Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rosa!

Phiên bản Dịch · 2880 chữ

Lời tác giả: Tuần trước nhà Khuê có việc bận nên k post được a. Dù vắng bóng hai tuần nhưng viết chương mới cũng cảm giác không được mạch lạc cho lắm. Cò sai sót gì cả nhà thông cảm T^T

Câu trả lời của chap trước có một bạn đã trả lời đủ, đúng và nhanh nhất nên Khuê dành tặng chap này cho bạn có nick là maclam376 :3 . Tks bạn vì đã ủng hộ :3

Chương 9: Rosa!

Sáng, khi Dịch Như tỉnh dậy sau một giấc ngủ thì trên chiếc giường, phía bên cạnh cô đã không còn ai, dù vậy nhưng vẫn còn vương lại hơi ấm cùng mùi hương nam tính quen thuộc của người đàn ông họ Sở đó!

Ngay lúc cô vẫn còn đang mơ màng sau giấc ngủ dậy, thì bên tai liền vang đến bước chân ồ ạt, mà có lẽ, đi đầu chính là tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà!

- Tiểu thư Rosa, xin đừng…

“Cạch”!

Giọng nói sợ sệt, e dè nhưng không kém phần hối hả của lão quản gia kia vừa vang lên cũng chính là lúc cánh cửa phòng bật mở! Trước mặt Dịch Như, một người phụ nữ xinh đẹp, thân hình gợi cảm trong chiếc váy ôm sát người tôn lên những đường cong cơ thể, gương mặt xinh đẹp, nổi bật với mái tóc đỏ uốn xoăn! Đối diện với ánh mắt của cô ta, một người phụ nữ xinh đẹp đến hoàn hảo ấy là Dịch Như lúc này vẫn còn đang ngồi ở trên giường, mái tóc đen có phần hơi rối, gương mặt vừa tái nhợt lại có chút như chưa tỉnh ngủ hẳn, đôi mắt xinh đẹp hơi sưng đỏ…

Dưới tình huống này, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào phòng, giương ánh mắt giận dữ nhìn về phía cô, Dịch Như chẳng thể làm gì ngoài im lặng, bởi lẽ, cô vốn không thuộc về nơi này, cô vốn không có quyền lên tiếng ở đây!

Thế nhưng điều cô không ngờ đến chính là người phụ nữ xinh đẹp được trước mặt cô đây lại hung dữ bước tới, thô bạo kéo tay cô lôi ra khỏi chiếc giường. Mặc cho gia nhân ở bên cạnh liên tục rối rít can ngăn nhưng cô ta mặc kệ hết thảy, kiên quyết lôi cô ra. Người phụ nữ này, thực sự vô cùng khoẻ mạnh, Dịch Như cũng phải khó khăn lắm mới không để mình bị lôi ra, cô ta sẵn sàng hất tất cả những ai dám can ngăn cô ta ra một bên, lôi lôi kéo kéo với cô! Hồi lâu, Dịch Như thực sự không bằng cô ta, mà gia nhân bên cạnh cũng vô cùng khó xử, có muốn can ngăn cũng không dám ra tay mạnh với cô ta, kết quả Dịch Như bị lôi kéo ra khỏi cái giường một cách thô bạo, ngã trên sàn nhà lạnh lẽo!

- Tiểu thư Rosa! Xin đừng…

- Câm miệng! – Cô ta hung dữ quát lũ gia nhân khiến họ im bặt, sau đó liền hướng ánh mắt trở về phía Dịch Như đang chật vật đứng dậy từ sàn nhà lạnh lẽo – Ai cho phép cô ở trong phòng của Nhậm, lại còn ngủ trên giường anh ấy! Cút! Cút khỏi đây ngay cho tôi!

Rosa vừa nói vừa tiến tới dồn Dịch Như vào trong góc tường, gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng tức giận đến mức đã hơi đỏ lên. Đáng chết! Căn phòng này, cô thậm chí còn bị cấm vào, ấy vậy mà người phụ nữ này ngang nhiên ở , đã thế lại còn ngủ trên giường của anh ấy! Rosa ngay lúc này, thực muốn bóp chết cô gái trước mặt!

Dịch Như lúc này đã bị dồn vào trong tường, đối diện với người phụ nữ đang tức giận này, cô vô cùng bình tĩnh và giữ im lặng! Bởi lẽ, cô biết người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình đây có thân phận không hề tầm thường! Vào được biệt thự đã thế lại còn được gia nhân trong nhà kiêng nể, cô ta hẳn là không hề đơn giản! Hơn hết, khi nghe một chữ “Nhậm” từ miệng cô ta phát ra, Dịch Như đã thầm đoán người phụ nữ này chắc hẳn có mối quan hệ vô cùng thân thiết với hắn!

- Cô… sợ sao? Tại sao không trả lời! Tôi bảo cô cút khỏi đây! Cô có nghe không? – Rosa nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh cùng im lặng của Dịch Như, trong lòng vốn tức giận lại càng thêm tức giận! Chết tiệt! Cô ta dám phớt lờ lời nói của cô!

Bị quát tháo, Dịch Như hơi nhíu mày, không vui vẻ đáp lại:

- Nếu đi khỏi đây được thì tôi đã sớm đi rồi!

- Ý của cô là…Nhậm không cho cô đi? Con đàn bà này, cô gạt được ai chứ không gạt được tôi đâu! Hạng người như cô nên cút khỏi đây sớm! Có biết không? Hả?

Rosa hung dữ quát ầm ĩ, tay cùng với miệng phối hợp rất chặt chẽ, vừa nói cô ta vừa hung hăng nắm lấy tóc của Dịch Như, tay còn lại liền hung hăng đánh vào người cô! Bộ dạng của Rosa lúc này, thật chẳng khác gì những con mụ chanh chua cả! Dịch Như cả kinh với sức mạnh của người phụ nữ trước mặt mình, cô ta quả thực rất khoẻ, Dịch Như vốn không hề yếu đuối nhưng ở trước mặt cô ta, Dịch Như chỉ có thể né tránh, mà gia nhân bên cạnh can ngăn, cũng bị cô ta hất qua một bên! Đặc biệt hơn nữa, Dịch Như có thể nhận thấy, sâu trong đôi mắt của người phụ nữ trước mặt mình đây không chỉ có giận dữ, mà còn có một loại nguy hiểm cùng gian xảo! Người phụ nữ này…cũng là người sói!

Ngay lúc Dịch Như bộn bề trong mớ suy nghĩ, liền cảm giác da đầu mình đã không còn đau nhói nữa mà hầu như cũng không còn bị đánh nữa, cô mới từ từ ngẩng đầu lên quan sát mọi thứ đang diễn ra ở xung quanh mình!

Sở Nhậm! Hắn rốt cuộc cũng xuất hiện! Hắn nhanh chóng kéo được người phụ nữ nảy giờ hung hăng nhưng khi nhìn thấy hắn liền ngoan ngoãn như một con mèo con!

- Ai cho phép vào đây?

- Nhậm, em là đến tìm anh…

- Cút!

Chỉ một chữ đơn giản, Sở Nhậm thành công trông việc khiến một con mèo con ngoan ngoãn trở lại nguyên hình với chính bản thân mình! Người phụ nữ ấy giận tái mặt trước sự lạnh lùng của hắn, không nể nang gì chỉ tay về phía Dịch Như quát lớn.

- Tại sao cô ta thì có thể?

Sở Nhậm nhàn nhã nhìn theo hướng tay chỉ của người phụ nữ, trong ánh mắt vốn chỉ toàn thờ ơ và lạnh lùng khi nhìn thấy Dịch Như có phần chật vật dưới sàn nhà, đôi mắt màu hổ phách liền tối hẳn đi!

Cảm giác bản thân bị chỉ điểm, lại phải hứng chịu vô vàn ánh mắt từ những kẻ xung quanh, Dịch Như có phần khó chịu! Cô quyết định đứng dậy bỏ vào phòng tắm gần đấy! Cô không muốn trở thành kẻ cản mũi cho hai người đó, hơn hết, chuyện của họ, cô vốn không nên xen vào!Linh tính mách bảo cho cô biết, càng xen vào sâu chuyện ở Sở gia, thì lần sau, cô chắc chắn sẽ không chỉ bị đánh nhẹ như thế này!

Nhìn mình trong tấm gương lớn, Dịch Như có phần hơi chua chát! Chiếc váy ngủ không che kín cổ này hoàn toàn không thể che đi những dấu hôn kích tình mà người đàn ông ấy đã cố tình lưu lại trong những lần triền miên. Thảo nào lại có thể khiến cho người phụ nữ kia phát điên lên như thế! Từ sâu thẳm trong đôi mắt sắc sảo của người phụ nữ xinh đẹp ấy, Dịch Như biết chắc cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình! Cô cần phải rời khỏi đây! Càng sớm càng tốt! Cô phải khiến cho người đàn ông ấy tin tưởng cô mà giảm bớt sự đề phòng với cô xuống mức thấp nhất!

Dịch Như trở lại phòng khách sau khi đã thay đồ xong, nhìn khung cảnh có chút “náo nhiệt” ở đây, nhưng khi bóng dáng cô xuất hiện ở cầu thang, mọi thứ dường như im ắng hơn cả. Phớt lờ sự im lặng kì lạ cùng với ánh mắt tò mò của mọi người, Dịch Như đi thẳng về phía phòng ăn rộng lớn. Cô vốn định tự kiếm cho bản thân cái gì đó để lót dạ, nhưng lại nhanh chóng bị ngăn cản bởi một vài gia nhân, họ lôi kéo cô đến ngồi trên ghế, rất nhanh sau đó một bàn thức ăn đầy hấp dẫn đã hiện lên trước mắt cô. Mặc kệ cái giọng nói của phụ nữ có phần to tiếng cùng tức giận liên tục vang lên, Dịch Như vẫn bỉnh thản chậm rãi dùng bữa sáng, còn gia nhân thì vẫn đứng im lặng một bên như sẵn sàng chờ lệnh. Dịch Như có thể nhận ra, giọng nói phụ nữ ấy chính là của cái người ban nãy đã xông vào phòng và hung hăng đánh cô.

- Dịch tiểu…à không, chị Dịch Như, ban nãy chị không bị gì chứ? – Lyn đứng rụt rè ở bên cạnh, hơi dè chừng xung quanh mà lên tiếng nói nhỏ.

- Chị không sao. – Cô khẽ cười

- Em xin lỗi, em không giúp được gì cho chị…

Giọng Lyn nhỏ dần, lộ rõ sự áy náy. Dịch Như khẽ nhấp một ngụm nước trái cây, sau đó lại thân thiện mà dùng tay xoa đầu Lyn một cái, suy ngẫm một hồi liền đưa ra lời khuyên chân thực.

- Chẳng sao cả! Mà sau này có gặp những chuyện như vậy, em tốt nhất là không nên xen vào, nhớ kĩ nhé.

- Nhưng…

Vốn Lyn còn muốn nói gì đó, thì tiếng bước chân trầm ổn từ xa lại vang đến khiến Lyn im bặt, mà gương mặt vốn đang vui vẻ của Dịch Như cũng trở nên hờ hững, xa cách, bình thản quay trở lại với việc ăn uống của mình. Thân hình to lớn của Sở Nhậm dường như bao phủ lấy Dịch Như, một bàn tay chống lên bàn ăn, đầu hơi nghiêng xuống mà quan sát hết thảy những biểu cảm cùng hành động của Dịch Như, điều này khiến Dịch Như cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, bụng hầu như cũng không tiêu hoá được thức ăn.

- Muốn ăn thì qua kia mà ngồi, đừng làm phiền tôi… - Dịch Như bất mãn lên tiếng.

- Em không muốn hỏi hay thắc mắc gì sao? - Sở Nhậm không hề có ý định cách xa ra khỏi Dịch Như, mặc kệ gương mặt bất mãn của cô, hắn lại vô cùng mờ ám mà cúi sát đầu xuống, từng lời nói và hơi thở được phả vào vành tai non mềm của Dịch Như.

Cảm giác ngưa ngứa ở vành tai khiến Dịch Như không khỏi rùng mình một cái rồi nghiêng người né sang một bên. Trong khoảnh khắc đó, cô lại vô tình nhìn thấy gương mặt của người đàn ông này. Nếu nói nhìn trực diện, cô sẽ bị sự tuấn tú, cương nghị cùng lạnh lùng trên gương mặt của hắn làm cho áp lực, thì ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng về một phía của hắn. Một gương mặt tuấn tú, từng đường nét gương mặt đẹp tựa điêu khắc, vừa có chút mê hoặc lại vừa có chút ma mị! Dịch Như khẽ lắc đầu. Lúc nào rồi mà cô còn có tâm trạng quan sát gương mặt người đàn ông này!

- Không. - Dịch Như hờ hững đáp, suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục lên tiếng - phiền anh nói với cô ta, tôi và anh không hề có bất kì quan hệ gì cả, tôi cũng không - hề - quyến – rũ – anh!

Nhìn Dịch Như tức giận nhấn mạnh từng từ với hắn, khoé môi mỏng của Sở Nhậm khẽ nhếch lên một đường cong, một đường cong đầy nguy hiểm tạo thành một nụ cười có chút quỷ dị!

- Sự thật là em thực sự đã quyến rũ tôi! Nếu không, Rosa có thể đã trở thành vị hôn thê của tôi…

Rosa? Là tên người phụ nữ đó sao? Dịch Như cảm thấy có chút chua xót cho bản thân mình. Cô dường như đã đoán ra được điều này nhưng khi nghe chính miệng hắn nói, cô vẫn cảm thấy chua xót không thôi. Có lẽ, cô thực sự đã biến thành tiểu tam chen vào hạnh phúc của người khác!

- Vậy, chỉ cần anh để tôi rời khỏi đây, cô ta sẽ vẫn tiếp tục làm vị hôn thê của anh thôi. Tôi cũng không có hứng thú trở thành tiểu tam…

- Tốt nhất, em đừng để tôi nghe thấy những lời này thêm bất kì lần nào nữa. – Đôi mắt màu hổ phách loé lên sự nguy hiểm, giọng nói của hắn khiến người nghe không rét mà run.

Dịch Như có chút hơi sợ hãi mà dịch người ra xa hắn một chút. Nhưng cô không ngờ vì hành động này của mình đã khiến Sở Nhậm tức giận, hắn hung hăng cúi đầu chiếm lấy môi cô, dây dưa mãi không ngưng.

Chết tiệt!

Hắn ta không biết ở đây còn có gia nhân hay sao?

Nhưng Dịch Như thực sự đã lầm, kể từ khi hắn xuất hiện, gia nhân đã sớm rời đi từ lúc nào. Ngay khi Dịch Như cảm thấy bản thân như thể sắp thở không được, tên đàn ông này mới thôi không giày vò cô nữa mà buông tha cho cô.

Nhìn bộ dạng cô tham lam mà hít thở không ngừng, Sở Nhậm có chút hài lòng. Người phụ nữ này, luôn khiến hắn không kiềm chế được. Cô không giống những người phụ nữ khác, chủ động câu dẫn hắn. Cô phản kháng, chống cự, đối với hắn lại còn sinh ra chán ghét, xa lánh hắn! Không những vậy, ở cô, vẻ đẹp dịu dàng, trong trắng hệt như một đoá hồng trắng thanh tao, không nhiễm chút bụi bẩn khiến hắn quên cả vị trí của bản thân mà say mê, đắm chìm mãi không dứt! Giống như lúc này đây, gương mặt xinh đẹp với đôi mắt to đen láy, sóng mũi cao, khoé môi đỏ mọng lại có chút hơi sưng thật khiến người ta muốn cúi xuống hung hăng chà đạp thêm lần nữa!

- Lần sau ăn uống đúng giờ một chút để tránh bị đau dạ dày.

Buông ra một câu lạnh lùng, Sở Nhậm ngay lập tức rời khỏi phòng ăn! Cứ ở đây, hắn sợ chính mình sẽ không kiềm chế được mà bộc phát thú tính. Nhận thấy Sở Nhậm rời khỏi phòng ăn, cái bóng dáng xinh đẹp nảy giờ đứng nấp sau một vách tường ngay phòng ăn nghe lén liền nhanh chóng rời đi trước, để lại một mình Dịch Như ở lại trong phòng ăn im ắng!

Dịch Như hơi ngạc nhiên, muốn hỏi tại sao hắn biết cô bị đau dạ dày thì bóng dáng to lớn của hắn đã biến mất khỏi phòng ăn từ lâu!

Cô quả thật bị đau dạ dày. Nó sẽ không nghiêm trọng lắm nếu như cô ăn uống đầy đủ và đúng giờ. Nhưng do sống một mình và đôi khi thời gian học tập chiếm phần lớn, cô thường ăn uống qua loa và không đúng giờ. Ở nhà lúc nào cũng có sẵn thuốc đau dạ dày, có lẽ nhờ vậy mà hắn biết cô bị chứng đau dạ dày.

Nghĩ đến đó, Dịch Như không khỏi có chút cảm thấy ấm lòng. Nhưng ngay sau đó, cô liền gạt bỏ ý nghĩ điên rồ ấy đi.

Hắn ta bắt cô đến đây, giam hãm, cưỡng đoạt rồi lại còn uy hiếp, đe dọa sẽ làm hại người thân của cô. Ấy vậy mà hắn chỉ quan tâm cô một chút, cô đã thấy vui vẻ. Cô đúng thật là điên rồ!

Có lẽ, hắn quan tâm chăm sóc cô, cũng chỉ là muốn cô thỏa mãn nhu cầu trên giường của hắn thôi. Bản thân cô không tự mình đa tình rồi suy nghĩ viển vông thì hơn!

P/s: Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ nhé. Tuần sau sẽ lại có ngược a :v

Nhớ cmt và vote ủng hộ Khuê nhé ^^

Bạn đang đọc Tồn Tại của Tiểu Khuê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.