Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một hồi ảo mộng. Một kiếp phù sinh

Tiểu thuyết gốc · 2612 chữ

- Chủ thượng tỉnh rồi.

Hắn chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, cả người khô khốc vô lực.

- Vô Tung đâu rồi. Sao lại là cô?

Hắn chỉ cảm thấy một mảnh rã rời, bất lực đến đáng thương, vô dụng đến đáng khinh.

- Vô...Vô Tung huynh đã...đi tìm...tìm...

- Mang chiến giáp lại đây.

- Là...là...chủ...chủ thượng người...

- Chiến giáp.

Hắn chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, vô thức phun ra một búng máu tươi. Xem ra lần này ma chủng cũng thật biết phản phệ.

- Chủ thượng, người còn đang bị thương. Không thể đâu. Hay...hay là chúng ta đợi, đợi Vô...

- Đợi? Đợi đến khi nào? Đến cô cũng muốn phản rồi, cô cho rằng ta không dám giết cô? Chỉ một...khục.

Lần này hắn có thể cảm nhận được, máu nóng đang chậm rãi rơi xuống. Tam khiếu rỉ máu, vẫn nhưng hắn ngược lại không cảm thấy chút đau đớn nào. Chỉ còn một nỗi đau thương trong tim phổi, đau đến hít thở không thông, đau đến không nói nên lời.

Đau đớn.

Thống khổ.

Bất lực.

Tuyệt vọng.

Tựa như sa vào vũng bùn lầy, càng giãy dụa lại càng đau đớn. Để rồi nhận ra bản thân mà mình luôn lấy làm tự mãn, thực ra vô dụng đến mức nào.

- Liệp Ảnh không dám.

- Đi đi.

- Bảo vệ chủ thượng là sứ mạng của Liệp Ảnh. Hiện tại chủ thượng như vậy, Liệp Ảnh không thể đi.

- Ngươi cho rằng ta yếu đuối như vậy? Đây là quân lệnh.

Tầm mắt hắn đã có chút mơ hồ, lôi từ trong không gian giới chỉ một đống ma dược lẫn lộn, trực tiếp nuốt hết xuống, cũng không thèm nhìn xem là thuốc gì.

- Liệp Ảnh sẽ không để chủ thượng đi vào chỗ chết.

Aaaaa...

Liệp Ảnh hét lên một tiếng, hai tay không ngừng ôm lấy cổ họng, tiếng gào thét vang vọng khắp căn nhà.

- Đi!

- Cho...cho dù...hự...cho dù...ngài có...có giết...giết ta, cũng...cũng không được...được.

Tiếng hét đột ngột dừng lại, căn phòng trở lại sự tĩnh lặng ban đầu.

- Tại sao ngài không ra tay?

- Cho dù có là một xác chết, cũng không có quyền kháng lệnh của ta.

- Vì sao chứ? Cô ta là cái thá gì. Giang sơn bá nghiệp, thống nhất Lục giới, giẫm đạp chúng sinh, những lời đó ngài ném đi đâu cả rồi. Ngài có còn là ngài không, chủ thượng?

- Cô không có quyền chất vấn ta.

- Mạng của Liệp Ảnh là mạng của ngài. Ta sống ta chết, đều do ngài định đoạt. Ta có thể vì ngài tử trận, ta có thể vì ngài vạn tiễn xuyên tim. Nhưng ta tuyệt sẽ không hồ đồ như Vô Tung hắn, đẩy ngài vào chỗ chết.

- Hảo. Vậy cô tiếp tục sáng suốt. Ta tiếp tục hồ đồ. Bất kì kẻ nào chống lại ta, đều phải chết.

Hắn khó khăn hít một ngụm khí, Dạ Tử Kiếm loé lên một đạo quang ảnh đỏ thẫm, bay tới chỗ y

- Ta có chết, nàng ấy cũng phải sống.

- - - - - - - - - - - - - - -

Chủ thượng anh minh.

Ba vạn Hắc binh tinh duệ, hiện tại đều ở đây.

Mà hắn ở trên đài, cao cao tại thượng, khí thế bức người, cùng với dáng vẻ chật vật, toàn thân đều là thương tích không hề có chút tương đồng.

Đại chiến Thần - Ma là không tránh nổi, lần này chỉ là sớm hơn một chút mà thôi.

Hắn đường đường là Nhất Tiễn Xạ Thiên, sao có thể không nhận ra kẻ đeo mặt nạ kia là người của Thần giới? Cho rằng chỉ cần đeo một cái mặt nạ rách thì hắn liền bó tay chịu trói sao?

- Nghịch tử...ngươi...ngươi vậy mà...

- Lần này đừng dùng Tiêu Hồn Đăng nữa. Ta chết thì ông cũng không sống nổi đâu...huống chi lần này... còn thống khổ hơn cái chết rất nhiều lần.

Hắn biết rõ hơn ai hết, ma chủng phát tác, nếu không có Tiêu Hồn Đăng chế ngự, hắn cũng sẽ không gắng gượng được quá một tháng.

Chưa nói đến nếu thực sự đại chiến, nguyên thần đại thương. Không có ma lực hộ thể, thậm chí có thể không trụ nổi quá năm ngày.

Nhưng mà hắn cũng biết rõ hơn ai hết, cho dù chỉ là một tia hi vọng cũng không thể cho qua.

Bẫy thì thế nào, không bẫy thì lại thế nào. Nếu lần này không đi, cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình

Hắn cuối cùng cũng hiểu, yêu là thế nào rồi.

- Hắc binh nghe lệnh.

Đáp lại hắn là một tiếng hô nghiêng trời lệch đất. Ba vạn Hắc binh kia, bọn họ coi hắn là thần. Còn hắn, lại vì bản thân mà có thể tự tay đẩy bọn họ vào gió tanh mưa máu, loạn lạc lầm than.

Thế thì lại thế nào.

Cho dù là có bồi táng cả Lục giới cùng với người kia, hắn cũng sẽ không do dự mà làm.

Đời này ta không có nhất niệm chúng sinh. Nhất niệm của ta, chỉ có nàng.

Một thân ảnh từ không trung đáp xuống, trường bào đỏ thẫm bám đầy bùn đất, một bộ dáng chật vật rã rời.

- Muốn chúng ta một mình tới.

- Vậy Nguyệt Lang...thế nào.

Vô Tung hắn chỉ lắc đầu.

- Huyết Nguyệt xuất thế, sợ là...sợ là tẩu ấy...E rằng tẩu ấy lành ít dữ nhiều. Có lẽ đây thật sự chỉ là một cái bẫy không hơn không kém.

Thân ảnh hắn hiện tại thật bạc nhược, tựa như lúc nào cũng có thể tan biến. Ma chủng phát tác, cắn ngược lại chủ thể, dày vò hắn đến phát điên. Bất quá thứ thực sự khiến hắn phát điên, có lẽ không hẳn là ma chủng.

Một người một kiếm, bỏ lại tất cả sau lưng, không chút do dự mà hướng về một người.

Lăng Thành.

Hoang thành của Ma giới.

- Ra đi. Bọn ta đi một mình.

- Vô Tung các hạ không cần vội vàng. Ngài không thất hứa, tại hạ cũng chắc chắn không thất tín.

Nam nhân này chắc chắn vô cùng quen thuộc. Là người đeo chiếc mặt nạ phượng hoàng lần trước tới gặp hắn.

Chỉ là lần này bên hông còn có thêm một thanh trường đao màu bạc, hình như cũng là khắc một con phượng hoàng đen giương cánh.

Xem ra quả thật phải đổ máu rồi.

Ngay từ ban đầu hắn đã biết đây là cái bẫy... Chỉ trách ta quá vô dụng, quá yếu đuối, không thể bảo hộ muội.

- Điều kiện .

- Đại hoàng tử quả nhiên thông tuệ hơn người. Nếu ngài đã không muốn vòng vo, vậy thứ cho tại hạ nói thẳng. Chúng ta muốn đế vị của Ma giới.

- Dựa vào cái gì ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý?

- Dựa vào việc nữ nhân của ngươi đang nằm trong tay ta.

- Ngươi cho rằng Hắc Thiên hắn sẽ vì một nữ nhân mà bỏ cả thiên hạ sao? Ha ha, vậy đáng tiếc phải chia buồn rồi, hắn...

- Được.

Vô Tung: "Hả?"

- Giao người.

- Ngươi nói làm sao để ta tin ngươi đây? Biết đâu khi ta giao người ra rồi, ngươi lại nuốt lời thì như thế nào?

Vô Tung: "Ây...ây thực ra...ơ...ơ"

Cái quái gì đây.

Có phải Hắc Thiên hắn hoảng đến ngốc rồi.

Dễ dàng thoả hiệp như vậy?

Cho dù...cho dù vậy thì cũng không thể trực tiếp như thế. Đây không phải là muốn đẩy tẩu tẩu vào đầu sóng ngọn gió đó đấy chứ?

- Binh phù ở đây. Ngọc bài cũng ở đây. Nhưng nếu như muội ấy tổn thất một sợi tóc, ta tuyệt đối không tha cho các người.

- Hảo. Hắc Tiễn Xạ Thiên quả là Hắc Tiễn Xạ Thiên, dứt khoát như vậy mới tốt. Ta đếm từ một tới ba, ngươi giao đồ, ta giao người.

1

2

3

Hắc Thiên: "Nguyệt Lang".

Vô Tung: "Tẩu tẩu".

- Muội không...

Nguyệt Lang vốn dĩ đã mềm yếu ngất xỉu trong tay hắn đột ngột mở mắt, đồng tử mở to, trên tay từ trong hư không lấy ra hai thanh thuỷ chủ, không chậm nửa giây liền hướng Hắc Thiên tới tấp chém ra. Dao dao đoạt mạng, loé lên ánh sáng bạc lạnh lẽo, mềm mại tựa lụa là.

Ngọc Loan Song Đao.

Hai thanh thuỷ chủ như hai con bạch xà rít gào xé gió lao tới. Mà Nguyệt Lang lại như biến thành một người khác, cả người đều là một thân sát khí không hề che giấu.

Thuỷ chủ dùng tốc độ chưa tới một khắc, bay tới chỗ y, một thanh nhắm vào ngực, một thanh chính giữa yết hầu. Ra là muốn một đao đoạt mạng.

Nói thì chậm nhưng hành động thì lại nhanh vô cùng. Chỉ thấy Hắc Thiên không hề kinh ngạc, nhẹ nhàng nghiêng người né tránh, thậm chí dường như chỉ chờ có vậy, một tay hất hai thanh thuỷ chủ trở lại, tay kia hoá chưởng thành quyền, giáng một quyền xuống vai nàng.

- Ám sát, có thể. Nhưng dùng gương mặt này để ám sát, thì không.

Một quyền nhẹ tựa lông hồng, thực ra lại không ngừng tiến vào kinh mạch, phá nát lục phủ ngũ tạng. Nữ tử khẽ kêu lên một tiếng đau đớn chói tai, xương cốt răng rắc vỡ vụn, khoé môi rỉ ra một dòng máu đỏ au chói mắt.

Tiếng kêu thanh thuý vang lên, hai thanh thuỷ chủ vỡ vụn rơi xuống, hoà với dòng máu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra trên ngực cô ta.

Hồng y nữ tử toàn thân chấn động, máu tanh không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả một khoảng đất trống. Hai tay cố gắng bắt lấy thuỷ chủ, không phải, đúng hơn là mảnh vụn của Loan Đao Song Kiếm, đáy mắt vạn phần căm phẫn, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy có lẽ nàng ta ăn tươi nuốt sống hắn cũng có thể.

- Công...tiểu thư.

Nam tử kia kinh ngạc kêu lên, có phần không phản ứng kịp. Rõ ràng là một khắc trước còn tốt, một khắc sau người đã nằm gục dưới đất.

Không phải là hắn phản ứng chậm, mà là Hắc Thiên y ra tay quá nhanh. Nhưng mà sau đó lại nhận ra bản thân thất thố, có điều cũng muộn mất rồi.

Từ trong sơn động gần đó tràn ra mấy ngàn binh lính, hai bên cánh rừng lại xuất hiện thêm không ít, tất cả đều là thần binh tinh nhuệ của Thần giới.

Dạ Tử Kiếm chĩa thẳng vào tim nữ tử, y một sợi tóc cũng không loạn, không nhanh không chậm mà nói, lại mang khí thế áp bức kinh người khiến người ta không dám chối từ:

- Giao! người!

Có điều nam tử này cũng không phải hạng công tử ca vô dụng, rất nhanh lấy lại tinh thần, giọng nói khàn khàn the thé quen thuộc vang lên:

- Được. Ta giao. Nhưng đế vị của Ma giới, ta vẫn nhất định phải lấy.

Dạ Tử Kiếm không nhịn được mà run lên một chút, khẽ chạm vào vết thương của hồng y nữ tử. Hắc Thiên hai mắt đục ngầu giận dữ, giống như con thú điên cuồng cắn xé, đồng tử trở về màu đỏ đặc trưng, y động sát tâm rồi.

- Tốt nhất là ngươi bây giờ lập tức đưa tẩu ấy trở về, không hư tổn một cọng tóc. Nếu không thì trở về nói với lão già Thần đế của các ngươi, chuẩn bị hậu sự cho con gái cưng của lão là vừa đấy.

Vô Tung lớn tiếng nói, giọng điệu cợt nhả thường ngày biến đi đâu mất, chỉ còn lại lạnh lẽo thấu sương. Đương nhiên, lời này không phải nói cho nam tử kia nghe, mà là nói cho Hắc Thiên y.

Kích động sẽ hỏng việc.

Bất quá, trên đời này có rất nhiều thứ, tưởng vậy nhưng lại không phải như vậy.

Nam tử thần bí kia chỉ cười nhẹ một tiếng, lắc đầu cảm khái, tựa như vừa mới nghe một chuyện vô cùng nực cười:

- Ai nói với ngươi ta sẽ giống như ngươi, muốn cứu người vậy?

Trong lòng y khẽ lộp bộp, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi

- Cứu cũng được, không cứu cũng được. Dù gì hôm nay các ngươi, định sẵn phải chết.

- Hai người các ngươi cùng với ba ngàn thiên binh, có phải sợ mình sống quá lâu rồi không?

Hay là nói...đại hoàng tử thân thể bất phàm, ngàn đao không chết? Ha ha ha, thật nực cười.

Vô Tung cũng đột nhiên bật cười thành tiếng, chỉ tay về phía nam tử kia mà hỏi:

- Ha...ha...đúng là buồn cười nhỉ. Vậy ngươi nói xem, làm sao ngươi chắc chắn bọn ta chỉ có hai người. Ha ha, thật là ngây thơ quá, ha.

- Cái...cái gì cơ... Rõ...rõ ràng là thuộc hạ của ta...bọn hắn nói...nói các ngươi...một...một mình mà...

Vô Tung lần này lại cười càng thêm lớn, cười đến không ngừng, mang theo sự chế giễu châm chọc:

- Vậy sao? Vậy ta lại...lại hỏi câu nữa nhé...ha ha...ngươi...ha...sao ngươi chắc chắn, bọn hắn là thuộc hạ của ngươi thế?

- Cái gì?

- Hắc binh nghe lệnh, giết! không! tha!

- Rõ!

Nam tử kia mất đi toàn bộ sức lực, hai mắt đờ đẫn, tựa như không còn tin vào tai mình.

- Tại sao...tại sao lại như vậy?

Vô Tung một cái ánh mắt khinh thường cũng lười ban phát, lấy ra một viên thuốc đen ma khí nồng nặc, cưỡng ép hắn nuốt xuống

- Các ngươi...các ngươi bắt...bắt ta uống cái gì...Các ngươi...Thần giới nhất định không tha cho các ngươi...

Hắc Thiên cả người không có nửa phần độ ấm, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, môi mỏng khẽ nhấp:

- Nói, nàng ấy ở đâu.

- Ha ha ha, ta...ha ha...Đời này ta bại trong tay ngươi, cũng coi như không quá tồi, ha ha ha. Nhưng mà ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không đi một mình đâu...

Dứt lời liền điên cuồng lao tới, ném ra một chiếc phù chú màu đỏ. Lại một kiếm chém xuống, tự mình kết liễu

- Mẹ kiếp. Là Truyền tống phù

Vô Tung hốt hoảng đuổi theo, có điều cũng không còn kịp nữa.

Y rũ mắt, đưa tay gỡ xuống chiếc mặt nạ phượng hoàng.

Ngọc Loan Song Đao.

Nhị công chúa Thần giới, Ngọc Ly.

Trường đao Phi Vũ.

Võ Thượng Thần, Hạ Khinh Vân.

Các ngươi nhớ thật kĩ cho ta.

Thần giới các ngươi, từng người từng người một, nhớ thật kĩ cho ta.

Sẽ có ngày ta đem tất cả các ngươi chôn sống dưới mười lớp đất Cửu Trùng Thiên, vĩnh viễn để người ta giẫm đạp.

Chi.

Chi.

Chi chi.

Diệt Nhật Điểu khe khẽ kêu mấy tiếng. Thậm chí có chút sợ hãi muốn bỏ trốn...nó chưa từng thấy y...sát khí nặng đến như vậy.

- Hắc...Hắc chủ thượng...Diệt Nhật...thấy người rồi.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Vô Tung gọi y hai tiếng chủ thượng.

- Muội ấy ở đâu?

Hai mắt y trống rỗng vô hồn, tựa như một cái xác rỗng, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy.

- Ở...bên trong sơn động...

Vô Tung hắn đột nhiên phát hiện ra, quang cảnh trước mắt có chút nhoè...hoá ra là...nước mắt sao...

- Muội ấy...thế nào...

- Chết rồi.

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.