Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhầm nhọt cái sau tiếp cái trước

Phiên bản Dịch · 2298 chữ

Cách đó không xa, một người đàn ông hào hoa phong nhã đang cầm hai ly nước trái cây, mặt đầy cưng chiều nhìn cô gái đang chọn đệm trước mặt, hình ảnh đôi trẻ hoành tráng trang nghiêm!

Lục Triển Phong? Cố Khải thoáng giật mình, sao anh ta lại xuất hiện ở đây, còn cô gái kia là ai!

"Anh đang nhìn gì vậy?" Lưu Tiểu Niên hiếu kỳ đứng dậy, nhìn theo hướng mắt của anh, "Ý, bác sĩ Lục."

"Ừ." Cố Khải lấy lại tinh thần, trong lòng thấy đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau! Khỉ thật thằng em mà biết chuyện này có khi nào chạy đi thắt cổ không!

"Muốn đi qua chào không?" Lưu Tiểu Niên hỏi anh.

"Không cần." Cố Khải lắc đầu, trong đầu còn đang nghĩ phải nói chuyện này cho thằng em bằng cách nào! Theo tư liệu mình điều tra rõ ràng anh ta chưa từng có bạn gái mà! Không đến nỗi mới mấy ngày đã bắn ra một người chứ? Hay là em gái? Chị gái? Cô? Dì? Bà? Suy nghĩ của Cố tổng bay tán loạn, cố mạng tìm một con đường cho thằng em, kết quả lại thấy Lục Triển Phong mỉm cười bước sấn lại, hôn phớt lên mặt cô gái kia, hai người tay nắm tay thân mật đi xuống lầu!

Ông phắc! Hiện thực tàn khốc bày ra trước mắt, Cố tổng chỉ đành âu sầu rớm lệ, một phút mặc niệm cho tình yêu đơn phương thê thảm của thằng em.

"Mặt anh nhìn rất lạ." Lưu Tiểu Niên lo lắng nhìn anh, "Không sao chứ?"

"Không sao." Cố Khải lắc đầu, "Đi thôi, chúng ta đi xem sô pha."

"Nhưng nhìn sắc mặt anh hơi bị tệ." Lưu Tiểu Niên hỏi, "Có muốn đi uống ly nước ngồi nghỉ ngơi một lát không?"

"Cũng được." thành thật mà nói, hiện giờ Cố Khải không còn tâm trạng đâu mà đi dạo con mẹ nó Ikea!

Ngồi trong tiệm nước, Cố Khải thử gởi cho Cố Hi một tin nhắn —— Đang làm gì đấy?

Thằng em nhanh chóng hồi âm lại một cách ngây thơ —— Đang vẽ tranh ý, sao vậy anh?

Ông anh chọn từ —— Vẽ gì?

Thằng em gởi lại một biểu cảm thẹn thùng rồi lại rất sung sướng —— ~(@ο@)~ vẽ bác sĩ Lục!

Đậu! Ông anh sụp đổ trong giây lát, mọe nó giờ phải làm sao đây!

Một phút sau, thằng em nhận được tin nhắn của ông anh —— Tại sao không thử vẽ phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp? Thế giới này rất rộng lớn và đầy tươi đẹp, em vĩnh viễn không đoán trước được, giây tiếp theo em sẽ gặp được niềm vui bất ngờ gì.

Phắc! Thằng em ngờ ngợ nhìn màn hình điện thoại, mọe ơi đây là tình huống kiểu qué gì vậy, đầu bên kia điện thoại thật sự là ông anh nhạt nhẽo của mình?

Trong lúc đó ông anh đang loay quay search chủ đề "Phải an ủi người thân thất tình thế nào", từ đó tìm các đoạn cảm ngộ triết lý, chuẩn bị dùng nó để thức tỉnh thằng em đang lạc lối trong tình trường!

"Anh." thằng em thật sự chịu không nỗi cảm giác thấp thỏm trong lòng, bèn gọi trực tiếp cho ông anh, "Anh đang làm gì vậy?"

"..." Cố tổng không định báo cho thằng em biết cái tin tức siêu bi thảm đó qua điện thoại, vì sợ thằng em sẽ tự làm hại mình! Nên ông anh hơi khập khựng, "Anh chỉ định gởi tin nhắn xem thử coi đường truyền có bị nghẽn không."

Đậu! Thằng em hết biết nói gì, "Em vẽ tranh tay dính đầy bụi than, anh đừng có quấy rầy em nữa đấy!"

Quấy rầy? Cố Khải bất mãn cực, đây rõ là sự quan tâm lẫn tình yêu bao la của anh mày đối với mày! Nếu trong trường hợp bình thường, ông anh chắc chắn sẽ rít thẳng vào mặt để đàn áp thằng em, nhưng không, hôm nay là ngày đặc biệt! Vì thằng em đã thất tình thảm thiết, nên ông anh tỏ ra ôn hòa một cách khác thường, "Ngoan, nghe lời anh, hãy ngắm nhìn thiên nhiên tươi đẹp nhiều hơn."

... Thằng em bức bối khó hiểu, nghĩ bụng, lẽ nào anh mình bị trúng tà?

"Cuối hè đầu thu, là khoảng thời gian phong cảnh đẹp nhất đấy." giọng ông anh rất ấm áp tình cảm, "Mỗi một chiếc là đều sẽ đến lúc héo úa, dù chúng ta khó lòng chấp nhận, nhưng chí ít giữa mùa hè rực lửa, nó đã từng rất xinh đẹp."

Má nó ơi chuyện gì đây trời! Thằng em dựng tóc gáy, luống ca luống cuống nói với anh, "Anh ơi, có phải anh vừa chịu đả kích gì không, có phải anh cãi nhau với chị dâu không, anh, em sai rồi em sẽ không chọc anh giận nữa đâu anh nhất thiết đừng làm chuyện ngu ngốc nha a a a!"

Ông phắc phản ứng kiểu quái gì thế này! Thật là đàn gảy tai con mẹ nó trâu mà! Ông anh hít sâu một hơi, cố bình tĩnh rít lên, "Tao không sao!"

"Anh!" thằng em run đến tận tay, "Anh chắc chắn không sao chứ?"

"Anh không sao thật mà." ông anh có cảm giác mình đã hoàn toàn bại trận dưới tay thằng em, anh nhìn trời mà câm nín, "Chẳng qua anh đọc được một số câu thấy khá ý nghĩa, nên muốn chia sẻ với em thôi."

"..." thằng em không biết nên nói cái quỷ gì thì hợp ý ông anh.

"Cơm nước xong xuôi thì nên nghỉ ngơi nhiều chút, đừng lo vẽ tranh mãi thế." ông anh quyết định tối nay về phải cùng thằng em kê gối đàm đạo.

Thằng em rất ngoan ngoãn vâng lời, cúp điện thoại rồi thì tiếp tục vẽ bác sĩ Lục! Má ơi thiệt là đẹp trai vãi! Đẹp trai hơn cả anh mình luôn!

"Đây, nước xoài lê tuyết." Lưu Tiểu Niên mua nước về, đưa cho Cố Khải một ly.

"Cám ơn." Cố Khải nhận ly nước, cảm giác bản thân đúng là hạnh phúc hơn, ít nhất dù là ở công ty hay ở nhà, đều có thể nhìn theo vợ từng giây từng phút!

"Mới nãy nhìn mặt anh trắng nhách, có phải mệt mỏi quá không?" Lưu Tiểu Niên thấy hơi áy náy, dù sao thường ngày anh đi làm đã rất cực khổ rồi, khó lắm cuối tuần mới có thời gian rảnh, đáng lẽ phải ở nhà nghỉ ngơi cho đã mới đúng.

"Không, chỉ là đột nhiên nghĩ đến công việc của công ty." Cố Khải thuận miệng bịa đại một lý do.

"Anh không nên lúc nào cũng nghĩ tới công việc, sẽ rất cực khổ đó." Lưu Tiểu Niên nhìn anh, "Có là người rất rất lợi hại, cũng cần nghĩ ngơi mà."

Cố Khải cười cười, vươn tay xoa đầu cậu.

"Không bằng cuối tuần đi leo núi nhé?" Lưu Tiểu Niên thử hỏi, "Núi khu nam có cảnh đẹp mới khám phá, nên không nhiều người biết đến lắm, không khí rất được luôn đấy."

Cố Khải rất ngạc nhiên, đây chẳng phải là ẻm chủ động hẹn mình sao?

"Được hông?" trong mắt Lưu Tiểu Niên ánh lên chút chờ mong, đến chính cậu cũng không phát giác.

"Đương nhiên được!" Cố Khải mừng như điên, định mệnh thứ hạnh phúc cuối cùng cũng chưng bà xã chín là thế này đó sao!

Trong lòng Cố tổng đang sục sôi không gì sánh bằng, giống như thấy được ánh rạng đông của ngày cách mạng thành công, hội tụ đủ sắc màu! Cầu vồng rực rỡ! Sáng soi một góc trời! Leo núi tuyệt cú mèo! Tuyệt nhất là lúc leo núi gặp phải trời mưa tầm tã, kế đó hai người bị kẹt trong sơn động! Vợ lạnh đến run lẩy bẩy, cực chẳng đã phải cởi hết quần áo ướt nép vào lòng mình sưởi ấm! Rồi xấu hổ thỏ thẻ, Cố tổng dù sao cũng rảnh rỗi đến buồn tẻ, không bằng ta hãy làm chút chuyện thi thú đi! Anh thích người ta quỳ hay là nằm đây?

Ông phắc kiểu nào cũng duyệt! Cố Khải im lặng siết chặt nắm tay! Kế đó lấy di động ra tra xem dự báo thời tiết thứ bảy tới! Đặc biệt khẩn cấp!

CCAV số liệu chính thức từ chính phủ —— Cuối tuần, mưa vừa đến lớn!

Ông phắc ông phắc phắc! Quả nhiên đến trời cũng giúp mình! Thiên thời địa lợi nhân hòa này nọ lọ chai đừng trợ lực đến thế chứ!

"Anh lại nghĩ đến việc công ty à?" Lưu Tiểu Niên nghiêng đầu hỏi anh.

Cố Khải bình tĩnh lắc đầu, ở trong lòng hò hét điên cuồng em đừng cứ giả moe mãi thế chứ! Bằng không anh đây sẽ không nhịn được đến thứ bảy đâu!

Nếu đem ra so với bầu không khí ấm áp giữa Cố Khải cùng Lưu Tiểu Niên, Lâm Bình Bình và Hồ Vân Phi quả thật có thể nói là thảm họa!

Sáng sớm vừa đúng tám giờ, Hồ Vân Phi đã như thổ phỉ xông thẳng vào căn hộ độc thân của Lâm Bình Bình, dùng nụ hôn của sói của để đánh thức cậu!

"Cứu mạng!" Lâm Bình Bình bị dọa đến trắng mặt, trong mơ màng chỉ cảm thấy có người đang đè lên mình, bèn sợ hãi hét toáng lên!

"Là anh." Hồ Vân Phi cốc đầu cậu, dở khóc dở cười.

Lâm Bình Bình đần mặt cùng anh nhìn nhau suốt mấy giây, dần tỉnh táo, sau đó hét con mẹ nó còn lớn tiếng hơn, "Sao anh lại ở trong nhà của tôi?!"

Hồ Vân Phi cảm giác màng nhĩ của mình ong cả lên, buộc lòng phải cách xa cậu ra, "Chúng ta đã bàn xong, hôm nay dẫn em đến bệnh viện."

"... Anh vào nhà bằng cách nào?" Lâm Bình Bình bực bội, rõ ràng tối hôm qua mình đã khóa trái cửa rồi mà!

"Anh có chìa khóa nhà của em." Hồ Vân Phi hôn lên mặt cậu.

"Quắc?" Lâm Bình Bình hãi hùng, mẹ kiếp thổ phỉ thời nay đều đáng sợ thế sao!

"Hôn một cái sẽ nói cho cưng biết." Hồ Vân Phi chỉa chỉa vào má mình, ghẹo cậu.

Bại! Hoại! Lâm Bình Bình nổi đóa đẩy anh ra, đi đánh răng rửa mặt.

Hồ Vân Phi ngồi trên giường, có chút buồn cười nhìn theo bóng người mảnh mai của cậu. Hôm qua mình đến công ty tìm ẻm, ai ngờ ẻm vắng mặt đi công tác, vốn định đi, kết quả đám đồng nghiệp của tổ Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm lại nhiệt tình không gì sánh bằng, chen nhau hiến tặng chìa khóa dự phòng Lâm Bình Bình để ở công ty, đề nghị anh đến nhà ẻm để chờ!

Nên mới nói, có đôi khi đồng nghiệp của tình nhân bé bỏng là loài sinh vật rất hữu dụng!

"Anh có mua sữa đậu nành và bánh bao, ăn không?" Hồ Vân Phi theo vào toilet, ôm lấy cậu từ đằng sau.

Lâm Bình Bình vùng khỏi anh, ngậm bàn chải hết né trái lại tránh phải.

"Cái chìa khóa này là do đồng nghiệp của em cho anh, cái em đặt ở công ty đấy." Hồ Vân Phi tốt bụng tiết lộ cho cậu, "Đừng vì chuyện này mà giận, được không cưng?"

Má nó thể loại đồng nghiệp gì vậy trời! Lâm Bình Bình gần như muốn tuôn trào luôn!

"Anh đi hâm bữa sáng cho em." Hồ Vân Phi rất thức thời mà không chọc cậu nữa, xoay người đi vào bếp.

Nghe tiếng xoong nồi lẻng kẻng, Lâm Bình Bình cảm giác chút gì đó bất đắc dĩ, hay... cứ thẳng thắng với anh ta? Nói thẳng mình không phải kiểu đùa tình, không muốn đùa mà đùa cũng không nỗi.

Sau khi rửa mặt xong đi ra phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn bánh bào thơm ngào ngạt và sữa đậu nành, và 2 cái chén.

"Anh cũng chưa ăn sáng?" Lâm Bình Bình ngồi xuống.

"Đương nhiên, sáu rưỡi anh đã dậy rồi." Hồ Vân Phi cố hết sức để lấy lòng cậu, "Bánh bao của tiệm này rất nổi tiếng, em ăn thử xem."

Lâm Bình Bình thấp thỏm cắn bánh bao, trong lòng thì nghĩ đủ cách để mở lời với anh.

Trông dáng vẻ nhiều tâm sự của cậu, Hồ Vân Phi tưởng cậu đang lo lắng bệnh tình của mình, bèn nhẹ giọng an ủi, "Không sao đâu, anh đã giúp em hẹn một bác sĩ rất có tiếng, nhất định sẽ trị khỏi cho em."

Lâm Bình Bình dở khóc dở cười nhìn anh.

"Đừng sợ." Hồ Vân Phi nhướng người cầm tay cậu, để bên môi, chạm nhẹ.

Lâm Bình Bình rụt tay về, hít sâu một hơi chuẩn bị nói trắng ra, chợt nghe Hồ Vân Phi nói một câu, "Bệnh viện phụ sản có hơi xa, cần tranh thủ ăn chút gì đó trước."

...

Lâm Bình Bình trợn tròn mắt, cho rằng mình nghe lầm, "Bệnh viện gì?"

"Bệnh viện phụ sản tỉnh." Hồ Vân Phi nhìn cậu, "Nằm ở ngoại ô phía Tây."

Lâm Bình Bình cảm giác mình sắp khóc đến nơi rồi.

"Tôi bị bệnh viêm gan, tại sao phải đi bệnh viện phụ sản?"

Bạn đang đọc Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của Ngữ Tiếu Lan San
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.