Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ Khốn

2359 chữ

Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴

Ngay ngày hôm sau ngày Vân Tú bị thương, cha mẹ Dương Tuấn Vũ đã hay tin, họ đã ngay lập tức hủy một buổi gặp mặt đối tác về rượu vang từ Pháp tới, bất chấp mọi thiệt hại, họ vội vàng chạy tới nhà cô.

Tuyết Yên mở mắt dậy đã thấy trời nhuốm màu đỏ rực chiều tàn, đôi mi chớp chớp nhẹ nhìn sang bên cạnh thì thấy cha đang ngồi ngả lưng vào chiếc ghế tựa ở đầu giường. Cứ ngỡ mọi thứ đêm qua chỉ là giấc mơ, nhưng cô chợt nhận ra mình đang ở nhà chị Vân Tú thì lòng quặn lại, cô mập máy môi định hỏi thì Giang Tấn nói:

- Con nhóc này, sao không nói cho cha mẹ biết chuyện. Ài, khi nãy bác sĩ Phong gọi điện tới cha mẹ mới hay tin.

- Con ... lúc đó đầu con loạn quá, chẳng nghĩ được gì, con xin lỗi.

- Ừ. Tú Tú nó vẫn đang thở máy chưa tỉnh. Mà sao lại ra nông nỗi này?

Ông đứng dậy rót cho con gái một cốc nước cam đã vắt từ trước rồi đặt vào tay Tuyết Yên.
Mai Tuyết Yên đắn đo một hồi, cuối cùng cũng biết không nên giấu cha mẹ, cô ngồi tựa vào thành giường, lựa lời kể lại.

Giang Tấn mới đầu nghe cũng gật gù, nhưng càng về cuối câu chuyện lại càng đăm chiêu kèm theo tức giận, nhưng cuối cùng lại kết thúc bằng tiếng thở dài:

- Ài, nếu đúng ra đây là việc nhà của họ, chúng ta không có quyền can thiện, về lý và tình chúng ta không có căn cứ gì để phản đối quyết định của cha mẹ Tú Tú cả. Họ không thấy con trai ta tốt mà thấy con gái mình cần một người chồng hơn thế thì cũng không phải là sai. Chỉ là hành động và việc làm của họ chẳng khác gì ép con bé vào đường cùng, để rồi nó lại nghĩ quẩn, làm chuyện dại dột như thế.

Tuyết Yên định phản đối nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được lời nào, cha cô nói đúng, nếu về quan điểm của cha mẹ chị Tú Tú thì đúng là họ có quyền can thiệp vào hôn sự cả đời của con gái mình. Nghĩ tới đấy cô lại thầm mắng tên anh trai khốn kiếp, lúc này chẳng biết đang ở nơi nào rồi.

Còn vài tuần nữa là chị ấy phải cưới rồi, đi đi đi ... suốt ngày chỉ biết đi, lúc cần thì chẳng thấy mặt mũi đâu. Người yêu của anh lại bắt bố mẹ và em giữ dùm sao? Làm gì có cái lý đấy.

- Mẹ đang ở trong phòng với chị ạ?

Giang Tấn xoa đầu con gái:

- Ừ, con đỡ mệt chưa? Mẹ có mang thêm đồ ăn ở nhà hàng tới đây đấy, chắc đói lắm rồi phải không?

Cảm thấy trong lòng nhiều hơn sự ấm áp, cô chợt thấy cha mẹ nuôi của mình nhiều khi còn tốt hơn trăm ngàn lần những gia đình khác. Cọ cọ má vào bàn tay lớn thô ráp vì làm công trường bao nhiêu năm của cha, cô gật đầu nói:

- Vâng. Con đi rửa mặt một chút. À, anh Tuấn Phong đâu rồi cha? Con muốn hỏi anh ấy chút.

- Cậu ấy đang cùng vợ nấu bữa tối trong phòng bấp ấy. Nhìn gia đình ba người hạnh phúc, cha với mẹ cũng muốn có cháu bế rồi, ài, nhưng chẳng biết phải chờ tới bao giờ nữa.

Tuyết Yên bĩu môi:

- Hai anh em con, một 20, một 19, cha muốn bế cháu sớm quá đấy, ít nhất cũng phải đôi năm nữa.

- Ừ, thì thế mới nói chẳng biết tới khi nào. Mà lúc con ngủ có điện thoại gọi đấy, cha tới đã thấy có hơn chục cuộc gọi nhỡ rồi.

- Chết. Quên mất.

Mai Tuyết Yên đôi mắt mở lớn, cô vội nhìn ngó xung quanh tìm điện thoại thì cha đã đưa tới trước mặt, cười cảm ơn một tiếng, cô mở điện thoại, thấy số của chị Hà Linh 28 cuộc, Chu Văn Tuệ, Dương Triệu Vũ, Trúc Nhã mỗi người chục cuộc thì tá hỏa.

Bấm ngay số chị Hà Linh, bên kia chưa tới 1 giây đã nhận cuộc gọi, cô nhanh chóng đưa điện thoại ra xa, thế mà từ đó cũng truyền ra tiếng hét rõ mồn một:

- Bà cô của tôi ơi. Em đang ở đâu vậy? Nay là ngày nghỉ à? Sao không tới công ty? Em có định ra MV không? ...

Một tràng các câu hỏi tuôn ra, cô vội bịt ống nghe rồi cười ngại ngùng với cha một tiếng, thấy ông mỉm cười gật đầu đi ra ngoài đóng cửa lại thì cô mới nói:

- Alo. Chị ạ. Nhà em có người vừa phải cấp cứu đêm qua, em quên mất không gọi điện cho chị, khi
nãy em ngủ, chắc có người chuyển sang chế độ im lặng nên em không biết. Em xin lỗi.

Đầu bên kia là tiếng rú của Chu Văn Tuệ khi lọt qua ống nghe vẫn rõ:

- Mai Mai, ai cấp cứu? Cậu đang ở đâu chúng tôi đến.

Nhớ ra Chu Văn Tuệ có quen biết chị Tú Tú, cô nói:

- Chị Tú Tú bị thương, giờ phẫu thuật xong rồi, mọi người đừng kéo đến đây, chị ấy vẫn chưa tỉnh lại, khi nào tình hình ổn thì tới thăm sau cũng được.

- Ừ, có gì nhớ nói với tớ nhớ chưa.

- Ừ, biết rồi mà.

Hà Linh nghe thấy thế thì cũng không trách cứ nữa, việc ốm đau thì không ai muốn, cô thở dài:

- Thế em có cần nghỉ một thời gian chăm người thân không? Chị hoãn lịch trình quay MV lại nhé.

Tuyết Yên không muốn việc gì cũng hoãn lại, ứ đọng, cô nói:

- Đừng hoãn, em đã tìm được nam chính rồi, để em hỏi lại lịch xem anh ấy rảnh lúc nào rồi báo lại
cho chị nhé.

- Ok. Em cũng nhớ giữ sức khỏe đấy, ở đây mọi người đều ổn cả, em có dặn dò gì thêm không?

- Chị nói với Quách Kiến Hoa là anh ấy nên sớm xuất hiện xin lỗi khán giả, rồi chờ đợi một thời gian nữa, khi mà nhóm nhạc mới của Quốc Khánh được Trendy Mucsic công bố thì công ty chúng ta cũng sẽ công bố bản hợp đồng với anh ta.

Hà Linh thở dài:

- Ài, em chưa biết chuyện nhỉ, cậu ấy chẳng hiểu vì sao mà lại đánh nhau với đám lưu manh ở quán bar 29-4, giờ đang nằm viện rồi.

- A...

Tuyết Yên “A” một tiếng, cô sực nhớ ra đêm hôm đó, người xuất hiện muốn cứu cô mà đã lấy một chiếc ghế đánh tên công tử ăn chơi nọ rồi bị vệ sĩ của hắn đánh gục. Lúc sau hỗn loạn bỏ chạy, họ đã quên mất không đưa anh ta vào viện.

“Tên ngốc đó có bị đám người đó nhận ra không? Anh ta ổn chứ?”

Cô vỗ trán, đầu óc đúng là ở trên mây, chẳng nhớ được việc gì, dù sao người ta cũng liều lao vào cứu mình, vậy mà chẳng nhận được một lời cảm ơn. Cắn cắn môi, cô nói:

- Anh ta đang nằm ở viện nào ạ?

- Ừ? Cậu ta nằm ở viện Đông Kinh ấy, bị gãy mất hai cái xương sườn, tụ máu dưới gan nhẹ, bác sĩ nói cần phải nằm viện tĩnh dưỡng 2-3 tuần gì đó. Đã vào quán bar thì chớ, lại còn đánh nhau, may mà hắn còn biết hóa trang trước khi làm chuyện xấu, nếu không thì báo hôm trước hôm sau đã giật đủ các loại tít lên rồi.

Mai Tuyết Yên ho khan mấy tiếng:

- Khụ khụ. Chưa chắc anh ta đã làm chuyện xấu đâu. Thôi, dù sao em cũng là chủ của cậu ta lát em sẽ đi thăm hỏi chút.

- Này này, không phải là có ý gì với cựu vương tử chứ?

- Chị đừng nói linh tinh. Thế nhé, lát nữa chị không bận thì đi cùng em đi.

- 8 giờ tối nhé.

- Vâng. 8 giờ ở cổng viện.

...

Sau khi cúp máy, Tuyết Yên thở dài một hơi, nghĩ lại cảnh Quách Kiến Hoa một thân một mình dũng mãnh lao vào cả đám to con lực lưỡng rồi bị một cú đấm đã gục, cô phì cười, rồi lại thấy áy này “Có phải mình quá xấu xa rồi không nhỉ? Người ta bị thương vì mình mà còn cười được.”

Cô lắc lắc đầu cho rơi hết những suy nghĩ lung tung, đi về phía nhà tắm, tắm nhanh một lượt.

Qua bên phòng bên nói chuyện với cha mẹ và ngồi cùng chị Vân Tú một lúc, cô qua bên phòng bếp.

Từ xa đã có mùi hương thơm ngào ngạt của thức ăn, cái bụng nhỏ cả ngày chưa ăn gì đột nhiên kêu “ọt ọt” làm hai người đang nói chuyện cũng phải quay lại, đã thế đứa con nít đang được anh Tuấn
Phong bế kia còn cười khanh khách trêu ngươi nữa chứ. Cô đỏ bừng mặt, ấp úng nói:

- Anh chị ... nấu xong chưa? Em qua giúp một tay.

Biết cô gái nhỏ xấu hổ nên không ai nhắc tới âm thanh vừa rồi, họ cố nín cười một chút, rồi Đông Nghi nói:

- Xong hết rồi đây. Em gọi hai bác ra ăn cơm nào.

Vân Tú gật đầu, tay bê phụ bát canh cá ra mâm, cô hỏi:

- Mẹ chị ở nhà một mình ạ? Sao anh chị không gọi bác qua đây ăn chung cho vui.

- À, mẹ chị có đám giỗ ở dưới quê còn chưa lên.

Tuyết Yên cân nhắc một lúc cuối cùng cũng lên tiếng:

- Anh Tuấn Phong, tình hình chị Vân Tú ... sao rồi ạ?

Không khí trong gian phòng vừa vui vẻ chợt rơi vào im lặng, Tuyết Yên thầm áy náy một chút nhưng cô không hỏi thì lòng không yên, nhịp thở cũng chậm đi, cô chờ đợi câu trả lời của hắn.

Vũ Tuấn Phong nói:

- Anh vừa kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của cô ấy, mọi cơ quan hiện đã hoạt động ổn định trở lại, chụp cắt lớp cũng thấy không còn khối máu tụ, bộ phận não bị tổn thương cũng đang trong tiến trình hồi phục nhưng khá kỳ quái khi cô ấy vẫn chưa chịu tỉnh lại. Đây có lẽ là hiện tượng tự phong bế ý thức.

- Tự phong bế ý thức?

Tuyết Yên ngơ ngác nhìn hắn chờ lời giải thích.

Vũ Tuấn Phong gật đầu:

- Hiện tượng tự phong bế ý thức là do người bệnh cảm thấy cuộc sống thực tế rơi vào bế tắc, họ muốn giữ lại những kỷ niệm, những suy nghĩ đẹp trong quá khứ, muốn mãi chìm đắm trong đó và không tỉnh lại. Từ những diễn biến cảm xúc của cô ấy, anh chỉ có thể đưa ra kết luận tạm thời như vậy.

Còn đối với những người khác, họ gặp tai nạn, trước khi họ rơi vào hôn mê thì ý chí của họ rất khao khát được tỉnh lại, khi đó, nếu các chỉ số chỉ cần bằng một nửa Vân Tú bây giờ họ đã có khả năng tỉnh lại rồi.

Tuy nhiên, rất khó có thể đánh giá chính xác hệ thống hoạt động thần kinh của con người, chúng ta cần theo dõi thêm một thời gian nữa mới có thể quyết định chính xác.

Mai Tuyết Yên nghĩ lại những việc xảy ra với chị Tú Tú thì thấy khả năng bị tự phong bế ý thức là rất có khả năng, cô lo lắng hỏi:

- Thế làm sao để chị ấy thoát khỏi trạng thái đó ạ?

- Trên thế giới đã có một số báo cáo về trường hợp này, đa số bệnh nhân đều là những người có hoàn cảnh khá giống cô ấy, tức là, vừa trải qua một sang chấn tâm lý lớn, hoặc áp lực dồn ép lâu dài dẫn tới hành động tự sát. Sau nhiều trường hợp thì nhận thấy, có người sau 1 vài tuần sẽ tỉnh lại, có người thì sau vài tháng, vài năm, thậm chí cả đời không tỉnh lại, sống đời sống như người thực vật.

- Sống thực vật?

Tuyết Yên giật mình loạng loạng lùi lại mấy bước, may mà Đông Nghi ở đằng sau vội đỡ kịp lấy và đỡ cô ngồi xuống ghế, chị an ủi:

- Em đừng lo lắng quá, chị Vân Tú vốn là một người rất mạnh mẽ, chị ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, còn có nhiều người bên cạnh lo lắng cho chị ấy mà.

- Vâng. Mong là như vậy.

Tuyết Yên cúi đầu bật khóc, cô chạy ra ngoài sân tối ngồi sụp xuống. Nhớ tới cái gì, cô luống cuống lấy điện thoại ra, bấm số rồi gọi đi.

Gọi mấy cuộc đều thuê bao, cô mắng:

- Anh định làm mọi người mệt chết hay sao? Bây giờ chị Tú Tú đang rất cần anh, nếu đúng như anh
Tuấn Phong nói, chắc chỉ có anh quay về mới giúp chị ấy có động lực tỉnh lại thôi. Đồ khốn. Anh mau nghe điện thoại.

Tuyết Yên bấm bấm liên tục vào phím gọi đi, sau một lúc không có phản hồi, cô buông thõng chiếc
điện thoại mặc nó rơi xuống, hai chân cho lại, cô gái bé nhỏ gục xuống khóc hu hu.

Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Siêu Cấp của ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.