Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoa Trương

Phiên bản Dịch · 2460 chữ

Dịch: Hương

Biên: Cửu Long Ngọc Linh

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Kim kiều rộng rãi, đội ngũ hơn nghìn người (sau khi bỏ đi tùy tùng) đi trên kim kiều có vẻ thưa thớt, Vương Lục dẫn theo thư đồng thờ ơ đi phía sau trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn không thấy căng thẳng như những người khác.

Đội ngũ nghìn người này tố chất trung bình rất cao, quá nửa là công tử thế gia hiển hách, nhưng ở chân Linh Kiếm Sơn lại đều im bặt như ve sầu mùa đông, bước đi trên Thăng Tiên Chi Lộ nơm nớp lo sợ, có thể duy trì bình tĩnh cũng không dễ dàng, có thể thản nhiên thì cực kỳ hiếm hoi. Lại thêm biểu hiện kinh diễm một tuần trước khi Vương Lục vừa đến, lúc này đã thu hút không ít chú ý.

Mà khi đại đa số người đang chần chừ quan sát, lại có người thoải mái đi qua, chào hỏi không chút khách khí, ngữ khí như đã quen biết rất lâu.

- Kể ra, mấy ngày nay không hề thấy mặt ngươi.

Vương Lục đang nói chuyện vui vẻ với thư đồng, bất thình lình có người ngắt lời, hắn sửng sốt, quay đầu lại:

- Ngươi nợ tiền ta?

Người đó cũng sửng sốt:

- Chưa từng có chuyện đó.

- Vậy ta bắt buộc phải gặp ngươi?

- … Hình như là không.

- Vậy ngươi cảm khái cái gì? Muốn bắt chuyện sao?

- …

- Lại nói, ngươi là ai?

Người đó cười khổ:

- Đúng là quý nhân hay quên…

Sau đó chắp tay:

- Tại hạ Hải Vân Phàm, nhân sĩ Vân Châu, bảy ngày trước có duyên gặp mặt một lần ở đại sảnh Như Gia Khách Sạn.

Vương Lục cau mày, như đang dốc sức nhớ lại:

- Ồ, ngươi là thiếu niên hỏi ta cách giải nhiệm vụ… Có gì chỉ giáo ư?

- Chỉ giáo thì không dám nhận, chỉ là tò mò, trên Thăng Tiên Lộ này ai nấy đều căng thẳng, chỉ có mình ngươi vẫn bình thản tự nhiên, giống như đã có dự tính trước, muốn thỉnh giáo một chút bí ẩn trong đó.

Vương Lục cười:

- Ngươi giờ lại muốn hỏi cách giải quyết? Thói quen này rất không thỏa đáng, một kẻ mạo hiểm đủ tư cách phải lấy việc tự mình tìm kiếm là vinh quang, nhai lại mía của người khác thì còn mùi vị gì nữa?

Hải Vân Phàm nghe xong sáng mắt:

- Nói như vậy, ngươi thật sự biết trên Thăng Tiên Chi Lộ này có mấu chốt gì?

- Sao mà biết được? Ta còn chưa xem cách giải quyết.

- Vậy…

Vương Lục trầm giọng đáp:

- Đương nhiên là vì thực lực, thực lực đủ mạnh, cần phải để ý mấu chốt gì chứ? Thăng Tiên Chi Lộ với ta không hề trắc trở.

Lời nói hùng hồn này quả thật khiến Hải Vân Phàm tái mặt, không khỏi ngẩng đầu nhìn trời.

Vương Lục cũng ngẩng đầu, trời quang gió mát, mây trời lác đác, chẳng có nổi một bóng chim, có gì mà nhìn?”

Hải Vân Phàm than thở:

- Ta đang xem có thiên lôi giáng xuống hay không, trước Linh Kiếm Sơn Môn khoác lác như vậy, cho dù có thiên lôi hình kiếp ta cũng không thấy bất ngờ.

Vương Lục sửng sốt, sau đó cười ha hả:

- Ngươi tên Hải Vân Phàm? Được, ta nhớ rồi, chờ tới khi vào sơn môn ta sẽ tìm ngươi.

- Dễ nói.

Hải Vân Phàm lại chắp tay, vô cùng tự nhiên tiến lại gần, sóng vai đi cùng Vương Lục, còn tiểu thư đồng thì tự giác đi phía sau.

Vương Lục cũng không quan tâm, vừa đi vừa hỏi:

- Ta nhớ ngươi là con nhà quan?

- Hả?

- Có nghĩa là cha ngươi là quan rất lớn.

- Cũng được, hoàng đế Vân Thái Đế Quốc.

- Trời ạ, vậy chẳng phải ngươi có ba nghìn mẹ kế sao?

- …

- Hầy, nói tóm lại, ngươi vứt bỏ con đường thái tử đầy tiền đồ không đi, chạy tới đây làm gì?

Hải Vân Phàm cười:

- So với sự thần kỳ của tiên gia, quyền thế nhân gian có là gì? Về phần tu tiên, với năng lực của hoàng thất Vân Thái, cho ta đến một tông phái bình thường quả thực không khó, trong phạm vi Vân Thái, Bạch Long Quan, Từ Vân Sơn cũng là tông phái xếp hàng tứ phẩm của Vạn Tiên Minh…

Khi nói, nụ cười hơi có vẻ châm chọc:

- Nhưng so với ngũ đại đỉnh cấp tông phái của Vạn Tiên Minh, tứ phẩm quèn có đáng là gì, huống hồ…

Hải Vân Phàm nhìn lên trời, cảm khái:

- Hiện giờ trừ ngũ đại tông phái ra, gần như không còn bất cứ môn phái nào có thể thật sự chạm tới tiên đạo, Vạn Tiên Minh môn phái lớn nhỏ hơn vạn, chỉ có ngũ đại tông phái mới thật sự nắm giữ siêu thoát chi đạo, mà đã muốn tu đạo, tất nhiên là tu siêu thoát chi đạo, bằng không thì còn chẳng bằng an nhàn làm hoàng đế.

Vương Lục kinh ngạc:

- Ngươi cũng biết không ít nhỉ.

- Đã lựa chọn con đường này, tất nhiên phải tìm hiểu kỹ một chút… Đây cũng không phải là bí mật gì, huống hồ hiện giờ chạy tới chân Linh Kiếm Sơn tìm kiếm tiên duyên, có ai mà không chuẩn bị đầy đủ? Nơm nớp lo sợ?

Vương Lục nhún vai cười, thầm nhủ ta chả như vậy, đời người mạnh mẽ thì cứ thế mà làm, chuẩn bị cái beep.

Hai người sóng vai cùng đi, Kim Kiều kéo dài mãi lên, tương đối dốc, nhưng hai người không ai thấy mệt, dần dần từ sau cùng không ngừng vượt lên.

Nhìn sang thiếu niên bên cạnh không ngừng sóng vai cùng đi, Hải Vân Phàm lại nói:

- Lại nói, trước lần Thăng Tiên Đại Hội này của Linh Kiếm Sơn, ngũ đại tông phái đã trăm năm không mở rộng sơn môn như vậy rồi, cho dù ngẫu nhiên có Thăng Tiên Đại Hội, cũng đầy những hạn chế, cho nên lần này thật sự là cơ hội khó kiếm.

Vương Lục quay đầu nhìn xung quanh:

- Đúng là rất nhiều con cháu quyền quý, quy cách này đủ làm một lần tụ hội quy mô lớn rồi.

Hải Vân Phàm nói:

- Ha ha, những người này không chỉ thân thế hiển hách, ít nhất theo ta biết, có tám phần trở lên là người có linh căn tự nhiên, cũng chính là hữu cơ tu sĩ.

- Cái gì?

Thư đồng Vương Trung ở phía sau vô cùng kinh ngạc, không nhịn được hỏi:

- Sao ngươi biết?”

Hải Vân Phàm quay đầu nhìn lại, cười nói:

- Đừng coi thường hoàng tử Thái Vân Đế Quốc này, ở nơi này ta có thể gọi tên đa số người… Huồng hồ không có chút bản lĩnh, ai dám lên Linh Kiếm Sơn? Ngũ đại tông phái, Linh Kiếm Sơn và Côn Lôn Tiên Sơn là cổ phái nổi tiếng, Linh Kiếm Sơn còn cố chấp hơn cả Côn Lôn, đến tận hôm nay trong sơn môn chưa từng có linh căn nhân tạo, phàm nhân lên núi chẳng phải tự rước lấy nhục?

Hải Vân Phàm vừa nói, Vương Lục thì hoàn toàn để tâm, sắc mặt tiểu thư đồng lại càng thêm khó coi, rõ ràng là nhớ tới đám Bồi Căn Linh trong túi.

Thế là Hải Vân Phàm bật cười:

- Chẳng qua thì, lần Thăng Tiên Đại Hội này, Linh Kiếm phái chỉ cần mười hai tuổi trở xuống, lại không hề nhắc tới linh căn, có lẽ đã thay đổi sự cố chấp của mình? Một hai phần còn lại trong một nghìn người là tới đánh cược vào may mắn…

Hơi dừng lại:

- Chẳng qua, ta thật không thấy có gì tốt.

Trong khi nói chuyện, ba người đã đi trên Kim Kiều rất lâu, bước vào trong mây mù, Linh Khê Trấn sau lưng đã nhỏ bằng hộp giấy, tiểu thư đồng theo sát phía sau hai người, không dám cúi đầu nhìn lại.

Song dù như vậy, vẫn chưa thấy điểm cuối của Kim Kiều, phía trước mấy mù che khuất tầm nhìn, bên người không ngừng có thiếu niên lộ vẻ mệt mỏi dừng bước, bất tri bất giác, nhóm người đã dần đi tới phía trước đội ngũ.

Vương Lục liên tục than thở:

- Đám công tử các ngươi thật không kiên nhẫn, mới đi chút đường dốc thể lực đã không chịu nổi, thân thể còn trẻ đã bị tửu sắc đào rỗng rồi.

Vốn là lời giễu cợt tầm thường, Hải Vân Phàm nghe xong lộ vẻ ngạc nhiên, há miệng nhưng không nói gì..

Nhưng thư đồng Vương Trung sau lưng lại oán giận nói:

- Thiếu gia à, con đường này đi sẽ thấy đặc biệt mệt, nô tài sắp không chịu được nữa rồi.

Vương Lục cau mày:

- Ngày thường ở nhà ăn cơm, thịt cá không thiếu phần ngươi, sao mà chẳng khác gì đám vô dụng kia vậy? Không phải để ngươi đeo thêm một hộp đồ ăn thôi sao? Đã ấm ức thế rồi?

Vương Trung vô cùng ấm ức:

- Không phải, con đường này có vẻ vô cùng cổ quái, rõ ràng đi không bao xa, nhưng đã mệt không thở nổi…

- Vậy dùng da thở… Thôi, đưa hành lý cho ta, ngươi đi người không đi.

Vương Lục vừa thở dài vừa cầm túi đồ trên lưng Vương Trung, nhẹ nhàng đeo lên lưng.

- Quái lạ, sao ta cảm thấy còn nhẹ nhàng hơn đi trên đất bằng?

- Thiếu gia người luôn kỳ lạ như vậy…

Hai chủ tớ vừa nói vừa đi tới, lại không chú ý, vẻ mặt nghiêm túc của Hải Vân Phàm bên cạnh.

Không có hành lý, Vương Trung nhẹ nhàng hơn nhiều, một lần nữa đuổi kịp bước chân thiếu gia leo lên. Lần này, một hơi không biết đi bao lâu, bốn phía toàn là biển sương mù, che bớt đi ánh sáng của Kim Kiều, ba người đi ở chính giữa, còn không nhìn rõ cạnh Kim Kiều. Mà đại bộ phận đám người đi trước đã bị vượt qua bảy tám phần, chỉ còn một ít người còn đi phía trước, nhưng có vẻ cũng đã hổn hà hổn hển.

Lúc này ngay cả Vương Lục cũng nhận ra có vấn đề:

- Con đường này chẳng lẽ là đường hút tinh lực? Kẻ đã phá thân thể thuần dương đều sẽ càng đi càng mệt? Lại nói Vương Trung ngươi phá thân khi nào vậy?

- Nô tài đâu có!

- Vậy sao ngươi mồ hôi đầm đìa?

- Nô tài…

- Quả nhiên đã phá, Vương Trung ngươi được lắm.

Thư đồng quả thực muốn quỳ xuống:

- Thiếu gia xin đừng nói nữa…

Hải Vân Phàm ở bên cạnh nhìn, cười, nói với Vương Lục:

- Ngươi và thư đồng cũng không tầm thường, kiên trì đi tới tận bây giờ.

- Vậy thì không tầm thường gì chứ? Người trong thôn nếu không leo núi nổi thì còn không bằng heo, hơn nữa tên này thân là thư đồng, hành lý còn cần thiếu gia mang, rốt cuộc ai mới là thiếu gia?

Hải Vân Phàm lắc đầu:

- Yêu cầu của người cao quá rồi… Được rồi, đồng hành dọc đường, ta cực kỳ vui, chẳng qua trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, chúng ta từ biệt ở đây đi.

- Í? Sao vây?

Vương Lục trợn to mắt, cảm thấy thất vọng. Dọc đường nói chuyện, người vui vẻ không chỉ có mình Hải Vân Phàm, Vương Lục sống mười mấy năm ở Vương Gia Thôn, đây là lần đầu tiên có cảm giác tìm được tri kỷ. Lúc trước nói sau khi lên núi sẽ tìm hắn, một nửa là đùa, một nửa là thật lòng.

Tuy là kẻ nhà quê, nhưng Vương Lục thật sự không coi một hoàng tử cao quý như Hải Vân Phàm là người ngoài.

Hải Vân Phàm gật đầu với ý tốt của Vương Lục, sau đó giải thích:

- Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy không cần cưỡng cầu tiến tới, đến đây là đủ rồi.

Vương Lục vẫn chưa hiểu.

- Không hiểu thì không hiểu đi, tóm lại ta đã tìm được vị trí thích hợp cho mình rồi, tiếp theo…

Hải Vân Phàm đi tới bên cạnh Vương Lục, nhẹ giọng nói:

- Cẩn thận thư đồng của ngươi chút, đặt tên là Trung, lại có chút dấu hiệu phản cốt..

Lúc này vừa vặn có một cơn gió mạnh thổi qua, Vương Lục không khỏi nhắm mắt lại:

- Ngươi nói gì?

Nhưng khi quay đầu, đã không thấy Hải Vân Phàm đâu, khi hỏi Vương Trung, Vương Trung cũng cho biết mình chẳng biết gì.

Mây mù xung quanh càng dày, ngoài năm mét quanh mình hoàn toàn không nhìn thaasy gì, Vương Lục sờ cằm:

- Chẳng lẽ theo gió bay đi, là thăng tiên sao?

- Hả?

- Được rồi, tiếp tục đi vậy… Cũng không biết khi nào kết thúc.

※※※

Song đi tiếp không bao xa.

Không phải đã tới cuối đường, cũng không phải thể lực Vương Lục không đủ, mà là thư đồng thật sự không đi nổi nữa.

Rõ ràng tất cả hành lý đều trên lưng Vương Lục, nhưng hai người càng đi tới, thể lực của thư đồng càng hao mòn nhanh hơn, cuối cùng gần như bò không đứng dậy nổi.

- Ài, nhà ngươi…

Thư đồng không đợi Vương Lục mở miệng, vội nói:

- Thiếu gia, người đi trước đi, Vương Trung vô dụng, chỉ có thể theo người tới đây thôi.

- Cho nên từ đầu mới nói ngươi đừng tới, bây giờ còn làm bộ trượng nghĩa…

Vương Lục bất đắc dĩ nhìn Vương Trung đang tê liệt, cuối cùng vẫn lắc đầu:

- Thôi, cũng không thể để mình ngươi ở chỗ này được, ta cùng ngươi nghỉ ngơi một lát, ài, phía trước đã không còn mấy người… Tuy ta cũng không biết tới đầu tiên có gì tốt, nhưng tóm lại cũng là thành tựu.

Vương Trung càng hổ thẹn, cúi đầu không nói.

Vương Lục không nhiều lời, đặt hành lý rồi ngồi xuống, nhưng vừa ngồi xuống, xương mù xung quanh tiêu tán, ánh sáng vàng kim ảm đạm, một sơn cốc xanh um đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai chủ tớ.

Vương Lục há hốc miệng, nhìn cảnh vật biến hóa xung quanh.

- … Đây, đây là xuyên việt sao?

Bạn đang đọc Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch) của Quốc Vương Bệ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.