Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nên về rồi

Tiểu thuyết gốc · 3484 chữ

Hương quế hoa toả ra nhàn nhạt, mờ mờ ảo ảo bao trùm lấy thư phòng. Hắc Thiên hắn như thường lệ cắm cúi nghiên cứu đống cổ tịch, có điều khác với thường ngày, hiện tại còn có thêm một cái Nguyệt Lang tiểu hồ yêu đang gật gà gật gù đang mài mực trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mắt nàng ngày càng nặng, thiếu chút nữa gục đầu vào nghiên mực tuyệt hảo mà ngủ. Mỗi lần đập đầu vào thứ gì là y như rằng nàng sẽ lập tức tỉnh dậy, nhìn y với một ánh mắt long lanh ngấn nước, nở một nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, cười cười với cái nghiên mực hình Vu sơn, hướng bàn tay dính đầy mực cấp một cái nhìn ái ngại,... và ngủ tiếp. Đã là lần thứ mười chuyện này tiếp diễn, mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch ban đầu, có chăng là thứ tự thay đổi mà thôi.

Nàng ngủ đến lần thứ mười một thì liền không ngủ nổi nữa, không phải do không muốn tiếp tục, mà là bị y lãnh khốc vô tình ban một cái hung hiểm đại mệnh lệnh: Không tự mình tỉnh dậy thì tối nay khỏi cần ăn cơm!

Quả nhiên là Nhất Tiễn Xạ Thiên, rất biết doạ người.

Nàng uể oải đứng dậy, ngáp một cái thật lớn, đột nhiên phát hiện ra khuôn mặt phấn điêu ngọc trác hiện tại lem luốc mực đen, thầm thở dài một tiếng rồi hỏi y:

- Huynh muốn ta nói gì đây a.

Y không hề ngẩng lên, mắt vẫn nhàn nhạt nhìn cuốn cổ tịch cũ mèm, bình thản nói:

- Tất cả

Nàng buồn chán ngồi xuống bàn, vừa nhìn y vừa chậm rì rì nói:

- Ta nhớ hắn, hắn rút linh lực của ta, hại ta ra nông nỗi bị ngươi hành hạ thế này nè.

Y vẫn gật gù không nói, nếu không nhìn chằm chằm vào cuốn cổ tịch, nàng chắc chắn cho rằng hắn sớm ngủ rồi.

Nàng vốn đang mải mê mà suy nghĩ, đột nhiên phát hiện ra: Hắc Thiên y, thực đẹp!

Khụ... không phải là ý này... chỉ là nàng phát hiện ra bộ dáng hắn khi đọc sách thật đẹp. Khuôn mặt lạnh huyết vô tình càng thêm vài phần lãnh khốc, ánh mắt sắc bén tựa đao thương lại thêm vài phần hoà nhã dịu dàng. Ngón tay thon dài trắng như bạch ngọc nhẹ nhàng lật từng trang sách, mang theo vài tia ôn nhuận mà oai dũng kiêu hùng. Cả người hắn tựa như một cỗ tượng hoàn hảo, hoàn mĩ tới mức đem cho người ta cảm giác không thật, tựa như ảo cảnh chỉ cần chút nữa sẽ tan biến vào hư không. Bất quá, bộ dáng nho nhã dịu dàng không nhiễm bụi trần này rất nhanh sẽ biến mất, thay vào đó là một ma đầu cuồng sát thân nhiễm máu tươi, nhất đao nhất mạng.

Dòng suy nghĩ vẩn vơ của nàng chưa được bao lâu liền bị đập nát bằng một tiếng "bịch" chói tai. Đến khi nàng kịp phản ứng lại mới phát hiện ra, y vậy mà lấy quyển cổ tịch không được tươm tất sạch sẽ cho lắm đó đập một cái vào đầu nàng. Coi nàng là máy sao, không nói chuyện liền đập? Cư nhiên nàng không hề thấy đau đớn gì cho lắm, nhưng mà bị đánh vẫn là bị đánh, không thể chối cãi được.

Y vờ như không thấy vẻ mặt đáng thương của nàng, nhàn nhạt buông hai chữ:

- Tiếp tục

Nàng phụng phịu chán nản, cố lấy ngữ điệu hung dữ quát lại y:

- Chẳng còn gì để nói cả.

Y nhướng mày, tuy không nói chuyện nhưng vẻ mặt hung dữ tràn ngập sát khí lập tức doạ sợ nàng.

- À... ta... ta đi chuẩn bị ngự thiện a. Phải phải, sáng nay huynh chưa có ăn thứ gì mà, phải không hả? Ha ha...

Không đợi y lên tiếng, nàng tức tốc chạy một mạch xuống bếp, thở phào một tiếng. Quả nhiên, Hắc Thiên hắn vẫn là hỉ nộ vô thường không thể chọc.

Nàng nói thì nói đi ngự thiện cho hắn, thực ra cái gì cũng không nấu, chỉ là kiếm cớ thoái lui mà thôi. Đang thập phần buồn chán không có gì làm nàng đột nhiên nhìn thấy một thứ vô cùng đẹp mắt, liền tiến tới tò mò mà ngắm nghía nghịch ngợm. Là một con chim toàn thân một màu vàng nhàn nhạt, bộ cánh khổng lồ lên xuống theo nhịp thở, bộ dáng vô cùng lười biếng tiêu sái nhưng lại đem cho người ta cảm giác tôn quý mà uy nghiêm, thật rất giống chủ nhân của nó. Bất quá, nếu là Hắc Thiên ngủ đến giờ này đã là đại phúc chín đời của nàng a.

Nàng nhìn chằm chằm không rời mắt, cuối cùng khuôn mặt long lanh thốt lên một câu: Hắc Thiên hắn khi nào nuôi gà mập như vậy nha!

Không nhịn nổi tò mò, Nguyệt Lang nàng khẽ khàng lấy tay vuốt lông nó như vuốt mèo, kết quả máu tươi lập tức phun ra tung toé, bàn tay thon dài mảnh khảnh nhiều thêm một vết cứa sâu hoắm, vết thương sắc bén lạ thường, chỉ hơn chứ không hề kém đao kiếm gây ra. Diệt Nhật Điểu cũng lập tức cảm nhận được nguy hiểm, đôi mắt ngắm nghiền đột ngột mở to, chi chi vài tiếng chói tai rồi cất bộ cánh khổng lồ bay vụt đi, bỏ lại nàng còn đang loay hoay không biết nên làm gì với vết thương đó.

Gà biết bay sao?

Đó là thứ duy nhất xuất hiện trong đầu nàng. Nhưng mà nghiêm túc nghĩ thêm chút, chẳng phải nàng là hồ ly cũng biết bay sao. Suy nghĩ thông suốt liền ồ lên một tiếng, nàng cũng quá thông minh đi, có điều quả nhiên Thiên quán ngoạ hổ tàng long, thứ gì cũng là trân tài dị bảo.

Khoan, nhắc tới trân tài dị bảo mới nhớ... nàng không phải... không phải là đánh mất Kê thần của y đấy chứ. Nếu ... nếu Hắc khó ưa hỉ nộ vô thường như hắn mà biết... liệu có phải hay không đem nàng biến thành tiểu kê cho hắn chơi đùa? Không được không được, nhất định không thể được.

Kê: gà

Một hồi suy nghĩ nữa, cuối cùng nàng đành quyết định chết cũng phải tìm về. Hướng của con gà đó chính là khu rừng rộng đến bất tận của Thiên quán, đành nuốt cực vào trong chạy đi tìm về. Sau cả canh giờ hỏi đông hỏi tây, cuối cùng cũng có thể tìm thấy. Đó là một cái Hắc binh trại, rộng bằng cả Bạch Thư Sơn của Trúc Bạch ca ca, lùng sục một hồi liền tìm được "Kê thần" đang xù lông xù cánh mà ngủ, cảm giác xúc động đến khoa chân múa tay khiến nàng khômg khỏi sung sướng. Tìm thấy rồi tìm thấy rồi, may mà không mất, nếu không cái mạng nhỏ này của nàng mất theo là cái chắc. Vốn là định lập tức trở về, nhưng nàng cuối cùng lại ngẩn người phát hiện: thế nào mà mang về đây? Cũng may Hắc binh vốn là không bỏ qua cơ hội vuốt mông ngựa lấy lòng, một người rồi một người đòi giúp nàng, cuối cùng Diệt Nhật Điểu vẫn sung sướng mà ngủ, còn Hắc binh thì chuẩn bị lao vào gây chiến đến nơi. Hết cách, nàng đành nhờ đại một người rước cái đại phiền phức kia về, còn bản thân nhân cơ hội này mà khám phá thăm dò lung tung, cũng để có thể thông thạo được vài phần nơi này, thuận tiện cho cuộc đào thoát hoàn hảo của nàng. Nàng cười lớn, kế hoạch mĩ mãn tuyệt hảo vô khuyết như vậy nhất định sẽ thành công a.

Đi loanh quanh một hồi, nàng đột nhiên dừng lại, nguyên lai nghe thấy hai từ "tẩu tẩu" khiến nàng lập tức nổi lên tò mò. Bên trong có khá nhiều Hắc binh, cũng là một cái doanh trại phi thường lớn a. Nàng ghé tai nghe ngóng, có vẻ tất cả Hắc binh đều đang tụ tập nấu bữa sáng, ở giữa là một cái bàn lớn dành cho cả trăm người, mỗi người đều đang vận ma khí hoá thức ăn, mùi ma lực nồng đậm hỗn tạp cùng đống thịt cá ngổn ngang bừa bãi trên bàn khiến nàng không khỏi cảm thương cho bọn họ. Dùng ma lực biến thức ăn, tiện thì tiện đó nhưng mùi vị thì chắc chắn vô cùng không hấp dẫn, nếu không muốn nói là trăm món chung một vị, phi thường nhạt nhẽo vô vị, nào có thể so sánh với mỹ thực Phàm giới. Có điều rất nhanh nàng lập tức chú ý đến thứ khác.

Hắc binh ồn ã chuyện trò, trăm miệng cùng nói, không phát hiện ra khí tức cùng sự có mặt của nàng cũng là chuyện đương nhiên. Một nam tử hán cao to vạm vỡ ngồi ở đầu bàn, có vẻ là thủ lĩnh của nhóm Hắc binh nhỏ này vừa nhăn nhó nhai miếng thịt dê khô khốc, vừa oang oang mà nói:

- Biết gì chưa hả, lão tử nói các ngươi nghe, Hắc chủ thượng hôm qua ngự kiếm phi hành, oai phong lẫm liệt bay tới Âm hồn sơn giao chiến với một tên thần bí nào đó, nghe đồn chính là để cứu tẩu tẩu nha.

Bên dưới lập tức một trận ồn ào, vài tên Hắc binh bắt đầu bàn tán không ngớt miệng, số còn lại "ồ" lên một tiếng, bắt đầu miệng chen miệng:

- Huynh biết rõ vậy nha, chắc gì đã là thật. Ai nói vậy.

Một nam tử người nhỏ mà miệng không hề nhỏ lên tiếng, khiến cho những Hắc binh kia cũng dấy lên câu hỏi tương tự, bầu không khí lại tiếp tục một trận khẩu chiến ác liệt.

-Thôi thôi đừng cãi đừng cãi nữa, ta lấy mộ tổ ra đảm bảo chính xác một trăm phần trăm. Là Tần Long bên đội mật thám ở Âm giới nói, tuyệt đối ko bịa chuyện. Hắn lúc kể lại cho ta vẫn còn kinh hãi đến bạc cả tóc, đại khái là...

Đám đông bên dưới đang chăm chú lắng nghe, đột ngột dừng lại liền nhao nhao lên tiếng

- Kể tiếp đi chứ...

- Sao không nói nữa...

- Ài... ta cũng muốn kể lắm, nhưng mà thế này, nếu ta ngồi kể thì quần áo ai giặt đây.

- Ta giặt.

- Phải phải, ta cũng giặt.

- Nga, vậy còn cơm trưa, hôm nay phát đồ ta phải đi nấu a. Không thể ăn mấy món ma lực này mãi được

- Lão tam à, mấy món đó có gì ghê gớm chứ, ta nấu!

Bên dưới lại truyền đến một trận ầm ầm tranh việc. Nam tử hán to lớn kia cả người run run cố nhịn cười, nhìn ngắm cái kết quả mĩ mãn kia của mình, trong lòng thầm khen bản thân quả nhiên cao thâm lợi hại. Còn nàng bên ngoài lập tức được một phen mở mang tầm mắt, khâm phục không thôi. Thầm nghĩ chiêu này thật hiệu quả, về Yêu giới rồi nhất định đem ra thử nghiệm.

Hắc binh tên Lão tam kia cố nén cười, đằng hắng vài tiếng, lấy dáng vẻ của mấy tên tiên sinh kể chuyện ở trà lâu tửu quán, ngữ khí cố tỏ ra bí hiểm:

Hôm đó tên Tần Long kia nhận lệnh đi thám thính, đúng lúc đi qua Âm hồn sơn. Cái ngươi có biết hắn thấy cái gì không, hắn nghe thấy một tiếng nổ dữ dội, không né kịp thì chút nước đã đi đời. Quá mức sợ hãi, hắn định quay đầu bỏ chạy, nhưng đột nhiên nhận ra thân ảnh của Hắc chủ thượng chúng ta. Hình ảnh đó... trời ơi... khí thế bức người, đội trời đạp đất, coi tính mạng người như cỏ rác dưới chân, tựa như một vị thần khát máu đứng trên tứ hải bát hoang mà tàn sát thiên hạ. Chưa hết, toàn bộ trăm vạn âm hồn của Âm hồn sơn không kẻ nào còn sống. Chủ thượng một tay ôm lấy phu nhân, một tay cầm Dạ Tử Kiếm nghênh chiến với tên thần linh nào đó, còn chưa cần rút kiếm tên kia đã hồn phi phách tán, quả nhiên là chết chưa kịp ngáp nha. Các ngươi không được chứng kiến cảnh tượng kiêu hùng đó, chính là nuối tiếc lớn nhất của đời người. Có điều chủ thượng quả là không cho người ta mặt mũi a, tốt xấu gì cũng là thần tiên trên trời, chưa rút kiếm đã chết như vậy, cũng quá không nể mặt Thần giới đi.

Một trận cười lớn vang vọng khắp đại doanh, xôn xao bàn tán không ngừng, chủ đề cũng đi xa tới ba vạn dặm. Nàng giật mình, từ nãy tới giờ mải nghe lén say sưa, vốn là chưa kịp cái gì tìm hiểu. Bất quá người tính không bằng trời tính, nàng vừa cất bước rời đi liền một lần nữa bị kéo trở lại

- Các ngươi nói xem, tẩu tẩu chúng ta cái gì cũng tốt, có điều thân phận lại quá mức không phù hợp... liệu có địch lại cái vị cô nương Mẫn Ninh kia không chứ.

Lại một trận miệng đấu miệng triền miên, lộn xộn đến mức ai đang nói cũng nghe không rõ nữa:

- Phải đó. Mẫn Ninh đó vốn là có hôn ước với chủ thượng chúng ta, lại là Quận chúa con nhà Ma quân tướng. Gia thế đó chỉ sợ tiểu tẩu tẩu của chúng ta không thể vượt nổi a.

- Phải phải cái đầu ngươi, hảo tẩu tẩu kinh tài tuyệt diễm, lương thiện đáng yêu, chủ thượng cưng chiều sủng ái còn không kịp, người ta không chê Hắc chủ thượng đáng ghét khó ưa phiền phức thì thôi, sao có thể có cái chuyện kia chứ. Hoang đường hết sức

- Lão Chu nói hay lắm. Ta ủng hộ hai tay hai chân. Mẫn Ninh tiểu thư đó ỏng à ỏng ẻo vô cùng giỏi giả bộ, vốn là chưa bao giờ xem chúng ta ra gì, chỉ có tẩu tẩu là luôn tốt với chúng ta. Chủ thượng mà bỏ rơi tẩu ấy, ta sẽ...

- Ể... ngươi sẽ làm sao? Ta cấm đó nha, tẩu ấy là của chủ thượng, ngươi dám đụng đến? Cho dù là ngươi dám, không cần chủ thượng ra tay, Hắc binh lần lượt tiễn ngươi xuống Âm giới nha.

- Ta nói thế hồi nào đâu, nếu chủ thượng bỏ rơi tẩu ấy, cái danh Hắc binh này ta cũng không cần nữa, được chưa được chưa.

- Hừ... hình như các ngươi quên ai rồi đúng không, Liệp Ảnh theo chủ thượng bao năm, trừ chủ thượng thì ai mắt chưa mù đều biết cô ấy thích chủ thượng. Cái này... vạn nhất cô ấy không giành nổi... vì yêu sinh hận, quay lại trả thù tẩu tẩu của chúng ta thì sao đây. Tẩu tẩu yếu đuối như vậy, không được không được, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất... chúng ta nên hợp lực bảo vệ tẩu ấy. Thấy thế nào

- Liệp Ảnh sẽ không làm thế đâu, đừng quên cô ấy cũng như chúng ta, đều đã uống Thiên Linh Cốt, trả thù cũng cần có mạng, cô ấy không làm chuyện ngu ngốc thế đâu.

- Lời này của cậu lại không đúng rồi, nữ nhân một khi đã sinh thù hận, đặc biệt là hận tình, sẽ làm ra những việc không ai có thể tưởng tượng nổi. Đến lúc đó nếu như cô ấy chọn đồng vu quy tận thì sao, khả năng này không hề nhỏ.

- Thôi được rồi được rồi, việc đó tính sau đi. Quan trọng trước mắt là đối phó với cái hôn ước kìa, chỉ còn hai năm nữa là tới rồi. Trong tay lão cẩu đế vẫn nắm được điểm yếu của chủ thượng, nếu như gã bắt ngài ấy bằng được cưới cái Mẫn tiểu thư kia, vậy tẩu tẩu phải làm thế nào đây. Chúng ta phải nghĩ cách, mau nghĩ cách...

- Chúng ta đi giết cô ta, thế nào

- Ngươi não có lẽ còn không bì được với heo ấy nhỉ, giết sao được.

- Ta cược hai lọ Miêu yêu cốt, chắc chắn chủ thượng có chết cũng không đồng ý thành hôn với Mẫn Ninh kia.

- Được nha, ta cược cái một Lôi tiễn, Nguyệt tẩu tẩu chắc chắn sẽ là Đại hoàng phi... không không... sẽ là Ma hậu của chúng ta.

- Ta cược... hừm... hai mươi năm tu vi, Mẫn tiểu thư đó nhất định sẽ giở trò

- Ây... các ngươi cược cái kiểu quái gì thế, dẹp đi dẹp đi...chúng ta chỉ là binh lính tướng sĩ quèn, lo chém địch giết giặc cho tốt là được, còn lại để chủ thượng lo. Lão cẩu hoàng đế đó thử động tay động chân xem, chúng ta đi nghiền nát lão, tạo phản thì tạo phản, chủ thượng chết rồi thì chúng ta cũng không sống nổi. Mau mau giải tán, tên nào vừa kêu giặt đồ cho ta thì đi mau đi, lão tử thấy đói rồi.

Nàng bên ngoài gật gà gật gù hiểu câu nọ quên câu kia, tiệc đã tàn từ bao giờ mà vẫn còn ngây ra một chỗ, suy nghĩ nát óc từ lúc đó tới giờ vẫn chẳng hiểu là đang bàn bạc cái gì, lãng phí mất bao nhiêu thời gian thăm dò thám hiểm. Bất quá có vẻ tên Hắc Thiên này dường như cũng không mạnh như nàng nghĩ, vẫn còn có điểm yếu thì vẫn là người... à không phải, là vẫn còn cách đối phó.

Quả nhiên, đối với Hắc binh cái gì có thể không có, nhưng cơm thì không thể không có nha. Liệp Ảnh cùng bọn họ tình như thủ túc, cùng nhau chinh chiến xa trường, Mẫn Ninh thân phận tôn quý, làm không biết bao nhiêu cách để lấy lòng, cuối cùng cũng không bằng một tiểu hồ yêu biết nấu cơm.

Nàng đang nghiêm túc mà suy nghĩ đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm ầm chói tai từ đâu truyền tới, hoảng sợ giật mình, có phải hay không tên Hắc khó ưa kia phát hiện ra Kê thần của hắn bị nàng doạ sợ, nổi điên lên rồi. Hỉ nộ vô thường như y, tuyệt đối không thể coi thường được.

Nàng điều động vài tia ma lực, chập chững bay lên, bộ dáng không khác gì chim non tập bay chọc người ta cười. Cũng vì nàng dùng yêu lực đã quen, dùng ma khí của Hắc binh có chút chưa kịp thích ứng. Chưa kể nàng mất hết yêu lực từ lâu, cảm giác được bay trên không trung cũng mất lâu rồi, hôm nay được thử lại không khỏi có hơi bỡ ngỡ.

Bên kia lại truyền đến một trận ầm ĩ, nàng sợ tới phát run, rơi bịch xuống đất. Cũng may là khoảng cách gần, nếu không Hắc khó ưa hắn chưa kịp chỉnh nàng thì đã bị Âm đế lôi xuống chỉnh thay rồi. Nàng trong lòng thầm kêu khổ, một lần nữa bay lên, trở về Thiên quán. Có điều trái ngược với dáng vẻ dữ dằn của Hắc Thiên mà nàng tưởng tượng, y đang khinh đạm mà đứng, một bộ dáng nhàn nhã như đi vọng nguyệt thưởng trà. Trái với dáng vẻ lười biếng tuỳ tiện của y, bên ngoài là trăm ngàn binh sĩ hùng hậu ngựa xe chiến mã đang hùng hùng hổ hổ doạ người, so với một trận tử chiến còn khủng bố hơn vài phần. Một nam nhân mặc một bộ chiến giáp chi chít gai nhọn, đầu đeo một cái mũ lớn màu vàng mà nàng chưa từng nhìn thấy, có vẻ chính là thủ lĩnh của đám binh sĩ này. Kì lạ một điều, người này cùng Hắc Thiên hắn giống nhau tới vài phần, càng kì lạ hơn là đám binh sĩ kia, cùng với bộ dáng của Hắc binh không khác nhau là bao, nếu không muốn nói là giống y như đúc. Nam nhân cao lớn kia cười cười vài tiếng, hướng Hắc Thiên nói:

"Hoàng nhi, nên về rồi"

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thập-Vỹ-Thần-Hồ-YY
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 3
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.