Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn trai

Phiên bản Dịch · 3267 chữ

Chương 3: Bạn trai

Sáng, Dịch Như khẽ cựa mình sau một giấc ngủ đầy mệt mỏi. Bảo là sáng nhưng thật ra trời cũng đã ban trưa, mặt trời đã lên rất cao. Cô khẽ vươn vai, như thói quen, mang vào một đôi dép, sau đó rời giường thẳng tiến đến phòng tắm… Dịch Như vốn là một đứa trẻ từng có một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc, nhưng khi cô lên mười tuổi, cô đã đủ nhận thức rằng bố mẹ mình không hề còn tình cảm với nhau, bằng chứng là các cuộc cãi vã ngày càng nhiều và sau đó là họ li dị, ai nấy đều có tình yêu mới, cuộc sống mới.

Dịch Như dọn đến sống cùng mẹ mình, dượng và cả cô con gái của dượng đến năm mười lăm tuổi, thì cô dọn ra ở riêng hẳn! Cô không thích người đàn ông hiện tại của mẹ cô, cũng như không không thích đứa em gái “trên trời rơi xuống” đó, lẽ đương nhiên, cô gái ấy cũng không thích Dịch Như. Dịch Như vốn trầm tính, cũng không hay than vãn với ai điều gì, cô dọn ra ở riêng với căn hộ mà bố mua cho và sống bằng số tiền mà họ chu cấp hằng tháng! Tuy không hẳn là một cuộc sống tự lập hoàn toàn nhưng điều này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với cuộc sống ngày ngày phải đối mặt với những con người lạ lẫm, trước mặt mẹ cô thì tỏ ra yêu thương cô nhưng khi không có mẹ ở đó lại nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ như thể thù địch!

Đến trước cửa phòng tắm, một âm thanh róc rách nghe như tiếng nước chảy truyền đến tai khiến Dịch Như không khỏi ngẩn ngơ tại chỗ…

Cô sống một mình cơ mà? Hôm qua đến giờ cô đâu có mở nước trong phòng tắm sao bây giờ lại có tiếng nước chảy?

Nghĩ đến đó, Dịch Như không khỏi bàng hoàng, vội mở nhanh cánh cửa phòng tắm ra! Đập vào mắt cô, một con sói to lớn với bộ lông đen tuyền đã ướt sũng đang chật vật trong cái bồn tắm nhỏ bé của cô, cạnh đó, vòi nước tuôn xối xả!

Cô khẽ a lên một tiếng đầy sự ngỡ ngàng! Con sói nghe thấy tiếng động cũng khẽ quay đầu lại nhìn. Lúc bấy giờ, Dịch Như mới có đầy đủ nhận thức để nhớ ra mọi chuyện! Là con sói cô đã mang về nhà đây mà! Tối hôm qua, do chiếc giờng của Dịch Như hơi nhỏ, cô lại sợ mình sẽ động êến vết thuưương của con sói trong lúc ngủ, nên cô đã dùng một tấm chăn dày làm đệm cho nó nằm lên, sao giờ nó lại ở đây! Dịch Như hơi sợ hãi, đôi môi xinh đẹp hơi mím lại! Cô quên mất, loài sói là loài động vật hoang dã, hơn nữa lại còn có thể ăn thịt người, theo bản năng phòng vệ đối với con người, trong tình huống như vậy, nó sẽ không bổ nhào đến cắn xé cô chứ? Nghĩ đến đó, Dịch Như không khỏi run sợ, cả người bất động, chỉ biết nhìn chằm chằm con sói to lớn trước mặt!

Trong phòng tắm chật hẹp, bốn con mắt nhìn nhau, chỉ có tiếng nước chảy là vẫn cứ vang lên ào ào. Nước tràn ra khỏi bồn tắm, rất nhanh liền lan đến nơi Dịch Như đang đứng! Nhưng Dịch Như vẫn chính là sợ hãi đến mức như trời trồng, sự lạnh lùng của con sói này toát ra khiến cho cô cảm thấy vô cùng áp lực, nhất là khi đôi mắt màu hổ phách của nó cứ nhìn chăm chăm cô.

Xem ra, khi nó bất tỉnh vẫn là đáng yêu hơn cả!

Nước từ trong phòng tắm bắt đầu lan ra đến cửa phòng, làm thấm ước luôn cả tấm thảm để trước cửa phòng tắm, lúc bấy giờ con sói liền nhấc cái thân hình to lớn của mình qua một bên, Dịch Như thấy thế thì không khỏi hoảng sợ lùi về sau vài bước!

Trái với suy nghĩ của cô, con sói kì lạ này chẳng làm gì cô cả, nó chỉ đứng im nhìn cô, trên gương mặt không có sự hung dữ cùng tàn ác như hôm ở trong rừng, chỉ là có chút nghi ngờ xen lẫn với phòng vệ!

Dịch Như nghĩ rằng, có lẽ nó biết mình đã cứu nó chăng? Điều đó để sau, cô phải giải quyết cái trước mắt đã, nếu không tắt cái vòi nước kia, chắc hẳn cả căn hộ của cô sẽ thành một hồ nước nhỏ đi!!

Cô nép mình vào sát cạnh tường phía đối diện con sói, trong lòng vẫn không khỏi nơm nớp lo sợ. Cô nhanh tay khoá vòi nước lại, sau bắt đầu dọn dẹp xung quanh lại. Đến khi cô làm xong, ngẩng đầu lên đã không còn thấy con sói đâu cả!

Làm vệ sinh cá nhân xong, Dịch Như nhanh chóng trở lại phòng, trước mắt cô là hình ảnh con sói to lớn nằm cuộn người trên tấm chăn trải trên sàn nhà, nơi mà tối qua cô đã để nó nằm ở đấy! Bộ lông đen tuyền của nó như tương phản với tấm chăn trắng tinh, chỉ là bộ lông màu đen ấy đã ướt sũng, theo đó là tấm chăn cũng ướt theo, đã thế lại còn loang chút hồng hồng!

Lại động đến vết thương sao? Cô vội chạy vào phòng tắm lấy ra một cái khăn lớn và bộ dụng cụ y tế. Hơi chần chừ một hồi, Dịch Như liền nhẹ nhàng tiến lại phía con sói, nhìn kĩ, cô thấy đôi tai của con sói hơi rung lên như thể nó đã nhận thấy tiếng bước chân của cô đến gần nó vậy! Nhưng con sói vẫn nằm im, không hề có ý định tấn công cô! Nghĩ vậy, Dịch Như càng bạo dạn hơn, khuỵ một chân xuống ngồi cạnh con sói, tay nhẹ nhàng dùng khăn lau khô bộ lông cho nó, vô cùng cẩn thận tránh những vết thương trên người của nó ra! Con sói vẫn nằm im, đôi khi có cử động một chút, phối hợp để cô lau khô người cho nó, cũng có lúc lại gầm gừ vài tiếng nho nhỏ khiến Dịch Như vẫn không tránh khỏi run rẩy…

Lau xong, cô bắt đầu cẩn thận xem xét lại vết thương cho con sói ấy. Trái với suy nghĩ của cô, vết thương đã bắt đầu khép miệng chỉ sau một đêm! Thật quả là kinh ngạc, tốc độ hồi phục này, thật là nhanh chóng đến không thể ngờ! Hôm qua, nhìn nó mất máu đến nỗi bất tỉnh, mà dụng cụ y tế của cô thì lại sơ xài, cách băng bó, sơ cứu cũng qua loa như vậy, cô còn định hôm nay sẽ ghé mua một ít dụng cụ cùng thuốc, còn nếu nặng, cô còn có ý định mang nó đến bệnh viện thú y! Ấy vậy mà vết thương đã bắt đầu khép miệng, chỉ là ban nãy ngâm nước nên có rỉ ra chút máu…

Xem ra, con sói này quả thực là rất khoẻ mạnh! Nghĩ đến cô, Dịch Như không khỏi vui vẻ, hào hứng thay một tấm gạc mới rồi sát trùng lại vết thương. Nhớ lại đêm hôm qua, khi cô run rẩy sơ cứu cho nó, chỉ sợ sẽ khiến con sói này nguy kịch hơn, cô vẫn còn thấy sợ hãi! Đúng là trong những lúc nguy kịch, con người có thể làm được những điều mà bản thân từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ làm được!

- Đừng lo lắng, vết thương của ngươi sẽ lành sớm thôi… - Vừa cất dụng cụ y tế vào hộp , Dịch Như vui vẻ nói. Cô dù chẳng biết rằng con sói này có hiểu hay không nhưng vẫn cứ buông ra lời động viên mà không hề nhận ra ánh mắt màu hổ phách của con sói lúc này nhìn cô có chút kì lạ…

- Mà sao ngươi lại vào trong phòng tắm làm gì vậy? Lại còn xả nước, báo hại ta… - Dịch Như buông lời trách móc, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, lại hốt hoảng lên tiếng – A… Ngươi muốn uống nước sao? Qua đến giờ ngươi không có ăn uống gì cả…

Nhìn lại đồng hồ, lúc này trời cũng đã quá trưa, bụng cô cũng bắt đầu biểu tình ầm ĩ, cô nhanh chóng vào bếp chuẩn bị nấu ăn, hôm nay xem như cô nghỉ học, trước khi đi cô còn vô thức giơ tay xoa đầu con sói, như thể đang xoa đầu một chú cún cưng mà không hề nhận ra sự thay đổi của con sói đối với cô cũng như bản thân cô cũng không còn sợ sệt nó nữa…

Hai cái đùi gà chiên được dọn ra trước mắt con sói, trái với suy nghĩ của cô rằng nó là động vật hoang dã, sẽ nhanh chóng vồ tới ăn lấy ăn để sau một ngày trời bị thương, bị đói thì con sói lại ăn rất nhàn nhã, không hề có tí gì vội vàng… Nghĩ đến đây, Dịch Như mới chú ý rằng hình như đối với mọi việc, con sói này đều ung dung, nhàn nhã một cách kì lạ…

Tối, Dịch Như ôm cái chăn ra sôpha ngủ, còn con sói thì nằm trên giường của cô, bởi lẽ, tấm chăn hôm qua cô dùng là đệm cho con sói nằm đã bị ướt, hơn nữa lại còn dính máu, cô đành phải mang nó đi giặt, đến giờ vẫn chưa có khô. Nhưng để cho một con vật bị thương như nó nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo thì cô không nỡ, sô pha thì không thể chứa nổi nó, cô đành phải nhường giường cho nó vậy…

Khuya, đang ngủ giữa chừng trên cái sô pha chật hẹp ấy, Dịch Như mơ mơ màng màng đi vệ sinh, sau đó vẫn là trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ theo thói quen đi về phía giường của mình để ngủ tiếp, leo lên giường, vơ tay tìm lấy tấm chăn duy nhất còn lại trong nhà vẫn không thấy đây, mà tay cô lại va phải một bộ lông mềm mượt, chẳng màng suy nghĩ nhiều, cô liền ôm chặt lấy nhúm bông ấm áp đó mà ngủ ngon lành… Mãi cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên, cô mới cựa mình tỉnh dậy, gương mặt xinh đẹp có phần khó chịu bởi giấc ngủ ngon bị đánh thức, nhưng vẫn là phải dậy để còn đến trường a. Đôi mắt xinh đẹp khẽ mở ra, ngay lập tức, đôi mắt ấy từ từ chuyển sang trại thái trợn tròng, rồi đến cả cái miệng nhỏ xinh xắn cũng há to….

Trước mắt cô, con sói màu đen to lớn ấy đang nhìn cô chăm chăm, đôi mắt màu hổ phách có chút kì lạ mà Dịch Như không tài nào giải thích được sự kì lạ ấy… Hai tay hai chân cô quắp lấy con sói như thể đang ôm một cái gối ôm…

Ôi trời ạ, từ lúc nào mà cô lại to gan thế này… Con sói chứ có phải gối ôm hay thú bông gì đâu…

Dịch Như đơ người một hồi, cuối cùng lại nở ra một nụ cười ngờ nghệch vốn chưa từng có với con sói, sau đó liền cắm đầu cắm cổ chạy thẳng vào phòng tắm. Đằng sau cái cửa phòng tắm đã được khoá chặt, Dịch Như liên tục ôm ngực, nơi có một trái tim đang đập thình thịch của mình…


Sáng hôm sau, Dịch Như sau khi chuẩn bị thức ăn cho con sói to lớn ấy, trước khi đi cũng không quên “dặn dò” đủ điều dù chẳng biết con sói nghe có hiểu gì hay không nhưng với Dịch Như, cô có cảm giác con sói này rất thông mình, dường như những gì cô nói, nó đều có thể hiểu được!

- Hey! Như Như…

Nghe ai đó gọi tên mình, Dịch Như nhìn về phía phát ra tiếng nói, nơi có một chàng trai vóc dáng cao ráo nhưng hơi gầy, gương mặt rạng rỡ đang đưa tay vẫy chào và nhanh chóng tiến về phía cô!

- Chào tiền bối!

- Đã bảo đừng gọi là tiền bối, thích thì cứ gọi một tiếng anh Khiên là được! – Duy Khiên hào sảng nói.

Duy Khiên chính là bậc đàn anh của Dịch Như, lớn hơn Dịch Như hai tuổi , chỉ hết năm nay thôi Duy Khiên đã có thể được xem là một nhà sinh vật học! Đối với Duy Khiên, Dịch Như đối với anh chính là ngưỡng mộ, xem như bậc tiền bối để mình có thể học hỏi!

- Sao hôm trước đi ngoại khoá, nghe nói nhà em có việc nên về sớm? – Duy Khiên hỏi thăm.

- Có việc? Nhà em sao? - Dịch Như nhíu mày ngạc nhiên.

- Thì anh nghe bạn cùng lớp của em nói nhà em có việc gấp nên em bỏ về trước mà! Giáo sư hình như cũng rất tức giận vì em không báo với giáo sư một tiếng đã bỏ về, điện thoại thì không liên lạc được! Nghe nói giáo sư đã liên lạc với bố của em…

- À… Dạ…

Dịch Như thoáng ậm ừ như đã hiển ra điều gì đó! Thì ra là họ nghĩ cô bỏ về trước nên khi cô quay lại thì xe đã đi mất! Còn người tung ra tin đó khỏi suy nghĩ cô cũng biết là ai rồi! Xem ra là bố của cô cũng đã biết rồi, nhưng biết thì có ích gì, họ vốn cũng đâu quan tâm đến cô!

- Nhà em có việc gì sao? Có cần anh giúp đỡ không? – Nhìn vẻ trầm mặc của cô, Duy Khiên lại càng ra vẻ sốt sắng muốn giúp đỡ cô.

- Dạ không… Mọi chuyện ổn cả rồi! Em vào lớp trước!

Nói xong, cô liền cúi đầu chào tạm biệt đàn anh rồi trở về lớp! Trước hết là nên đi kiếm giáo sư nói lời xin lỗi đã! Dù gì thì hai người bạn học đã đã dựng nên một màn kịch hoàn hảo như vậy, cô cũng không nỡ phanh phui mọi thứ! Xem như là lòng tốt của cô đặt không đúng chỗ!

May cho Dịch Như vốn ở lớp cũng là một sinh viên chăm ngoan, lại được lòng thầy cô, bạn bè, giáo sư chỉ mắng cô một chút sau đó lại cẩn thận dặn dò cô làm bài thu hoạch! Chỉ là khi cô bước vào lớp, ngoài những lời hỏi thăm của bạn bè, thì ánh mắt hai người bạn học đã bỏ cô lại ở khu rừng kia, nhìn cô như có chút chột dạ, lại xen lẫn sự ghét bỏ!

Nhưng cô chẳng quan tâm, hiện tại, cô chỉ mong có thể được về sớm, cô không an tâm mấy khi để con sói một mình trong nhà! Trái với sự lo lắng của cô, con sói không hề làm loạn gì cả, vẫn cứ nằm trên cái giường một cách ung dung và nhàn nhã! Xem ra, cô đã lo lắng thái quá rồi! Nhưng như vậy cũng tốt, cô có thể chăm sóc nó thật tốt mà không lo sợ bị ai phát hiện trước khi đem nó trở về rừng!

- Cứ quanh quẩn với mấy bức tường như vậy chắc ngươi cũng chán lắm nhỉ?

Dịch Như khẽ lầm bầm, thản nhiên xem con sói như một chú cún cưng mà đưa tay vuốt ve bộ lông đen tuyền cùng mượt mà của nó! Mà hiện tại, con sói cũng đã vô cùng ngoan ngoãn cùng hưởng thụ, nằm yên để cho cô thoải mái vuốt ve! Không chỉ vậy, kể từ sau cái đêm "vô tình cùng giường", con sói rất thản nhiên leo lên giờng ngủ cùng cô! Nhiều khi Dịch Như ngây thơ nghĩ rằng thật thần kì đi, cứ như cô đã thuần phục được một con thú hoang vậy!

Đang vẩn vơ suy nghĩ linh tinh, Dịch Như bỗng chốc giật mình bởi tiếng chuông cửa! Chẳng ai biết nhà cô cả, trừ bố mẹ cô! Nghĩ đến đó, gương mặt vốn đang vui vẻ và thoải mái của Dịch Như cũng trở nên thăng trầm. Con sói vốn đang an dưỡng trên chiếc giường gầm gừ, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ hung dữ cùng đề phòng hệt như đây chính là bản năng vốn có của loài sói!

- Ngoan, đi vào trong phòng tắm một chút, được không?

Dịch Như nhẹ nhàng lên tiếng, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn con sói! Đôi mắt màu hổ phách ban nãy vốn còn hung dữ mà giờ lại ánh lên vẻ chần chứ, sau đó nhìn chằm chằm Dịch Như rồi lạ chậm rãi tiến vào phòng tắm. Lúc bấy giờ, tiếng chuông cửa lại tiếp tục vang lên như hối thúc, khiến Dịch Như sinh ra cảm giác vô cùng chán ghét!

Cạch! Cánh cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên, trên mặt đã có một vài nếp nhăn thản nhiên bước vào nhà, đôi giày da hàng hiệu cũng chẳng cởi ra, cứ thế tiến thẳng đến sô pha mà ngồi!

- Tiền tháng này! – Ông ta vừa nói, vừa đặt lên bàn một cọc tiền!

- Xong việc rồi, ông đi được rồi!

Dịch Như lạnh lùng lên tiếng! Người đàn ông này chính là bố của cô! Người đã khiến cô nhớ mãi cái câu “Cứ nhìn thấy mặt mày là tao lại nhớ đến gương mặt đáng ghét của mẹ mày! Mẹ con mày y như nhau, toàn một lũ ăn hại!”. Hiện tại, ông ta đối với cô chỉ có trách nhiệm, mà trách nhiệm đối với ông ấy chính là tiền bạc! Dịch Như không hận mẹ mình như hận bố, cô chỉ tiếc thay cho mẹ đã phải chịu đựng ông ta, để rồi sinh ra cô - một cái tiếc nuối thứ hai trong đời bà!

- Chưa xong! Ngày mai, đi dự tiệc!

Tối hôm sau, Dịch Như cuối cùng cũng hiểu được, thế nào gọi là dự tiệc, tiệc của những người giàu! Chính là làm ăn! Mà tại sao ông ta lại muốn dẫn cô đi theo? Bởi lẽ, cô chính là một công cụ để ông ta làm ăn! Thuận lợi đem cô đến trở thành người bạn gái cho một tên đàn ông xa lạ, sau đó lại tuyên bố vụ làm ăn này thành công liền nhanh chóng kết hôn! Dịch Như quả thật không biết nên vui hay buồn nữa!

P/s: Chương mới đã ra lò <3 . Cám ơn mấy bạn đã luôn ủng hộ Khuê nhé ^^ . Có cmt với vote của mấy bạn, Khuê có động lực để viết rất nhiều :3

Nhớ vote và cmt ủng hộ Khuê nhé :-*

Bạn đang đọc Tồn Tại của Tiểu Khuê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.