Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu ngủ chung với anh tui đi ~

Phiên bản Dịch · 2172 chữ

Trong văn phòng thoáng cái đã sáng như ban ngày, Lưu Tiểu Niên chưa kịp quen với ánh sáng, theo phản xạ có điều kiện nhắm tít hai mắt lại.

Cố tổng cũng theo phản xạ tăng động, phắc đừng nói là đang chờ anh hôn nha! Phắc đừng nói là đang chờ anh hôn nha! Phắc đừng nói là đang chờ anh hôn nha!

"Chói quá." Lưu Tiểu Niên nhỏ giọng lầm bầm, cố gắng hé mắt ra một đường hẹp.

Vì vậy mọe nó Cố Khải bị giật ngược về!

Không sai, tổng giám đốc đúng là gây mất mặt và đáng xấu hổ thế đấy!

"Giờ đi đâu?" Cố Khải hỏi cậu.

"Về." Lưu Tiểu Niên cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, nhìn trông có vẻ khá lộn xộn.

Cố Khải không muốn về, vì trong nhà có thằng tiểu tiện nhân Cố Hi quấy rầy, chả lãng mạn tí nào!

Nên anh tỏ ra rất ngạo mạn nói, "Không!"

"Tại sao?" Lưu Tiểu Niên lấy làm khó hiểu.

"Vì tôi còn chưa ăn tối!" Cố Khải nghiêm túc trả lời cậu.

"Không thì... đi ăn lẩu?" Lưu Tiểu Niên đề nghị.

"Good!" Cố Khải mừng rơn, lẩu siêu được! Không tài nào tưởng tượng ra cảnh cái mỏ nhỏ bị nóng đến sưng đo đỏ! Tốt nhất là nên cay đến chịu không nỗi, sau đó theo logic nhào vào lòng mình làm nũng, chu cái mỏ nhỏ lên đòi nụ hôn an ủi, sau đó cọ qua cọ lại lắc đến lắc đi cái mông nhỏ nói không được rồi, vẫn còn cay quá, người ta muốn cởi hết quần áo và quần con!

"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên nhìn anh với vẻ xoắn xuýt, "Sao anh lại cười kiểu đó?"

Cố Khải thoáng hoàn hồn, "Không có gì, lâu lắm rồi tôi chưa ăn lẩu ấy mà!"

... Lưu Tiểu Niên nửa tin nửa ngờ, sao trên đời lại có người vì ăn cái lẩu mà cười hèn hạ đến vậy chứ!

"Đi thôi." Cố Khải trấn tĩnh đứng dậy.

"Đợi tôi thu dọn đồ cái đã." Lưu Tiểu Niên sắp xếp tài liệu bỏ vào balo, nhưng lại bất cẩn làm rơi một cây bút xuống dưới bàn, nên vội quỳ xuống để nhặt lên.

Áo thun hơi cuốn lên, cái eo nhỏ lộ ra như ẩn như hiện, kiểu quần thể thao không có dây lưng, nhìn thoáng qua hơi rộng rãi thụng xuống, trông rất dễ cởi...

Phắc! Cố Khải dùng tay trái giữ chặt tay phải, ở trong lòng thầm nghiêm khắc răn đe nó, sao có thể tự tiện đến độ muốn lột quần người ta chứ, mau tỉnh táo lại!

Còn chưa nhặt xong cây bút thì điện thoại đã reo, Lưu Tiểu Niên chui từ dưới bàn ra, nhìn hiển thị cuộc gọi trên màn hình, "Ý, là Cố Hi."

Cố Khải thoáng cảnh giác mở to hai mắt, mọe nó giờ này tiểu tiện nhân gọi điện làm gì.

"Cậu đang ở cùng anh tui phải không?" Cố Hi vui vẻ hỏi.

"Ừ." Lưu Tiểu Niên hỏi, "Cậu thì sao?"

"Tui đang ở nhà, vừa mới gọi cái lẩu nè! Có muốn ăn chung hông?"

"Trùng hợp vậy?" Lưu Tiểu Niên lập tức đồng ý, "Tốt quá, tụi tôi về ngay."

"Về?" Cố Khải nghe vậy bèn nổi sùng, "Không phải đã nói là đi ăn lẩu sao!"

"Cậu ấy gọi sẵn lẩu ở nhà chờ chúng ta." Lưu Tiểu Niên cúp máy, "Đi thôi, về nhà ăn chung nào."

Đậu! Cố Khải rít gào ở trong lòng, tại sao anh lại có một thằng em đáng ghét đến thế!

Phòng ăn trong nhà bật đèn xán lạn ấm áp, nồi lẩu sôi sùng sục, các đĩa nguyên liệu tươi ngon, còn có thằng em đáng yêu đeo tạp dề.

"Anh, hai người về rồi!" Cố Hi rất đỗi ngoan hiền nhận lấy cặp từ tay ông anh, hoàn toàn là kiểu mẫu em trai điển hình!

"Tôi lên lầu cất đồ." Lưu Tiểu Niên về phòng ngủ của cậu.

"Anh, em có gọi món sò xanh anh thích ăn nhất đó!" thằng em mau mắn giả moe báo cáo!

"Xanh cái mọe mày chứ xanh!" Cố Khải lộ ra bộ dáng hung hãn.

Thằng em thoáng chút tấm tức, "Lại sao nữa?"

Ông anh không nói gì, song trực tiếp đè thằng em ra sô pha ngược đãi một trận!

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, ông anh cảm thấy rất thỏa mãn!

"Hai người đang làm gì đấy?" Lưu Tiểu Niên đứng ở đầu cầu thang, run rẩy hỏi.

Ông phắc! Cố Khải cấp tốc thả thằng em ra, dùng vẻ mặt hiền từ rầy nó, "Sau này không nên ngồi máy tính lâu quá, không tốt cho xương cổ, cứng cả rồi này."

Đậu xanh rau má anh mới cứng đó cả nhà anh đều cứng đó! Thằng em chỉ biết điên cuồng phản kích trong tâm tưởng, sau đó ngồi trên sô pha, trong mắt ánh lên, tay ngoan ngoãn đặt lên đầu gối, "Dạ, cảm ơn anh."

Huynh hữu đệ cung, quả thật dối trá đến không chịu thấu!

Lưu Tiểu Niên rất cảm động, "Tình cảm của hai người tốt ghê."

"Đúng đó, anh hai thường đấm bóp cho tui lắm!" Cố Hi đứng lên, "Chuẩn bị ăn nào, tui đi pha ít tương mè."

"Anh biết đấm bóp luôn à?" Lưu Tiểu Niên một bên kéo ghế một bên hỏi Cố Khải.

"Biết!" tổng giám đốc dùng ánh mắt tha thiết chờ mong nhìn cậu, "Em cần?"

"Phụt!" Cố Hi ở bên trong bắn ra một tiếng thật khẽ, cái mọe gì gọi là em cần, sao tui lại có một ông anh gây mất mặt thế chứ! Nghe cứ như mấy cô bận váy da báo củn cởn, nửa đêm nửa hôm gõ cửa quán bar ấy!

"Không có, tôi chỉ hỏi vậy thôi." Lưu Tiểu Niên đưa đồ uống cho anh, "Tôi sợ đấm bóp nhất đó, vừa nhột vừa đau."

"Không đâu, kỹ thuật của tôi rất giỏi." Cố tổng tự đề cử bản thân một cách chân thành.

Vì vậy thằng em lại một lần nữa bắn tiếng, kỹ thuật giỏi cái con khỉ, nhất định mang nghĩa khác!

"Tiểu Hi không sao chứ?" Lưu Tiểu Niên lo lắng nhìn về phía bếp, sao cậu ta cứ phát ra tiếng cười kỳ quặc!

"Nghệ thuật gia, em phải thông cảm." Cố Khải bẻ đề tài câu chuyện từ thằng em về lại, con mẹ nó ai muốn thảo luận về thằng tiểu tiện nhân đó! Đấm bóp mới là đề tài chính, "Em không muốn thử thật hả?"

"Không muốn!" Lưu Tiểu Niên kiên định lắc đầu.

Cố Khải thiệt nuối tiếc.

"Tôi đi ra được chứ?" thằng em đứng ở cửa bếp lủi thủi hỏi, ghét nhất là vụ tình tứ tỉnh tò chẳng biết điểm dừng, mọe chứ đói!

"Đương nhiên được." Lưu Tiểu Niên kéo ghế cho cậu.

Thành ra Cố tổng chỉ đành nuốt trọng mấy lời còn lại.

Thằng em ngồi trên ghế, bắt đầu vùi đầu ăn như điên, để phòng ngừa nhỡ đâu đột ngột xảy ra tình huống xấu, bị ông anh đuổi khỏi bàn cơm!

Có một ông anh chẳng khác gì cầm thú, phải sống trong chuỗi ngày phập phồng lo sợ thế đấy!

"Cậu ăn từ từ thôi." Lưu Tiểu Niên gắp thức ăn cho cậu.

"Khụ." ông anh ho khan bằng cái điệu tàn ác độc địa, "Ăn no?"

Thằng em gần như bật khóc, mắt rơm rớm nhìn ông anh, em mới ăn có hai phút à!

"Sao anh lại bắt nạt cậu ấy?" Lưu Tiểu Niên cũng nhìn ra manh mối.

"Anh hai chưa bao giờ bắt nạt tui!" thằng em nghiêm túc sửa lời cậu.

Lưu Tiểu Niên: ...

Bữa cơm đã diễn ra trong bầu không khí hài hòa thế đấy, cái dáng ăn của Lưu Tiểu Niên giống như mèo con, im ắng rất đáng yêu, thành ra Cố tổng không thể tự khắc chế mà sa vào ngất ngây.

Cố Hi lẳng lặng nhích ghế ra xa xa một tí, để tránh bị ngộ thương bởi ánh mắt nóng rực của ông anh!

"Cái này ăn ngon lắm." Lưu Tiểu Niên gắp cho Cố Khải một miếng đậu hũ cá.

Cố tổng thoáng có cảm giác hạnh phúc đến độ thăng thiên!

Cố Hi chạy thục mạng vào bếp nốc nước, em sỉ, ông anh đúng là quăng hết mặt mũi nhà họ Cố mà!

Nồi lẩu đun đến sôi ùng ục, một giọt nước dùng bắn ra, rơi xuống mu bàn tay của Lưu Tiểu Niên.

"Á!" cậu thoáng giật mình mà la khẽ.

"Sao vậy?" Cố Khải đặt đũa xuống.

"Bị phỏng rồi." Lưu Tiểu Niên dùng khăn giấy chùi chùi, "Không sao hết."

Em không thể tỏ ra yếu ớt tí à! Cố tổng thoáng chút oán trách, cứ tiếp tục thế này, chừng nào mình mới bắt tới tay được đây!

Cố Hi đứng ở cửa bếp, quyết định phải giúp ông anh yêu dấu của mình một phen!

Nên vào buổi tối hôm đó, lúc sắp sửa đi ngủ thì Cố Hi bưng một chén chè nấm tuyết đến tìm Lưu Tiểu Niên, sau đó thuận theo lệ thường 'không cẩn thận' bằng chéo hất nguyên chén chè lên giường! Chăn tức khắc ướt ướt rít rít, biến thành biển nước đường, đến ra trải giường cũng ướt hơn nửa! Hổng sai, thằng em vì đảm bảo không xảy ra sơ sót, cố ý bưng cái to khổng lồ dùng dọn canh cho cả gia đình, nên hiệu quả tốt trên mức bình thường!

"Xin lỗi." thằng em dối trá nói câu xin lỗi.

"Không sao đâu." Lưu Tiểu Niên xua tay, "Tôi đổi bộ ra giường khác là được rồi."

"Nhưng nhà tui không có chăn dư!" thằng em trông rất nghiêm túc.

"..." Lưu Tiểu Niên 囧 chớp chớp mắt.

"Thiệt!" thằng em rất chân thành, "Hôm qua bà dì đem giặt hết rồi!"

"Vậy... Vậy cho tôi tấm thảm, tôi ra sô pha ngủ cũng được." Lưu Tiểu Niên yêu cầu rất thấp.

Thằng em lắc đầu nguầy nguậy, "Không được!"

"Tại sao chứ?" Lưu Tiểu Niên không tài nào hiểu nổi.

"Vì sô pha nhà tui... Quý!" thằng em ngạo mạn ưỡn thẳng bộ ngực lép, "Là do tôi đích thân thiết kế!"

Lưu Tiểu Niên không biết nên tiếp lời thế nào.

"Cậu chỉ còn nước ngủ chung với anh tui." Cố Hi 'lấy làm tiếc' nhìn cậu.

"Hả?" Lưu Tiểu Niên hơi chút lúng túng.

"Tại đâu còn cách nào khác, dù sao cũng có một tối thôi hà." Cố Hi đẩy chị dâu cậu đi ra ngoài, "Mau mau, không anh tui ngủ mất!"

"Tôi không thể ngủ chung với cậu được hả?" Lưu Tiểu Niên bám lấy khung cửa mà hỏi.

"Không được!" Cố Hi trả lời không chút do dự, "Tướng tui ngủ tệ lắm, sẽ làm phiền cậu!"

Phắc phắc, cậu muốn ngủ chung với tui, ông anh tui nhất định chôn tui trong hoa viên luôn!

Nên vào lúc Cố Khải đang xem hồ sơ trong phòng sách để giết thời gian, bất chợt thấy thằng em đẩy vợ đi đến.

"Có chuyện gì?" Cố Khải có chút mù mờ.

"Tối nay Tiểu Niên ngủ với anh." thằng em bày ra vẻ mặt hào hứng, "Vì em không cẩn thận làm đổ chè lên chăn của cậu ấy!"

Lưu Tiểu Niên câm nín nhìn cậu ta một cái, sao trong giọng nói chả có miếng hổ thẹn nào, nghe còn như rất tự hào ấy!

Mắt Cố Khải sáng lên thấy rõ.

"Em đi ngủ trước đây, ngủ ngon!" thằng em trước khi đi còn ráng quăng cho ông anh cái nhìn rù quến, phắc anh cố lên nhe!

"Có chăn dư không, tôi có thể ra sô pha ngủ." Lưu Tiểu Niên có chút thấp thỏm.

Cố tổng phủ định ngay trong một giây, "Nhà anh không có chăn dư."

Hai anh em nhà này ăn ý ghê!

"Đi nào, nên nghỉ ngơi sớm." Cố Khải quăng hồ sơ lên bàn, tâm viên ý mãn tâm hoa nộ phóng!

Đại loại là do luồng khí bao quanh anh quá mức mãnh liệt, Lưu Tiểu Niên bất giác thoáng chút sợ hãi, thật chất thì chen lấn nhau ngủ một đêm chẳng phải chuyện lớn gì... Nhưng sao cứ có cảm giác dị dị!

Ánh đèn trong phòng ngủ mập mờ, nên làm cho ánh mắt sáng lóa của Cố tổng có vẻ nổi trội hơn, anh vừa thu dọn phòng tắm vừa điên cuồng mong ngóng, tắm đến phân nửa cúp điện! Tắm đến phân nửa cúp nước! Tắm đến phân nửa té ngã! Con mẹ nó mấy thứ này nhất định phải xảy ra!

Thiệt... kích động quắn mề!

Bạn đang đọc Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của Ngữ Tiếu Lan San
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.