Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Tẫn Môn còn thu nhận người không?

Phiên bản Dịch · 1837 chữ

Một bữa sáng này, Thẩm Vân đã lâu chưa từng ăn, tham lam hấp thu chất dinh dưỡng bên trong hạt cơm, dù đây chỉ là một phần cháo gạo hết sức bình thường, cho thêm một phần nhỏ rau dại, nhưng Thẩm Vân mới trải qua một tháng ở trong địa lao, liền giống như người đi trong sa mạc gặp phải ốc đảo, sau khi ăn xong nguyên một nồi cháo vẫn chưa thấy thỏa mãn.

- Lâm Nam.

Lúc nhận lấy khăn tay Lâm Nam đưa tới, Lâm Nam báo lên tên của mình.

- Thẩm Vân.

Thẩm Vân tràn ngập cảm kích đối với Lâm Nam, dù sao tình huống lúc đó, cứu mình chẳng khác nào dính phải một cái phiền phức, kẻ thù của mình cường đại cỡ nào, chỉ có Thẩm Vân biết.

Mặc dù linh căn bị đoạt, tu vi mất hết, nhưng Thẩm Vân cũng nhìn ra được, trên thân Lâm Nam không có chút linh lực ba động nào, rõ ràng là một người bình thường, mặc dù không biết dùng phương pháp gì khiến cho thương thế của mình khôi phục nhanh như vậy, nhưng kẻ ra tay đối với mình, chính là một trong ba thế lực đầu lĩnh của Lâm Tiên Giới, hiện tại Thẩm Vân ngay cả ý muốn báo thù cũng không có.

Bất quá, Lâm Tiên Giới chia làm ba vực, mà giữa Linh, Thanh, Phàm Vực vốn cũng không có qua lại, cho đến ba vạn năm trước, gia chủ thứ một trăm lẻ tám Trân Bảo Các là Thẩm Mặc, đại đạo chi cơ viên mãn, cảm ngộ không gian pháp tắc, Truyền Âm Phù ngàn dặm kia, cũng là do vị Thẩm Mặc này phát minh ra.

Vì là người duy nhất cảm ngộ không gian pháp tắc trong Lâm Tiên Giới từ mấy chục vạn năm đến nay, Thẩm Mặc dựa vào một ít đặc thù bên trong long mạch, phát hiện thông đạo ở giữa Linh Vực và Thanh Vực, lại ở bên trong Thanh Vực, phát hiện thông đạo giữa Thanh Vực và Phàm Vực, thế là, sự tồn tại của Tam vực cũng bị người đời biết đến.

Linh khí Linh Vực cực kỳ nồng đậm, có thể dùng sền sệt để hình dung, mà tới Thanh Vực, link khí chỉ có thể dùng dồi dào để hình dung, còn về phần Phàm Vực, nếu như không có long khí bên trong long mạch ngưng tụ thiên địa linh khí mà ra, thì ngay cả tu luyện người Phàm Vực đều làm không được.

Phát hiện mình đi tới trong Phàm Vực, Thẩm Vân kỳ thật cũng thở dài một hơi, may mắn Thẩm Mặc là tổ tiên của mình, mỗi một đứa trẻ sinh ra ở Thẩm gia, đều có thể khắc xuống một cái truyền tống phù ngẫu nhiên ở bên trong cơ thể, cho nên mình mới có thể chạy thoát, có lẽ đời này đều phải vượt qua ở ngay Phàm Vực này.

Không còn ở Linh Vực, có thể nói là đã an toàn rất nhiều, chỉ là không biết những người kia có thể còn đang tìm kiếm mình hay không, dù sao ở trong Phàm Vực, cũng có Trân Bảo Các tồn tại, nếu mình đem tin tức truyền về gia tộc, mặc dù thực lực của Trân Bảo Các còn không có mạnh mẽ đến mức có thể rung chuyển tình trạng thế lực kia, bất quá nếu như có thể thu thập được chứng cứ những hành vi bẩn thỉu của bọn chúng, rồi công bố với mọi người thì thế lực này cũng sẽ trở thành đối tượng thù hận bị toàn bộ tập thể tu tiên giả Linh Vực thảo phạt.

- Tạ ơn Lâm huynh đã cứu ta, thương thế của ta đã không có trở ngại nữa, là lúc phải rời đi.

Cảm kích nói với Lâm Nam một tiếng, Thẩm Vân cảm thấy, mình nên sớm rời đi, miễn mang đến phiền phức cho người này.

- Đừng vội đi, ta còn có chút việc cần làm phiền ngươi đây.

Lâm Nam lộ ra nụ cười tiêu chuẩn công nghiệp, đây chính là đệ tử từ trên trời rơi xuống nha, người đều kiếm được rồi, xem ra Vô Tẫn Môn sắp được khai trương.

- Lâm huynh có ân cứu mạng đối với ta, chỉ cần ta có thể làm được, Lâm huynh cứ nói đừng ngại.

Trong lòng Thẩm Vân cũng không chắc, tu vi của mình mất hết, nhẫn trữ vật cũng bị đoạt đi, toàn thân trên dưới ngoại trừ quần áo rách vài lỗ trên thân, không có vật gì khác nữa, không biết Lâm Nam có chuyện gì cần tìm mình, hiện tại nghèo đến ngay cả một khối linh thạch cũng không có nha.

- Làm được, ngươi làm được.

Lâm Nam cao hứng nhẹ gật đầu, thu bát đũa lại, mang theo Thẩm Vân trở về gian phòng tối hôm qua mà Thẩm Vân ngủ.

Sau một canh giờ, cô nam quả. . . nam, ở chung một phòng, Thẩm Vân cảm thấy mình gặp phải hành hạ chưa từng có từ trước tới nay.

Thống khoái uống một ly nước đầy, Thẩm Vân vuốt vuốt đầu của mình, tóc vốn lộn xộn không chịu nổi, càng trở nên lộn xộn hơn.

Người trước mắt này từ trong ngọn núi nào đi ra sao? Ròng rã một canh giờ, Thẩm Vân giải thích toàn bộ thường thức thế giới này cho Lâm Nam, câu hỏi của Lâm Nam quá nhiều, Thẩm Vân đều giải đáp từng câu, nếu không phải Lâm Nam đã cứu mình, có khi Thẩm Vân cũng sắp không đè nén được nóng nảy trong nội tâm rồi, tại sao ngay cả linh khí là gì cũng không biết, người Phàm Vực đều vô tri như thế sao?

Mà sau khi Lâm Nam đã thỏa mãn rồi nói cảm ơn với Thẩm Vân, còn nói thêm một câu khiến Thẩm Vân muốn hỏng mất.

- Muốn gia nhập Vô Tẫn Môn của ta hay không?

Đại ca, một canh giờ trước đó ngay cả cấp bậc tu hành là cái gì ngươi cũng không biết, hiện tại mời ta gia nhập tông môn của ngươi, ngươi có phải quên chính ngươi là phàm nhân hay không.

Trọng điểm là Thẩm Vân cũng đã nói cho Lâm Nam linh căn của mình bị đoạt, ở lại nơi này sẽ mang đến nguy hiểm khó mà đoán trước được cho Lâm Nam, mà linh căn mình bị cướp đi chính là Thiên Linh căn thuộc Lôi, tuy hiện tại trong cơ thể còn có Ngũ Hành Linh căn, nhưng này chỉ là Linh căn Nhân cấp.

Phải biết là trước đó trong khi tu hành, bởi vì Ngũ Hành Linh căn tồn tại mà mỗi lần tu hành mình đều sẽ chịu ảnh hưởng, nếu không phải có Thiên Linh Căn tồn tại, áp chế ảnh hưởng này đến cực kỳ nhỏ, thì mình cũng không thể đạt tới tu vi Kim Đan đỉnh phong lúc mười bốn tuổi.

- Thiên Linh Căn của ta đã bị đoạt, trong cơ thể chỉ còn phế Linh căn Ngũ Hành, huống chi, ở trong Vô Tẫn Môn này của ngươi, ngay cả long mạch đều không có, gần như không cảm giác được linh khí tồn tại, vậy thì tu hành như thế nào?

Sắc mặt Thẩm Vân ảm đạm lắc đầu, nói không muốn tu hành là gạt người, nếu như có thể, Thẩm Vân rất muốn trở về chém giết, báo mối thù bị đoạt linh căn.

Nhưng mà hiện thực thì không có khả năng, hoàn toàn không có hi vọng, có lẽ sau khi mình lấy vợ sinh con, ký thác hi vọng vào con của mình, còn đáng tin cậy hơn so với mình tự tu hành.

- Ngươi yên tâm, chỉ cần tiến vào Vô Tẫn Môn của ta, cho dù là một con lợn, ta cũng có thể làm cho nó biến thành heo tiên.

Thẩm Vân tin không? Nếu mà tin, vậy hắn không phải sẽ là con heo kia sao!

Lâm Nam cũng không có trông cậy vào việc Thẩm Vân sẽ lập tức tin tưởng, theo như những nghiên cứu về Vô Tẫn Môn của mình từ hôm qua, kết hợp với những thông tin về tu chân giới mới vừa nghe lúc nãy từ Thẩm Vân, quả thật là không thể tin được.

- Đi theo ta.

Lâm Nam đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Nam tự tin như vậy, khiến Thẩm Vân cũng không khỏi tò mò, liền đi theo ra ngoài.

- Ngươi đi ra ngoài thử một chút.

Thế là, trong ánh mắt chờ đợi của Lâm Nam, Thẩm Vân trở thành vật thử nghiệm đầu tiên của huyễn trận Vô Tẫn Môn.

Sau khi Thẩm Vân biết được huyễn trận này bao phủ toàn bộ Vô Tẫn Môn, mặc dù Lâm Nam nói tông chủ cũng không có ở trong Vô Tẫn Môn, nhưng Thẩm Vân lại sâu sắc tin tưởng, vị tông chủ này nhất định là một vị đại năng nào đó đến từ Linh Vực, dù sao huyễn trận to lớn như vậy, cũng cực kỳ hiếm thấy tại Linh Vực, chứ nói chi là toàn bộ Phàm Vực, trận pháp đều vật hết sức khan hiếm.

Sau đó, bằng vào ba tấc miệng lưỡi của Lâm Nam, Thẩm Vân vừa bán tín bán nghi vừa nhận lấy lệnh bài tông môn của Vô Tẫn Môn, trải nghiệm đủ loại thần kỳ của Vô Tẫn Môn, cũng trải nghiệm bị đẳng cấp của Lâm Nam áp chế mà sợ hãi.

Thân thế của Thẩm Vân, mấy người Vô Tẫn Môn vẫn chưa biết được, thậm chí Lâm Nam cũng không biết Thẩm Vân là người của Thẩm gia Trân Bảo Các, chỉ biết là đến từ Linh Vực.

- Đại sư huynh, Phong Dương ca ca đến rồi.

Khi mọi người ở đây chờ cơm tối của Hồng Tây trong nhà ăn, trò chuyện về chuyện của Thẩm Vân, Thải Đồng dẫn theo Phong Dương đi vào.

Dù đã qua một tháng, tu vi của Phong Dương vẫn là Luyện Khí đỉnh phong, trên thực tế khi Thải Đồng đi ra sơn môn đón Phong Dương, hắn muốn điên luôn rồi a, Luyện Khí tầng tám là chuyện gì xảy ra, ơ này một tháng trước ngươi không phải mới Luyện Khí tầng một sao.

Mà vào trong nhà ăn, tu vi của ba người Lâm Nam, Thẩm Vân, Hồng Tây, Phong Dương nhìn không thấu, mà hai người Quách Ngưu, Quách Ngọc, cũng đã có tu vi Luyện Khí tầng sáu và Luyện Khí tầng bảy, Phong Dương đột nhiên cảm thấy đạo tâm của mình không ổn, giống như đang cận kề biên giới bị tán công.

- Các vị, Vô Tẫn Môn còn thu nhận người không?

Bạn đang đọc Tông Chủ Người Đâu (Dịch) của Mục Cổ Thần Chung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.