỏ chưa chịu đi ra?” Đặt tay lên hia vai vị trung niên đẹp trai, hồ ly từ trước đến giờ vẫn luôn thong dong bình thản hai mắt hiện lên sự lên án tàn bạo: “Nếu mẹ con các nàng có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ông.”

“Trang chủ, người đừng như vậy, người không thấy dược vương sắp bị người lay mà tức chết rồi hay sao?” Quản gia Cổ Ba trải qua trăm trận lập tức kéo chủ tử đang trong trạng thái điên cuồng nhà mỉnha, sao đó mới bình tĩnh nhẫn nại an ủi: “Lần đầu sinh đều như vậy, lần sau sinh sẽ không sao hết.”

“Nếu không phải con nhóc kia không chịu uống thuốc ta kê, các ngươi lại suốt ngày cho nó ăn hết cái nọ đến cái kia sao có thể khiến cho bụng lớn như vậy, thế nên sinh non cũng là điểu hiển nhiên thôi.” Dược vương không có chút cảm thông nào liếc nhìn hồ ly: “Chỉ trách các ngươi bình thường nuông chiều nó ăn cho béo vào, giờ thì thấy chưa, đến sinh con cũng không có sức mà sinh!”

“Ông còn nói, đều do thuốc ông kê quá khó uống nên nàng đến một giọt cũng không uống được. Lang Phúc, ông nói xem sao đã một ngày một đêm rồi mà cục cưng vẫn chưa chịu ra, còn tiếp tục như vật tiểu yêu tinh có thể chịu đựng được nữa hay không?” Hắn luống cuống chân tay lắc mạnh Vi Bức vương: “Ông mau nói đi, mấy mẹ con nàng nhất định sẽ không có việc gì đúng không?”

“Vương gia, người trấn tĩnh một chút được không?” Phúc lão đầu bị lắc đến long hết các khớp xương thật không cách nào tin được, Lang vương gia anh dũng phi thường từ trước đến nay đối mặt với quân địch cũng không hề đổi sắc mà giờ đây vì mỗi cái việc nữ nhân sinh con tầm thường này lại kinh hoàng mất bình tĩnh.

“Không được, ta muốn vào đó, ta nhất định phải đi vào, tiểu nha đầu đau đớn như vậy ta sao có thể bình tĩnh ngồi yên ở đây được?” Mắt tím chợt lóe lên cố sức đẩy cửa phòng bước vào.

“Vị này là cha đứa nhỏ sao, người không được vào. Nữ nhân sinh con có cái gì hay đâu mà xem.” Mấy bà đỡ béo khỏe mạnh bạo không chút lưu tình đẩy nam nhân áo tím ra ngoài: “Đi đi đi đi, trông bên ngoài là được.”

Mỗ Lang bị Phúc lão đầu kéo giữ kích động rít gào: “Sao các ngươi có thể lạnh lùng vô cảm như vậy chứ, im lặng ngồi đây sao? Nàng đau đớn như vậy, khó nhọc như vậy sao các ngươi có thể làm vậy chứ?” Vừa nói vừa lã chã rơi nước mắt: “Huhu, tiểu yêu tinh, xin lỗi nàng, đều do ta sai!”

“Chuyện này, Vương gia, sinh hài tử vốn không dễ dàng, lần đầu tiên sinh lại càng khó nhọc hơn, nhưng ta tin Nha Nha nhất định sẽ không có việc gì đâu.” Lâm Đại Đại bị chân tình của mấy nam nhân khiến cảm động cũng không kìm nén được tuôn rơi nước mắt dạt dào: “Các ngươi yêu thương con bé như vậy thực là phúc khí của nó!”

Lại thêm một tiếng thét chói tai nữa truyền ra, mỗ hồ cũng không nhịn được nữa khóc thét: “Huhu! Ba thúc, làm sao bây giờ, Nha Nha sẽ không có việc gì chứ. Huhu, đều là do ta, đều do ta mà nàng bị như vậy. Huhu, nhạc phụ, nhạc mẫu, ta phải làm sao đây, nếu Nha Nha có mệnh hệ gì ta phải làm sao bây giờ?”

“Hồ lý chết tiệt, tiểu nha đầu của ta không có việc gì hết, ngươi đừng có trù ẻo như vậy.”

“Hừ, nếu như nàng có gì bất trắc, cho dù phải đánh đổi cả Lang quốc ta cũng muốn cứu nàng trở lại.”

“Mấy đại nam nhân các ngươi khóc cái gì mà khóc, Nha Nha sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ, con gái của Dược vương ta sao có thể ngay đến chuyện nhỏ như vậy cũng không trải qua được chứ.”

“Đúng vậy, tuy hơi khó sinh nhưng các bà đỡ đều nếu không cần lo lắng, Nha Nha nhất định sẽ thuận lợi sinh con, các con cũng đừng khóc nháo nữa.”

“Vương gia, Dược vương đã nói không có vấn đề gì thì nhất định sẽ không sao đâu!”

“Trang chủ, người mau lau hết nước mắt đi, bộ dạng này nếu để hạ nhân trông thấy sẽ mất hết mặt mũi đó.”

“Tiểu nha đầu! Huhu…không được, ta nhất định phải vào với nàng.”

“Ta cũng muốn đi vào, có ta bên cạnh đồ nhi nhất định sẽ không có việc gì đâu.”

“Lang Phúc ông đừng giữ ta lại, bọn họ đều vào hết rồi ta cũng nhất định phải vào trong.”

“Không phải đã bảo các ngươi không được vào hay sao? Này các ngươi làm gì vậy?” Cho dù mấy bà đỡ hung hăng dữ tợn nhưng cũng không cản nổi mấy nam nhân thần trí thất thường, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ vọt đến bên cạnh giường.

“Nha Nha, nàng sao rồi, vẫn ổn chứ?” Hắn đau lòng lau nhẹ mồ hôi ướt đẫm trên trán nàng: “Nàng mau nói đi, giờ nàng cảm thấy thế nào rồi?”

Ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hắn, giờ đến sức để nói cũng không còn nữa, từng cơn đau nhức giằng xé, cả đêm qua gào thét giờ toàn thân không còn chút sức lực nào, nhìn hồ ly đang giúp ta lau mồ hôi, nhìn đôi mắt đầy yêu thương ấy như muốn nói nếu nàng không sinh hài tử ra hắn sẽ khóc cho nàng xem.

“Xin lỗi, tiểu yêu tinh, thực xin lỗi.” Hắn nắm chặt đôi tay nhỏ bé, mỗ lang cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn tràn đầy hổ thẹn: “Vật nhỏ…Ta không biết sinh con lại khó nhọc như vậy.”

Vô lực lườm hắn một cái, không biết? Hừ, nam nhân đều như vậy, cho tới bây giờ chỉ biết nghĩ cho mình vui sướng, căn bản không quan tâm đến nữ nhân sinh con có biết bao nhiêu đau đớn.

“Tiểu nha đầu, nếu nhưu đau quá thì thôi đi.” Đôi tay to nhẹ nhàng vỗ về cái vụng to tròn của nàng: “Huhu, cùng lắm thì ta không cần cục cưng nữa, huhu, ta tuyệt đối không thể có nàng.”

Không cần? Khóe miệng ta co giật, nam nhân khốn kiếp, giờ mới nói không cần nữa có phải đã quá muộn rồi hay không, cục cưng tốt xấu gì cũng theo ta bảy tháng, người làm mẹ như ta sao nỡ rũ bỏ tuyệt tình như vậy chứ?

Hắn cầm đôi tay nhỏ bé mà ngơ ngẩn nói: “Đồ nhi của ta…tiểu Nha Nha của ta….”

Nam nhân kia thì liên tục tát vào mặt mình: “Tiểu yêu tinh…là do ta không tốt….ta xin lỗi nàng…”

A Ngưu cầm khăn tay yên lặng lau nước mắt: “Tiểu nha đầu…nàng tuyệt đối không được chết, ta không thể không có nàng.”

“Đồ nhi Nha Nha, nào, mau hít sâu vào, vừa rồi cha nàng nói không được hoảng loạn, giữ sức sinh con.”

“Đúng vậy, vật nhỏ, nếu không còn sức có cần ta truyền nội lực cho nàng không?”

“Tiểu nha đầu, đã kêu một đêm nên đói rồi? Có muốn ăn gì không để ta mang đến?”

Ba nam nhân này cuối cùng cũng không chịu yên lặng chút đi, đã phải sinh ba đứa con lại bị ba tên cầm thú này phiền nhiễu, ta không nhịn được nữa quát ầm lên: “Các ngươi câm miệng hết cho ta, giờ là ta sinh con hay các ngươi sinh con, cút hết ra ngoài cho ta.”

“Đừng mà, vi sư muốn ở cùng nàng.”

“Đúng vậy, ta không muốn ở ngoài nghe nàng khóc thét như vậy đâu.”

“Tiểu Nha đầu, để ta ở lại đây đi, ta muốn thấy con được sinh ra.”

“Các ngươi không hiểu ta nói gì hay sao?’ Tuy rằng từng cơn đau bụng quặn thắt truyền đến nhưng còn đỡ hơn bị ba tên cầm thú này làm cho tức chết, chút đau đớn này có đáng là gì đâu. Cơn tức giận trào lên tận óc, dồn hết sức lực ta túm lấy cả ba tên cầm thú, sau đó trừng mắt nhìn bọn hắn: “Nếu như không muốn một xác bốn mạng thì lập tức cút hết ra ngoài cho ta.”

Khuôn mặt tuấn tú của mỗ hồ sợ đến trắng bệch, lắc đầu thét lên: “Đừng….đừng nóng giận mà, vi sư thực sự không muốn ra ngoài.”

Hắc y lang cũng bất khuất không chịu buông tay nàng: “Tiểu yêu tinh, nếu như không đứng bên cạnh nàng, ta không chịu đựng được đâu!”

“Tiểu nha đầu, có ta ở bên cạnh nàng nhất định sẽ mẹ tròn con vuông.” Trong đôi mắt tím chứa đầy dịu dàng: “Có được không?”

Không thể túm áo bọn hắn nữa, ta cụt hứng ngã mình xuống gối, thở hồng hộc nói ra mấy câu tàn bạo: “Các ngươi ra ngoài đi, nếu như muốn ta bình an sinh con, các ngươi mau ra ngoài hết đi.” Trời ơi, vất vả suốt một ngày một đêm sao ba tiểu thú này vẫn chưa chịu chui ra chứ?

“Đúng vậy, các vị lão gia, các vị mau ra ngoài hết đi.”

“Chúng ta không muốn đi, Vương Nha Nha, chúng ta muốn ở bên cạnh nàng.” Bọn họ nôn nóng bất an như vậy không thể để nàng ở một mình trong này được.

“A, các ngươi mau cút ra ngoài đi, có nghe thấy hay không, mau cút ra ngoài đi.” Càng tức giận bụng càng thêm quặn đau hơn nữa.

“Được, được, được, chúng ta đi, nàng đừng kích động, nhất định không được kích động.”

“A, mau giúp ta, hình như cục cưng muốn ra ngoài rồi.” Nhìn ba nam nhân lê từng bước chân ra cửa, ta thảm khốc gào thét: “A, đau quá!”

Trong khoảng thời gian tiếp theo, từng cơn đau bụng quặn thắt cứ theo quy luật dội đến, ta bắt đầu khóc đòi mỹ nhân mẫu thân, mặc kệ tiếng quát tháo ầm ĩ của ông bố bất lương cùng những tiếng rền rĩ của mấy tên cầm thú ác độc kia, thế nhưng để bình an sinh hạ cục cưng, Vương Nha Nha ta cho dù khổ cực đến mấy cũng phải kiên cường mạnh mẽ…huhu…hóa ra mẹ chính là người vĩ đại nhất trong thiên hạ…

Lúc ta dùng hết sức lực kêu gào thống khổ cuối cùng cũng nghe được những tiếng khóc oe oe chào đời của đứa con thứ nhất.

“A, chúc mừng phu nhân, là một tiểu công tử vô cùng xinh trai.”

“Thậ không, để ta xem nào?” Nỗ lực nâng người dậy, nhìn cục cưng được bà đỡ đưa tới, ta nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, sau đó cười nhẹ: “Con ngoan, nào mau mở mắt nương xem.”

Cảm nhận được đôi tay xoa nhẹ dịu dàng, cục cưng mới sinh hơi hé mắt, đôi mắt xanh ngọc bích không sai vào đâu được của mỗ hồ.

“Cục cưng, cục cưng ngoan của mẹ.” Ta nhẹ nhàng hôn lên mặt thằng bé, thật tốt, hắn là con của ta cùng hồ ly sư phụ.

“Phu nhân, người phải giữ sức lực, còn hai tiểu công tử nữa chờ chào đời đó.”

Đúng vậy, còn hai đứa nhỏ nữa, ta nhất định phải nỗ lực.

“Phu nhân thật có phúc, hai vị công tử môjt vị tiểu thư.” Bà đỡ giúp ba cục cưng tắm rửa mặc tã lót cẩn thận sau đó nhẹ nhàng đặt trên giường: “Mấy bà đỡ chúng ta nhìn qua không biết bao nhiêu hài tử, nhưng con của phu nhân là đẹp nhất.”

“Cảm tạ các bà.” Nhìn ba cục cưng say ngủ bên cạnh, ta thật không thể tưởng tượng nổi sao mình có thể sinh ra được.

Yêu thương vuốt ve mấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đại ca là con của hồ ly sư phụ, tiểu công chúa với đôi mắt lam sáng chói là của sắc lang chết tiệt kia, hài tử đáng yêu nhất với đôi mắt tím xinh đẹp đích thị là của băng ngưu ngư, ừm, thật tốt quá.

“Nữ nhi, thật tốt quá, thấy mẫu tử các con bình an, mẫu thân cũng thấy vô cùng hạnh phúc.” Lâm Đại Đại mừng rỡ phát điên nhìn ba cục cưng phấn hồng: “Huhu, thật không ngờ nữ nhi của ta cũng đã trở thành mẫu thân rồi, ta cũng thành bà ngoại rồi. Huhu, cha Nha Nha, ông cũng lên chức ông ngoại rồi đó!”

“Không phải chỉ là mấy tên tiểu quỷ thôi hay sao, đẹp quái gì đâu!” Tuy rằng mồm nói vậy nhưng dược vương chính thức thăng cấp lên chức ông ngoại mắt cũng hơi rưng rưng nhìn mấy đứa cháu. Haiz, tuy rằng nữ nhi mà mình chẳng ra làm sao nhưng mấy đứa nhỏ này cũng đáng yêu ra phết.

“Mẫu thân, bọn hắn đâu?” Mấy nam nhân kia không thể con mới sinh ra cũng không buồn ngó ngàng đến chứ.

“Bọn họ hả, hihi, mấy người bọn họ….” Lâm Đại Đại thẹn thùng liếc nhìn con gái nhà mình, nàng cũng không ngờ mấy đại nam nhân đó lại như vậy….

“Mẫu thân, bọn hắn làm sao vậy?” Ta nghi hoặc nhìn ông bố đẹp trai: “Cha, người nói đi, bọn hắn rốt cuộc đi đâu rồi?”

“Hừ, mấy nam nhân kia nghe được tiếng khóc của lũ nhỏ chấn kinh quá độ dẫn đến ngất xỉu.” Sau đó Dược vương nhíu mi khinh thường: “Thật mất hết mặt mũi nam nhân chúng ta.”

Ngất xỉu? Không phải chứ, ta cực cực khổ khổ sinh ra ba đứa con cũng không có việc gì mà bọn họ lại bị dọa đến mức ngất xỉu? Quả nhiên vô dụng….

Bạn đang đọc Trái Đụng Hồ Ly Phải Đụng Chó Sói của Lạc Anh Phân Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.