Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A, Tiểu Hắc

Phiên bản Dịch · 1847 chữ

"Vãn bối là Phong Dương, con trai của Phong Thừa Bình tông chủ Hồ Tâm phái, xin ra mắt tiền bối."

Bên trong phòng tiếp khách của Vô Tẫn Môn, Lâm Nam ngồi ngay ngắn ở ghế chủ phía trên, Phong Dương và Mộc Ngọc Thư thái độ cung kính ngồi ở phía dưới, Thải Đồng sau khi bưng lên ba tách trà, liền đứng ở bên cạnh Lâm Nam.

Mặc dù Lâm Nam nhìn cùng lắm cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, còn Phong Dương năm nay đã hai mươi, nhưng ở Lâm Tiên giới, mạnh được yếu thua, Lâm Nam đã có tu vi Trúc Cơ, cho nên được gọi bằng một tiếng tiền bối.

"Đây là hà thủ ô ngàn năm, cảm tạ tiền bối đã cứu đệ tử Hồ Tâm phái ta."

Phong Dương vừa nói xong, Mộc Ngọc Thư tiến lên mấy bước, hai tay đem hộp quà từ trong ngực lấy ra.

"Xin nhận tấm lòng này, Thải Đồng."

Lâm Nam nhẹ gật đầu, tay phải vung lên, để cho Thải Đồng đến nhận lấy.

"Vâng, Đại sư huynh."

Thải Đồng từng bước nhẹ nhàng đi tới, vui vẻ muốn nhận lấy hộp quà trong tay Mộc Ngọc Thư, nhưng Thải Đồng đem đến kinh ngạc cho Mộc Ngọc Thư, nên hai tay đang giơ cao cũng quên thả xuống, Thải Đồng tuổi còn nhỏ, liều mạng giơ lên hai tay, nhón cả chân lên cũng không với tới hộp quà, mất hứng mà bĩu môi.

Vội vã đem hộp quà đặt vào tay Thải Đồng, hai người Phong Dương và Mộc Ngọc Thư, bây giờ có chút đứng ngồi không yên.

Vốn cho rằng vị cường giả Trúc Cơ trước mặt chính là tông chủ của Vô Tẫn Môn, không ngờ tới chỉ là đại đệ tử Vô Tẫn Môn mà thôi, đệ tử đã là cường giả Trúc Cơ, vậy vị tông chủ kia còn mạnh cỡ nào, là Trúc Cơ đỉnh phong? Không lẽ là...Kim Đan?

Phong Dương không còn dám tiếp tục suy đoán sâu xa, may mắn thái độ của Lâm Nam xem như hiền hoà, mặc dù hôm nay gặp mặt, cũng chỉ thấy hai người Lâm Nam và Ô Thải Đồng, nhưng chỉ bằng tu vi của Lâm Nam, Phong Dương liền quyết định muốn tạo một mối quan hệ tốt.

"Ngồi đi, đừng câu nệ."

Thải Đồng cầm hộp quà đưa cho Lâm Nam, Lâm Nam cũng không có mở ra xem, chỉ là vung tay áo, để Thải Đồng đem đồ vật cất vào, liền quay đầu nói với Mộc Ngọc Thư.

"Vâng, ân nhân."

"Tiền bối, vãn bối lần này đến đây, còn có một chuyện muốn thương lượng." Thấy Mộc Ngọc Thư đã ngồi xuống, Phong Dương chắp tay nói.

"Chuyện gì?" Nhẹ nhàng nhấp một miếng trà, Lâm Nam có chút hứng thú hỏi.

"Từ mười lăm năm trước đến nay, ở trong Bắc Mạc, số người bị mất tích, đạo tặc đánh cướp thôn xóm, xảy ra càng ngày càng nhiều, mặc dù Thành Chủ thành Bắc Mạc cũng có hợp tác với tông môn của chúng ta để hỗ trợ bắt cướp, nhưng hiệu quả cực kỳ thấp."

"Nhưng mà vãn bối phát hiện, mười lăm năm trước, là khi Long Hổ phái được thành lập, cách vài tháng, sẽ có nhóm người rời khỏi Bắc Mạc đi về hướng Thương Châu, mỗi lần đều có một số lượng lớn xe ngựa, còn không đi đường chính."

Phong Dương nghiêm trang nói.

"Cho nên ngươi cảm thấy, Long Hổ phái này, chính là căn cứ của bọn giặt cướp, hơn nữa còn đang kinh doanh buôn bán người, nhưng mà hiện tại phiền phức là không có chứng cứ, cũng không có thực lực có thể trực tiếp diệt trừ Long Hổ phái, cho nên muốn hợp tác với Vô Tẫn Môn chúng ta, điều tra sự thật, tiêu diệt Long Hổ phái."

Theo lời Phong Dương, Lâm Nam nói tiếp.

"Tiền bối nói không sai."

Lời của Lâm Nam, chính xác đến tám chín phần mười ý định trong lòng Phong Dương.

"Vì sao ta phải giúp ngươi?"

Lâm Nam lại hỏi một vấn đề.

Chuyện mà Phong Dương đề cập, nói lớn cũng không lớn, tông môn trong Lâm Tiên giới tông môn rất nhiều, tất nhiên có tốt có xấu, chẳng lẽ mỗi lần mình gặp việc này lại diệt một cái?

"Nửa tháng trước, trong Ô gia thôn mất tích ba người thôn dân, trong đó một vị, tên là Ô Bình."

"Cha, cha ta ở đâu?"

Thải Đồng mới vừa từ cửa sau đi ra, nghe được cái tên trong lời nói của Phong Dương, không khỏi thốt lên kinh ngạc.

Lâm Nam quay đầu nhìn lại, Thải Đồng từ bên cạnh mình chạy đi, thậm chí còn điều động linh lực trong cơ thể, trong lúc nói chuyện, cũng đã chạy đến bên cạnh Phong Dương, nắm lấy tay áo của Phong Dương vội vàng hỏi.

Không thể không nói, hôm nay là ngày Phong Dương bị kinh sợ nhiều nhất, nghe được từ Mộc Ngọc Thư, cô bé này, cũng chỉ được dẫn về Vô Tẫn Môn bốn ngày trước, mà lúc này tu vi mà nàng thể hiện, đã là Luyện Khí tầng một, mà linh lực còn hùng hậu giống như đã tích lũy mấy tháng, bộ dạng như lúc nào cũng có thể đột phá.

Tốc độ tu hành đến mức này, có thể nói là Phong Dương theo không kịp, nhớ đến năm đó khi mình vừa mới bắt đầu tu hành, ròng rã hai tháng trời mới tìm được khí cảm, nửa năm tu hành đến được Luyện khí tầng hai, cũng coi như là thiên tài có tốc độ tu hành nhanh nhất Hồ Tâm phái, không ngờ tới so với Vô Tẫn Môn, có khi ngay cả tro bụi mình đều không hít được.

"Xem ra ngươi đến là có chuẩn bị."

"Một khi có việc muốn thương lượng, tất nhiên là đã chuẩn bị đủ điều kiện, chỉ là Ô Bình ở chỗ nào, vãn bối cũng không biết, có khi ngay ở trong Long Hổ phái cũng không chừng."

"Đã như vậy, việc này để Vô Tẫn Môn đến tiếp quản."

Nhìn đôi mắt to ngập nước của Thải Đồng, Lâm Nam không có khả năng không đáp ứng.

"Vãn bối đã có kế hoạch, còn cần cùng tiền bối thảo luận một chút."

Bốn người ở trong phòng tiếp khách thảo luận rất lâu, cho đến khi trời cũng đã tối, Phong Dương mang vẻ mặt thỏa mãn mà rời khỏi, trên mặt tràn đầy ý cười, tưởng đâu là một khách làng chơi mới từ Di Hồng viện đi ra.

Thẩm Vân cầm bình nước trong tay, miệng vừa nhai kẹo đường tự mình làm ra, vừa tỉ mỉ xử lý những tiên quả mình trồng sau núi, khi nhìn đến mấy gốc cây có vỏ cây bị cháy đen, Thẩm Vân cảm thấy tim mình dường như đang rỉ máu tí tách.

Hôm sau, trong lúc ăn điểm tâm, Lâm Nam dặn dò hai người: "Ta xuống núi một chuyến, chưa biết khi nào trở về, cơm của mấy ngày này, Thải Đồng tới phụ trách đi."

"Vâng, Đại sư huynh."

"Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể để cho Nhị sư huynh của muội nấu cơm."

"Vâng, Đại sư huynh."

Thẩm Vân giống như muốn phản bác lại, nhưng nhìn đến ánh mắt của Lâm Nam, lại đem lời nói nuốt xuống.

Bên dưới Đại Hoang sơn, gần nhất có một cái thôn trang gọi là Quách gia thôn, trong thôn có một thiếu niên, tên là Quách Ngưu, là người trung thực chất phác, cần cù chịu khó, không sợ khổ cực, mặc dù cha mẹ mất sớm, nhưng Quách Ngưu năm đó chỉ gần mười tuổi, vác lên vai gánh nặng gia đình, nuôi sống chính mình, cùng với một muội muội gầy yếu bệnh tật.

Mấy ngày trước, trong thôn có người lên núi đốn củi, thấy được một gốc linh chi to bằng thau rửa mặt, chắc cũng phải trăm năm tuổi, nhưng mà có một con gấu lớn ở bên cạnh, thôn dân không dám tới hái.

Quách Ngưu nghĩ thầm, nếu như là sự thật, mình liền tìm cách hái về, có lẽ có thể bồi bổ thân thể của muội muội.

Quyết định xong, Quách Ngưu mang theo đao bổ củi, chuẩn bị tốt cơm trưa cho muội muội, sau đó đi lên núi.

Nhưng mà tìm tòi nửa ngày, cũng không tìm thấy cây linh chi mà thôn dân nói đến, càng đừng nói là thấy con gấu kia.

Bất quá mặc dù không có tìm được linh chi, nhưng cũng hái được không ít dược thảo, mang trở về có thể bán được ít tiền, làm một bữa ăn ngon cho muội muội.

Nghĩ như vậy, Quách Ngưu cũng dần từ bỏ ý định tìm linh chi, nhưng mà nhân sinh chính là như thế, có nhiều thứ lúc cần nó thì tìm không thấy, khi không cần nó thì lại xuất hiện.

Linh chi to bằng thau rửa mặt thế này, Quách Ngưu cũng không phải chưa từng vào núi, cũng không phải chưa từng hái linh chi, nhưng mà lớn như thế, thật đúng là lần đầu tiên thấy, nhất là con gấu đen bên cạnh linh chi, sừng sững đứng ở đó, cũng phải cao đến ba mét, lớn như thế đúng là lần đầu tiên gặp được.

Quách Ngưu vội vàng nằm xuống, chắc chắn mình đã đem cả người giấu đi rồi, mới nhìn về hướng gấu đen, vừa nhìn một cái, dọa Quách Ngưu hết hồn.

Có người đứng phía trước gấu đen, đó là một thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, thẳng tắp đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn con gấu đen.

Đồ ngốc này từ đâu ra thế, nhìn thấy gấu đen còn không chạy đi, vậy mà đứng trơ trơ ở trước mặt gấu đen.

Lúc này nội tâm của Quách Ngưu là dời sông lấp biển, không ngừng suy tư xem có biện pháp nào cứu được người kia.

"Graoooo ~~~ "

Thôi xong, gấu đen phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa, tiếng vang chấn động đến đau cả lỗ tai của Quách Ngưu.

"Nhanh giả chết."

Nhẹ nhàng la lên một câu, cũng không biết thiếu niên kia có nghe được hay không, Quách Ngưu cũng không có biện pháp khác.

Thế là, Quách Ngưu thấy được một cảnh tượng khiến cho cả đời hắn cũng không quên được.

Gấu đen dứt khoát lăn ra nằm trên mặt đất, đầu lưỡi thè ra ngoài, chính là. . . đang giả chết.

Nhìn bộ dạng buồn cười của gấu đen, Lâm Nam cười nhẹ một tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu gấu đen : "A, Tiểu Hắc."

Bạn đang đọc Tông Chủ Người Đâu (Dịch) của Mục Cổ Thần Chung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.