Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gilgamesh

Tiểu thuyết gốc · 2419 chữ

Thời điểm tỉnh ngủ luôn là lúc tâm trạng bết bát nhất.

Khi mặt trời mới ló dạng ở phía đông, Itsuka Kotori một bên mở mắt vẫn còn thèm ngủ, một bên phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

“Thật là một giấc mơ kỳ lạ.”

Tối hôm qua, Kotori có ấn tượng mơ màng rằng cô đã nằm mơ thấy một giấc mơ cổ quái, nhưng khi thức dậy, cô không thể nhớ nó như thế nào.

Chịu đựng cảm giác không tha, cô bé đứng dậy khỏi chiếc giường ấm áp của mình, vệ sinh rửa mặt thay đổi trang phục chuẩn bị cho một ngày mới.

“Kỳ quái nhỉ? Hoàng huynh tới giờ vẫn chưa thức giấc?”

Itsuka Kotori không hề nhận ra cách xưng hô của mình đối với Itsuka Shido đã có sự khác biệt so với trước đây. Cô bé đứng trước cửa phòng của Itsuka Shido, rơi vào suy tư, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười đầy nham hiểm quỷ quái.

Ngày hôm qua chính là kết thúc kỳ nghỉ hè, và hôm này là ngày tựa trường bắt đầu một kỳ học mới.

Itsuka Shido chậm rãi thức dậy sau một giấc ngủ dài. Khi mở mắt, Shido liền nhìn thấy một con rắn đang nằm trên chăn của mình.

Nếu ở tình huống bình thường, Itsuka Shido đã hoảng hốt và hét lên khi thấy con rắn. Nhưng hiện tại, dưới tác động nào đó không rõ nguyên do, Itsuka Shido không chỉ không hề sợ hãi mà còn cảm thấy con rắn trước mắt khá dễ thương.

Itsuka Shido đã có chút không thể nhịn được muốn cầm nó lên để chiêm ngưỡng.

Chỉ là khi Itsuka Shido vừa vươn tay ra muốn nắm lấy con rắn, đứa em gái Itsuka Kotori không biết từ đâu nhảy ra và lao thẳng tới trước mặt anh. Miệng cô gào lên một tiếng thật lớn.

“Chào buổi sáng! Hoàng huynh yêu quý của đệ!!”

Kotori cầm theo một con dao găm trong tay, không do dự mà đâm một phát vào bụng của Shido. Tấm ga giường trắng bị nhuộm lên màu đỏ của máu.

“Ahhh–!”

Itsuka Shido giật mình khi thấy cảnh tượng này. Anh đá tung bay chăn và chỉ trong nháy mắt đã vượt qua phạm trù của nhân loại, nhẹ nhàng nhảy xa vài mét để tránh tập kích.

“A ha ha ha ha!-- !!!”

Sau khi thấy Itsuka Shido phản ứng như vậy, Itsuka Kotori vui sướng cười lên. Trên tay cô, cây dao găm vừa rồi đã đâm Shido, từ ở trên mũi dao găm thì có thể thấy một chất lỏng đỏ đang chảy xuống, nếu như để ý kĩ lưỡng thì có thể ngửi thấy được chất lỏng màu đỏ đó có mùi hương tựa như là sốt cà chua.

Itsuka Shido luôn yêu thương và chăm sóc cô em gái của mình. Shio chưa bao giờ tức giận hoặc la mắng cô bé.

Tuy nhiên, lần đầu tiên trong đời, sau khi biết mình đã bị Kotori trêu chọc, Shido nghiến răng và từng chữ thốt ra cái tên của Kotori. Trong đôi mắt của Shido, lóe lên tia lửa giận.

“Ko - To - Riii – !”

Hai bàn tay của Shido giờ đây cảm thấy ngứa ngáy. Anh hận không thể đánh cho Itsuka Kotori một trận nhừ xương nát thịt.

Kotori thấy Shido lửa giận viết trên khuôn mặt, biết rõ anh trai của mình đang thực sự tức giận. Cô bé kêu to và chạy thoát.

“Nhaa – aa !”

“Thiệt là…”

Kotori vừa rời đi, Shido thở dài. Dù sao, cô bé vẫn là em gái của mình và Shido không thực sự muốn đánh đòn Kotori.

Sau khi Shido rửa mặt xong liền từ thang lầu đi tới phòng khách. Khi đó Shido đã thấy một cái đầu buộc kiểu tóc hai đuôi ngựa đang run rẩy trốn sau chiếc ghế sofa của gia đình.

“…”

Shido chậm rãi tiếp cận cái ghế mà không phát ra tiếng bước chân. Quả nhiên, Kotori đang ôm mình và run rẩy trốn ở phía sau ghế.

“Kotori.”

Shido mỉm cười và vỗ vai Kotori một cái.

“Nha a a a!!”

Bị Shido bắt lấy vai, Kotori hoảng sợ và hét lên.

“Kotori! Bình tĩnh, bình tĩnh lại đi. Anh không giận em nữa đâu.”

“Hu ~ hu hu ~ thật không!?”

“Thật mà.”

Nghe lời Shido, Kotori căng thẳng dần biến mất.

“Em cứ ngồi đây. Anh sẽ chuẩn bị điểm tâm ngay.”

Shido cầm lấy tay Kotori và đưa cô bé ngồi xuống ghế. Sau đó, Shido đi xuống phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.

Ngày hôm qua, cha mẹ của bọn họ phải rời nhà xuất ngoại vì công việc. Vậy nên Shido kể từ hôm nay sẽ phải gánh vác trách nhiệm về ăn uống và vấn đề sinh hoạt ở trong nhà cho đến khi cha mẹ trở về.

Đợi khi hai anh em họ giải quyết xong bữa sáng và đi tới trường học, Itsuka Kotori bước chân vào phòng học. Trước khi cô kịp ngồi xuống bàn thì cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đổ vào phía mình.

Những đôi mắt đó không mang tính thiện ý. Chúng ẩn chứa sự to mò, phán đoán, xem xét kỹ lưỡng, và nghi hoặc. Bên tai Itsuka Kotori còn truyền đến những âm thanh như:

“Là cô ta đúng không? Nữ nhân xuất hiện trên TV ấy?”

“Không thể nào, không thế nào. Nữ nhân trên TV lại cao lớn trưởng thành như vậy. Cô ta mới là học sinh cấp một mà thôi. Khẳng định là không phải.”

“Nhưng vẻ ngoại hình của cô ta cùng với người ở trên đó, lại rất giống nhau à.”

“Có lẽ nào, là họ hàng thân quen gì đó.”

Những lời bàn tán không chứa chút thiện ý, kèm theo sự sợ hãi, khiến cô bé Itsuka Kotori cảm thấy bất an và lo sợ.

“Shido… anh ơi…”

Ở những lúc như thế này, Itsuka Kotori chưa từng mong muốn Itsuka Shido ở bên cạnh mình hơn bao giờ.

Đôi mắt của Kotori rưng rưng ửng đỏ, giọt lệ bất cứ lúc nào cũng có thể chảy xuống má cô bé.

Tokyo, tòa nhà Cục Dị Năng.

Theo từng tiếng bước chân vang lên trên hành lang, Makima vừa mới trở về từ sở công an. Vì cô cũng có mặt xuất hiện trên TV ngày hôm đó, vậy nên các quan chức chính phủ đã đưa ra một loạt các mệnh lệnh, trong đó có việc tra khảo Makima để lấy lời khai từ cô.

Với khả năng quỷ chi phối, Makima dễ dàng vượt qua mà không để lại chút nghi ngờ nào.

Khi Makima muốn đẩy cửa tiến vào văn phòng của mình, cánh tay vừa nắm lấy tay nắm cửa chợt dừng lại.

“Có kẻ ở bên trong.”

Với giác quan hơn người của quỷ, Makima nhận thấy có người nào đó đang ở trong văn phòng của mình.

Nhận thấy điều đó, vẻ mặt cười tươi trên khuôn mặt của Makima không thay đổi. Tuy nhiên, ánh mắt của cô lóe lên một tia sát ý.

Không biết tự tin với sức mạnh của mình hay cảm thấy không cần thiết, khi biết rõ có người lạ đang ở bên trong, Makima vẫn làm ra dáng vẻ như mọi khi, trực tiếp đẩy cửa đi thẳng vào bên trong văn phòng.

Khi bước vào, mục đích của kẻ lạ mặt dường như là chờ đợi Makima xuất hiện. Toàn bộ rèm cửa sổ trong văn phòng đã bị đối phương kéo ra để che lấp ánh sáng, không để tia sáng chiếu vào trong, làm cho cả văn phòng lúc này có phần tối om.

Makima đẩy cửa mạnh mẽ, tiến vào nhưng không khiến đối phương sợ hãi. Kẻ đó vẫn rất ung dung, tựa người nằm trên chiếc ghế sofa. Nếu để ý kỹ, có thể thấy cái bàn đặt bên cạnh đối phương đã chứa đầy những chai rượu vang rỗng tuếch, cho thấy kẻ này đã ngồi đây uống rượu trong một thời gian.

“Cứ nghĩ là kẻ nào, hóa ra là ngươi.”

Makima nhìn đối phương như đã quen biết. Khi thấy kẻ này, cái đầu không khí nghẹt thở trên người Makima đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác thả lỏng.

“Sao vậy? Thất vọng khi người xuất hiện lại là ta?”

Từ trên chiếc ghế sofa, một nữ nhân có mái tóc vàng dài óng ánh, đôi mắt màu đỏ, hỏi Makima.

Nếu phải dùng một từ để diễn tả nữ nhân này, thì đó chính là “lòe loẹt”.

Vàng, rất nhiều vàng. Những báu vật làm từ vàng, bông tai, vòng cổ, vòng tay, và nhiều vật phẩm trang trí khác đều là vàng tinh khiết nhất. Trên thân cô, còn mặc một bộ áo sơ mi trắng cùng quần tây. Bộ quần áo chỉ nhìn thôi đã biết chất liệu của vải không phải làm từ tơ lụa tầm thường.

Nhưng tất cả những thứ trên không chỉ không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nữ nhân này, mà ngược lại còn tô đậm thêm cho cô ta một dáng vẻ cao quý, kết hợp với sự quý phái và cái khí chất kiêu ngạo. Nó khiến cho người khác cảm thấy nữ nhân tựa như một vị quân vương nào đó.

“Hay là, ngươi đang thất vọng vì phát hiện ra người trong phòng là ta, nên không được làm như thế này?”

Nữ nhân tóc vàng khi nói, đã đưa ra cánh tay tựa như bắn súng.

“Ngươi hồi sinh từ lúc nào? Theo ta nhớ, thì ngươi lẽ ra đã tan biến cùng với cái chén vàng ở Fuyuki một năm trước rồi, Anh Hùng Vương Gilgamesh.”

“Một câu hỏi ngu ngốc, nó không phải quá hiển nhiên rồi sao? Hay là vì ở với dám sâu bọ quá lâu nên đầu óc ngươi cũng trở thành giống như bọn chúng luôn rồi.”

Với vẻ mặt đầy ngạo mạn và sự khinh thường, Gilgamesh liếc nhìn Makima và đáp lại.

“Vậy sao, quả nhiên bản thể đã hồi sinh ngươi.”

Makima khi nói, liền mở ra bảng số liệu của mình và không ngoài dự đoán, bảng số liệu của cô đã thay đổi.

『 Nhân vật: Makima

Năng lực: Chi phối

Thân phận: Công An Bộ - Cục Đối Kháng Dị Thường [Cục Dị Năng]

Tên Thật: Aozaki Tsukasa.

Thẻ Nhân Vật: Makima (CSM), Gilgamesh (Type - Moon), Thor (MCU), Loki (MCU)

Điểm Lừa Gạt: 13.000 』

Rất hiển nhiên, vị nữ giới hóa Gilgamesh trước mặt mình cũng giống như Makima, cũng là một áo choàng được chính bản thể tạo ra.

Và bản thân Makima lại không hề hay biết về việc này, Makima có thể khẳng định, nếu Gilgamesh không chủ động tìm tới, sợ là cái bảng số liệu của mình cũng sẽ không bao giờ đổi mới.

“Rất hiển nhiên, Aozaki Tsukasa, bản thể của chúng ta, cho dù chúng ta cũng là một phần tách ra từ hắn, là chính bản thân hắn, thì hắn cũng không hề tin tưởng.”

Gilgamesh lắc lư ly rượu vang trong tay mình, sau đó uống một ngụm.

“Đúng là một kẻ nhàm chán mà.”

Makima không bày tỏ cái gì, chỉ hỏi Gilgamesh mục đích tới tìm mình là gì.

“Ngươi tới tìm ta làm gì?”

“Chúng ta đều cùng là một người, chỉ cần thả lòng tâm chí của mình, tiến vào trong hệ thống, thì ngươi liền biết ta tới tìm người để làm gì mà.”

Gilgamesh không hề trả lời câu hỏi của Makima, ngược lại còn thần bí mỉm cười đáp lại Makima.

“…”

Makima hồi đáp bằng sự trầm mặc, rất hiển nhiên Makima không hề có ý định làm như những gì Gilgamesh nói.

“Hahaha - !!”

Gilgamesh thấy vậy liền sung sướng cười lớn, biểu hiện của Gilgamesh tựa như vừa nhìn thấy một tên hề vừa mới làm một chuyện vô cùng hài hước vậy.

“Rất hiển nhiên, con ngươi là sinh vật tham sống sợ chết, sống theo cảm xúc.”

Gilgamesh cười khoái chí xong, liền lạnh lùng vô cảm nói.

“Mà bởi vì sống theo cảm xúc, cho nên luôn sợ hãi với những thứ mình không nắm chắc, vì vậy dù là ngươi hay là bản thể Aozaki Tsukasa đều biết rất rõ, bản chất chúng ta đều cùng là một người.”

“Nhưng, bởi vì hợp nhất với cái mặt nạ, vì một cái áo đang mặc trên người khác biệt, liền đã cảm thấy, chúng ta không hề giống nhau nữa, cho nên đề phòng lẫn nhau.”

“Trả lời đi, ngươi tới tìm ta để làm gì?”

Makima chẳng muốn dài dòng với Gilgamesh, lập tức hỏi lại lần nữa.

“Đơn giản thôi, chính là thua ở đâu, gấp đôi ở đó, trước khi tách ra thì ta đã có được một phần ‘Kịch Bản’ của Aozaki Tsukasa mà hắn giao cho.”

“Fuyuki?”

Makima nhăn mày nói.

“Chính xác, sự thất bại của một năm trước bản thể vẫn còn rất cay cú, vậy nên lần này sau khi có đầy đủ chuẩn bị, hắn liền quay đầu muốn lấy lại vốn lẫn lại đã mất mình.”

Gilgamesh lại uống một ngụm rượu.

“『Chén Thánh Chiến Tranh Lần 5』.”

“Sân khấu và diễn viên đều đã chuẩn bị xong rồi, cho tới thời điểm diễn ra, ngươi hãy đảm bảo rằng bên phía chính phủ không thể can thiệp vào, ít nhất, là bất lực trong việc xoay chuyển thế cục.”

Gilgamesh đặt ly rượu đã bị uống cạn trong tay xuống, sau đó đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Nếu lần sau gặp mặt, thì người sẽ xuất hiện trước mặt ta, là Gilgamesh hay chính là Anh Hùng Vương Gilgamesh?”

Trước khi Gilgamesh, Makima đã hỏi đối phương một câu hỏi vô cùng kỳ quái.

“Một câu hỏi ngu ngốc, tạp chủng.”

Gilgamesh chậm rãi biến thành những hạt ánh màu vàng, sau đó biến mất trong không khí.

Đợi khi Gilgamesh lần nữa xuất hiện, thì lúc này đã xuất hiện ở trên đỉnh tòa nhà cao nhất của thành phố Fuyuki, trên khuôn mặt của Gilgamesh chứa đầy sự trầm tư.

Bạn đang đọc Tổng Mạn: Bắt Đầu Với Makima Lừa Gạt Nhị Thứ Nguyên sáng tác bởi No_Spoiler
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi No_Spoiler
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.