Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ Tử Ưu Tú Phát Triển Toàn Diện Đức Trí Thể

Phiên bản Dịch · 2865 chữ

Dịch: Tiểu Ngư3497

Biên: Cửu Long Ngọc Linh

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

- Thiếu gia, phía trước có một thôn làng!

Sau lớp sương mù, một thôn làng không lớn không nhỏ xuất hiện trước mắt chủ tớ hai người, tiểu thư đồng sững sờ một chút, sau đó lùi lại mấy bước.

Vương Lục vỗ vai hắn:

- Sao vậy? Ngươi không phải mới phàn nàn rất lâu kêu rằng vừa đói vừa khát đấy sao? Ở đây có sẵn một điểm tiếp tế lương thực cho ngươi này…

Thư đồng cau mày, gương mặt mang theo vẻ sợ hãi:

- Thiếu gia, ngươi không cảm thấy kì quái sao, nơi này tại sao lại xuất hiện một thôn làng chứ?

- Đi hai canh giờ, vừa mệt vừa đói, đương nhiên phải có một thôn làng rồi, nếu không thì chẳng phải chúng ta sẽ chết đói hay sao?

- Nhưng… vẫn có cảm giác rất kì quái, thiếu gia nhìn xem, trong thôn còn có người?

Thư đồng đưa một ngón tay chỉ vào con đường nhỏ trong thôn, một bà lão đang cõng một bó củi chậm rãi bước đi.

- Thiếu, thiếu gia, bà lão kia hình như đang nhìn chúng ta?

- Vậy thì sao? Bị một bà lão nhìn, trong lòng có phải giống như có chú nai con đang nhảy loạn hay không?

- Ta… ta nói đó là người sống sờ sờ nha!

- Nói nhảm, không phải người thì chả lẽ là quỷ à?

- Ta luôn cảm thấy ở loại địa phương như thế này nếu gặp được quỷ thì còn bình thường hơn so với việc nhìn thấy người sống…

- Vậy ngươi đi qua chào hỏi quỷ là được?

Vương Lục thở dài:

- Nếu ngươi sợ hãi thì ngoan ngoãn đi theo ta, trong thôn này ta đoán sẽ có không ít chuyện, nhưng cứ từ từ thuận theo tự nhiên là được, không cần gấp gáp.

※※※

Thôn làng được che giấu ở đằng sau lớp sương mù cũng không hề thần bí hay khủng bố như thư đồng đã dự đoán, sau khi đi qua bắt chuyện cùng với người dân trong thôn mới biết được thôn này gọi là Đào Nguyên Thôn, từ trăm ngàn năm trước các thôn dân đã ẩn cư ở nơi này, không màng thế sự, trong tiên sơn sản vật phong phú, bọn họ sinh sống ở đây trăm ngàn năm qua vừa giàu có vừa nhàn hạ.

Người trong Đào Nguyên Thôn vô cùng nhiệt tình hiếu khách, bọn họ đến Đào Nguyên Thôn vào đúng lúc buổi trưa nên trưởng thôn của Đào Nguyên Thôn lập tức sai người trong nhà tổ chức tiệc rượu chiêu đãi hai chủ tớ bọn họ, hơn phân nửa người trong thôn đều được mời tới đây. Lúc này khắp nơi đều ồn ào náo nhiệt, Vương Lục và tiểu thư đồng chăm chú ăn như hổ đói, thỉnh thoảng nhấp chút rượu hoa quả, mệt mỏi rã rời lúc trước lập tức tan biến sạch sẽ.

Trên bàn cơm, trừ ăn uống thì chính là nói chuyện, dựa theo lời nói của Vương Lục, đây chính là cơ hội thu thập tình báo rất tốt, nhưng điều kì quái là Đào Nguyên Thôn này bị phong bế vượt qua sức tưởng tượng của hắn, đừng nói đến Cửu Châu Đại Lục, mọi người trong thôn thậm chí còn không biết mình đang ở trên tiên sơn, đối với người dân trong thôn mà nói thì non xanh nước biếc bốn phía xung quanh cũng đã coi như là toàn bộ thế giới.

Ly kì hơn, người dân trong thôn cũng không tỏ ra hiếu kỳ với người lạ, mọi người chỉ vô cùng nhiệt tình tiếp đãi nhưng cũng không có hứng thú gì với thế giới bên ngoài.

- Cái gì? Bên ngoài còn có cả thần tiên sao? Phi kiếm, ngự kiếm lợi hại như vậy sao? Đến đây nào, đây là cá hoa vàng đặc sản của Đào Nguyên Thôn đó, nếm thử một chút…

- Hoàng đế? Hoàng đế là cái gì? So với trưởng thôn còn lớn hơn hay sao? Cái gì, gặp hoàng đế là phải quỳ xuống hành lễ, không cẩn thận còn bị chặt đầu sao? Thôn trang của hoàng đế thật là dã man! Nhưng thôi chúng ta vẫn nên nếm thử màn thầu vợ ta làm đi…

Vương Lục gặp phải vấn đề lớn, cho dù có ý gợi chuyện nhưng cũng không có đề tài nào được nhắc đến quá lâu, các thôn dân ở đây có vẻ như chỉ tập trung ăn uống, không quan tâm bất cứ chuyện gì.

Ban đêm, hai người họ ở lại nhà của trưởng thôn, trưởng thôn cố ý sắp xếp một căn phòng trống ở hậu viện, điều kiện còn tốt hơn cả phòng thượng hạng của Như Gia Khách Sạn, nhưng chủ tớ hai người cũng không quan tâm lắm.

Trong lòng thư đồng vẫn vô cùng bất an, trên Thăng Tiên Chi Lộ làm sao lại có nhiều thịt cá như vậy? Từ xưa đến nay ngay cả trong chuyện cổ tích có ai mà không phải trải qua trăm đắng nghìn cay mới tu luyện được thành chính quả? Sống phóng túng như vậy là có thể đi vào Phiêu Miểu Phong? Hai tên lúc nãy ở Tiêu Dao Phong có phải có chút đáng thương không?

Về phần Vương Lục thì cảm thấy hơi hoang mang đối với phản ứng của người dân trong thôn.

Phân tích theo lí luận của kẻ mạo hiểm, nếu coi như Thăng Tiên Chi Lộ là một lần mạo hiểm, Linh Khê Trấn không thể nghi ngờ gì sẽ là nơi cho kẻ nhập môn, mà Kim Kiều và sương mù chính là mạo hiểm vòng đầu tiên, Đào Nguyên Thôn tiếp theo thì là một bước ngoặt quan trọng nối tiếp trước sau, là khởi đầu của rất nhiều nhánh chính nhánh phụ về sau, tương đương với chủ thành trong rất nhiều câu chuyện mạo hiểm. Nhưng sự phản ứng kiểu bị đóng kín của thôn dân, rõ ràng đã ngăn chặn khả năng của tất cả các nhiệm vụ.

Trong bữa tiệc tối, hắn đã thử nói chuyện với phần lớn thôn dân, nhưng không hề có bất kì dấu hiệu nào của nhiệm vụ mới.

- Hừm, đây là tiết tấu thối tha gì đây?

Vương Lục lăn lộn khó ngủ, đến tận sáng hôm sau, khi Vương Lục đi đánh răng rửa mặt bên bờ sông, sự việc mới có chiều hướng thay đổi.

- Đúng là đời người nơi đâu không gặp gỡ.

Nhìn thấy người từ rừng cây ngoài thôn đi tới, Vương Lục suýt nữa nuốt nước súc miệng vào bụng.

- Tiểu Hải?

Nụ cười của Hải Vân Phàm liền có chút xấu hổ:

- Tiểu Hải… Thì Tiểu Hải đi, Vương Lục huynh, không ngờ lại gặp huynh ở chỗ này.

Vương Lục bỏ bàn chải răng xuống, vẻ mặt buồn bực:

- Ta cũng không ngờ sẽ gặp ngươi, vốn cho rằng đây chỉ là một phụ bản nhỏ, giờ lại xuất hiện người qua đường Giáp như ngươi, hay là trong vô tình chúng ta đã thành một tổ đội rồi?

※※※

Cùng lúc đó, người chủ trì trên Phiêu Miểu Phong đã sắp phát điên.

- Cái… Đào Nguyên Thôn này từ đâu ra vậy?

- … Sư phụ, dù người hỏi con như vậy, con cũng không thể trả lời được đâu.

Tên đệ tử đen trắng bị Phiêu Miểu Phong Chủ đỏ mắt ép hỏi phải chịu áp lực vô cùng lớn, gần như phải rút linh kiếm đeo sau lưng ra mới có thể chống đỡ lại uy áp của sư phụ.

Không lâu trước chưởng môn sư bá chỉ lộ ra một tia tức giận đã quét ngang Vân Vụ Đại Trận, giờ trong lòng Lưu Hiển dường như lại có chút ganh đua, trong cơn giận phóng thích nguyên thần chi lực, cả Phiêu Miểu Vấn Kiếm Đường rung động không thôi, mâu mù xung quanh đỉnh núi cũng cuộn trào, giống như bị vô số móng vuốt vô hình xé rách… Mà trong trăm mét quanh người Lưu Hiển, người không đạt tới Hư Đan cảnh giới căn bản không thể đứng vững.

- Sư huynh, bình tĩnh một chút.

Chu Minh cũng là trưởng lão môn phái lắc đầu, đưa tay vỗ vai Lưu Hiển, một luồng kiếm ý mát lạnh thấm vào, ánh mắt Lưu Hiển hắn lập tức trong suốt:

- Xin lỗi, ta thất lễ rồi!

Chu Minh cười khổ:

- Khó trách sư huynh tức giận, Đào Nguyên Thôn này… Thật khiến người ta dở khóc dở cười.

Ban đầu, họ vốn cho rằng thôn này chỉ là trò đùa quái đản của ai đó thôi, song khi người thứ hai ra khỏi Vân Ba Đồ cũng bị đưa đến Đào Nguyên Thôn, Lưu Hiển mới ý thức được sự việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

Có kẻ xấu tính nào đó đã sửa đổi hoàn toàn Thăng Tiên Chi Lộ, vô cùng ngang ngược thêm một thôn làng kỳ quái vào giữa Vân Ba Đồ và U Minh Đạo, trở thành một chướng ngại không thể vượt qua. Bất luận kẻ nào, cho dù đưa ra lựa chọn gì trong Vân Ba Đồ, điểm tiếp theo cũng sẽ là Đào Nguyên Thôn.

Dù rằng… Có thể bằng sức một mình, thay đổi Thăng Tiên Đại Trận lấy Phiêu Miểu Phong làm chủ thể trong tình trạng không ai phát hiện, kỹ xảo này thực khiến người ta tán tụng, nhưng dùng thiên phú này mang lại thêm phiền phức cho môn phái, thì quá phá hoại.

Chu Minh than:

- … Lần này không biết chưởng môn sư huynh sẽ nói thế nào?

Lưu Hiển hừ lạnh:

- Nói cái rắm, nhiều năm như vậy, sư huynh từng thật sự nói muội ấy cái gì?

- Ôi, cũng không biết lần này ngũ sư tỷ rốt cuộc muốn làm gì, Đào Nguyên Thôn này, nhìn thế nào cũng thấy kì.

Lưu Hiển hơi mất kiên nhẫn:

- Đại khái lại là chút trò đùa dai không ai hiểu nổi đi…

- Chậc, thiết kế của thiên tài như muội trong mắt huynh chỉ là trò đùa dai? Phẩm vị đốt đàn nấu hạc của sư huynh đúng là trăm năm không đổi.

- Ô ô ô ô… Là muội!

Nghe được âm thanh quen thuộc đã xuất hiện trong vô số cơn ác mộng của hắn, nhất thời chiến ý tỉnh táo được Phiêu Miểu Tiên Tâm danh chấn cửu châu Lưu Hiển nuôi dưỡng liền tăng vọt, kiếm quang trong tay chớp động, sức mạnh to lớn đủ để dời núi lấp biển theo kiếm quang đánh mạnh về phía sau.

Ánh mắt Chu Minh sáng lên:

- Hay cho một kích ẩn chứa phẫn nộ, Canh Kim Kiếm Khí này lực đạo đã vượt qua Nguyên Anh đỉnh phong… Xem ra trong vòng năm mươi năm sư huynh sẽ đột phá cảnh giới rồi!

Chỉ đáng tiếc, kiếm khí vượt qua cực hạn như vậy lại gặp sai đối thủ.

Ánh sáng chói lòa, Canh Kim Kiếm Khí vô cùng sắc bén trước mặt thân người màu trắng kia liền tan rã như tuyết, vô thanh vô tức bình tĩnh lại. Cô gái áo trắng đi bộ từ dưới núi lên vẫy tay:

- Sư huynh làm gì vậy? Phá hoại à?

Một kiếm Lưu Hiển đánh ra, cũng bình tĩnh lại, nhưng tức giận trong lòng không giảm:

- Nhìn chuyện tốt muội làm đi, Thăng Tiên Đại Hội loạn hết lên rồi!

- Lời này từ đâu mà ra? Muội là vì muốn Thăng Tiên Đại Hội có hiệu suất cao mà tận tâm tận lực, vì bố trí Đào Nguyên Thôn này, ngay cả thượng phẩm linh thạch được cất giữ cũng đem ra dùng, đây là ta tự bỏ tiền ra, vừa rồi xin tiền tăng ca còn bị sư huynh bác bỏ…

Lưu Hiển tức giận nói:

- Ai muốn thanh toán tiền để muội làm loạn? Muội làm rõ xem, dù Linh Kiếm Phái nhiều năm qua chưa hề làm Thăng Tiên Đại Hội, nhưng tất cả trình tự đã được định ra từ mấy trăm năm trước, mỗi một bước đều đã qua vô số mài giũa…

Lời còn chưa dứt, đã bị tàn nhẫn cắt ngang:

- Được kẻ tầm thường mài giũa vô số lần, cũng chỉ là một quá trình bình thường. Vân Ba Đồ xác định phương hướng, Xích Tích Sơn, U Minh Đạo các loại quyết định độ cao, có lẽ cũng không tệ, cũng thực sự có thể phán đoán được các tố chất của một người. Nhưng các ngươi đã tu tiên mấy trăm năm, cũng là Nguyên Anh lão quái vang danh một phương, chẳng lẽ còn không rõ tu tiên quan trọng nhất, vốn không phải là tư chất linh căn, cũng không phải tính cách và cơ duyên gì!

Gặp phải phản bác hùng hồn như vậy, khí thế của Lưu Hiển hơi yếu đi:

- Vậy muội nói là gì?

- Đương nhiên là chỉ số tình cảm!

- …

- Hiện tại đã không còn là thời kì Tiên Ma Đại Chiến nữa, quy luật vận động chính của Cửu Châu Đại Lục hiện nay hòa bình và phát triển, những thứ đấu tranh tàn nhẫn đã là quá khứ rồi, kết giao bằng hữu mới là căn bản để đứng vững trong Tu Tiên Giới! Ta thiết kế Đào Nguyên Thôn này, chính là kiểm tra giao tiếp qua lại của đám người mới, nếu đến thôn dân đơn thuần trong sơn thôn còn không ở chung được, thì càng đừng nói đến Tu Tiên Giới tàn khốc gấp trăm lần. Các huynh, chắc đều biết câu chuyện của vị Vô Song Quân Thần trên Quân Hoàng Sơn một trăm năm trước chứ? Chậc chậc, tu vi bán bộ Đại Thừa Kỳ, Cửu Châu vô song, lại vì kẻ thù quá nhiều, đến lúc thiên kiếp sắp tới lại tan thành tro bụi… Không đủ chỉ số tình cảm, làm sao lăn lộn đây!

Lưu Hiển và Chu Minh ở một bên trợn mắt há mồm.

Chỉ số tình cảm? Kết giao bằng hữu? Ngươi… Ngươi chuột qua đường mẹ nó cũng có mặt mũi nói lời này?

- Hơn nữa, Đào Nguyên Thôn của ta cũng không đơn giản như vậy, thôn kết nối với kết quả của Vân Ba Đồ, thí sinh sẽ có điểm xuất phát khác nhau, sau đó dựa vào tính cách và cơ duyên khác nhau, sẽ mở ra những chuỗi nhiệm vụ khác nhau trong thôn, căn cứ tình hình hoàn thành nhiệm vụ sẽ được khen thưởng khác nhau, ví dụ nếu để ấn tượng của thôn trường là hoàn toàn tốt, trên đường đi tới Xích Tích Sơn sẽ có thể được thưởng giảm một nửa tiêu hao thể lực… Í, các huynh có nghiêm túc nghe không đấy?

※※※

Đào Nguyên Thôn, Hải Vân Phàm tình cờ gặp lại vô cùng ngưỡng mộ những gì Vương Lục gặp.

Cũng là đi qua mây mù trong Vân Ba Đồ mà tới, là người thứ hai vào thôn, đãi ngộ của Hải Vân Phàm kém xa Vương Lục, tuy cũng có thôn dân nhiệt tình chiêu đãi, nhưng yến hội thì đừng có mơ, chỗ ở cũng là nhà dân bình thường.

Đặc biệt là khi cùng đi với Vương Lục, chênh lệch cực kỳ rõ ràng, nụ cười của thôn dân đều là với Vương Lục, Hải Vân Phàm thì cứ như là người vô hình vậy.

- Chẳng qua, chỉ cần nghĩ đến người tới sau đãi ngộ còn không bằng ta, tâm lý ít nhiều cũng cân bằng lại một chút.

Vương Lục thì chán ghét:

- Phía sau vẫn còn?

Hải Vân Phàm cười nói:

- Kẻ có thể ra khỏi Vân Ba Đồ, thế nào cũng phải được năm sáu mươi người đó, chẳng qua là, xem ra tốn thời gian càng lâu, càng khó có thể hòa nhập vào trong thôn… Kỳ quái, thôn này rốt cuộc là thế nào? Chưa từng nghe tới!

Nghe đến đây, Vương Lục cau mày - lời bình của Hải Vân Phàm với Thăng Tiên Chi Lộ quá quen thuộc:

- Ngươi biết Thăng Tiên Chi Lộ?

- Bao quát cả Thăng Tiên Đại Hội, ta đều có chút hiểu biết… Vương Lục huynh, có hứng thú nghe thử không?

- Không.

Hải Vân Phàm không hề thấy bất ngờ:

- Vậy, huynh có cách nhìn thế nào về thôn này?

- Trước đây không có, hiện giờ thì lại có chút manh mối… Tuy nhiên phải chờ thêm chút nữa mới có thể xác nhận.

Hải Vân Phàm gật đầu:

- Vậy nhờ huynh rồi, cái thôn này, ta thực sự không tự tin có thể lấy được thành tích tốt.

- Chờ chút, nhờ ta là ý gì? Ta đâu có ý định bao nuôi ngươi?

- Ha ha, chúng ta là bằng hữu mà!

- Ha ha, đời này chúng ta là bằng hữu rồi.

Bạn đang đọc Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch) của Quốc Vương Bệ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yangdao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.