Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hết chap 7. Tôi yêu cô và tôi vẫn đang đợi

Phiên bản Dịch · 1899 chữ

-Đến công ty sao?

-Ừ, tao bận lắm.

-Khoe mẽ.

-Mày có đi cùng không, tao cần mày giúp đỡ đấy.

-Hôm nay tao có việc ở thư viện rồi, tính rủ mày nhưng chắc phải đi một mình.

-Không bỏ được à?

-Không, tao còn phải học, đời mày giờ thì sướng rồi.

-Nói thật, làm người giàu có rồi mới thấy nó chẳng sung sướng gì.

-Thôi khỏi, tao đến thư viện đây.

-Có cần người chở đi không?

-Cũng được, ăn ké sự giàu sang của mày thấy cũng đã. ^_^

Bạn bè là thế đó.

-Tao cũng phải đến công ty. Đi cùng luôn một đoạn vậy.

Lái xe đưa Bảo Chi đến trường rồi sau đó là nhiệm vụ mệt nhọc của tôi bắt tay vào việc kinh doanh, dẫu sao…à mà tôi chưa nói nhỉ, công ty Trúc Mai chuyên về mỹ phẩm, ít ra mỹ phẩm thì cũng không phải là khó nuốt, may sao ba tôi không làm về bất động sản hay mấy thứ chứng khoán chứng từ gì đó.

-Tống giám đốc, việc đầu tiên là biết cách xử lí những hợp đồng và dự án của công ty, tiếp đó là tập cách nêu ra những ý kiến và ý tưởng cho các sản phẩm. Đôi khi đích thân Tổng giám đốc sẽ phải đi giám sát công việc và tiến trình của các nhân viên trong khâu sản xuất đóng gói sản phẩm. Hơn nữa trong nhiều trường hợp hợp đồng bị huỷ hay dự án thất bại thì phải nghĩ cách giải quyết và thu hồi vốn. Doanh thu cũng là một vấn đề quan trọng mà hàng tháng chúng ta đều phải quan tâm và không ngừng cải thiện các chương trình quảng cáo…

Nói một hồi mà tôi chẳng hiểu gì sất, cái gì mà nghĩ cách xử lí rồi còn nêu ý tưởng, giám sát, thu hồi vốn, cải thiện doanh thu…trời ơi, có ai không cứu tôi với, mới có ngày đầu tiên đến công ty mà đã thế này rồi. T_T

Những tháng ngày tiếp theo tôi sẽ phải sống tiếp thế nào?

-Tổng giám đốc nghe thấy gì không đấy?

-À…có, tôi vẫn đang nghe.

Nghe thấy chết liền, hiểu chết ngay tắp lự. +_+

-Nếu Tổng giám đốc không làm tốt thì các cổ đông không chắc sẽ còn tin tưởng đâu ạ, vì thế Tổng giám đốc hãy cố gắng.

-Tôi biết rồi.

-Vì là hôm đầu tiên và cũng mới tiếp

xúc với việc kinh doanh này nên tôi sẽ chưa đưa ra vội những dự án tồn đọng của công ty mà chủ tịch quá cố đang làm dở. Đợi đến khi Tổng giám đốc xử lí xong những vấn đề riêng tư về buổi họp báo thì chúng ta sẽ bắt đầu làm việc nghiêm túc.

TT___TT

Tôi không biết chi hết.

Sao anh chàng này lúc làm việc lại nghiêm túc đến thế, cứ hiền lành như bình thương có phải hơn không. =_=

……………

Buổi họp báo mong đợi cuối cùng cũng đã đến.

Hoan hô!

TT__TT

Tôi đang vui thay cho cánh nhà báo. >_<

Trong khi họ háo hức chờ đợi để săn tin thì tôi đau khổ và thật chua xót.

Biết nói gì với họ chứ, họ hỏi tôi không biết sẽ phải trả lời sao, câu nào nên trả lời thẳng và câu nào nên trả lời một cách khéo léo và câu nào nên từ chối một cách thẳng thừng. Thật đau đầu nhức óc.

Quá sợ hãi tôi đã kéo theo cả nhỏ Bảo Chi đi theo để có thể nói đỡ cho tôi, có cả anh trợ lí nếu họ có hỏi đến công việc tôi còn có đường mà tháo chạy.

-Giới thiệu với anh, đây là Bảo Chi bạn thân của em. Còn đây là anh Trung – trợ lí của tao.

-Cái lão mà mày nói là bình thường hiền như đất nhưng khi làm việc lại cứng nhắc như đất nung ấy à?

Ôi trời con nhỏ này, xấu hổ quá! Dù là tôi có nói thế thật thì nó cũng phải biết giữ ý cho tôi chứ, đường đường là một vị Tổng giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị của cả một công ty lớn mà lại đi buôn chuyện bán xấu trợ lí của mình với bạn thân như mấy bà buôn dưa bán mắm ngoài chợ sao?


-Không sao.

- ^-^

Hai người làm quen với nhau khá nhanh.

Hôm nay tôi không cho hắn đến vì nghĩ chắc thể nào bọn nhà báo cũng sẽ hỏi chuyện của tôi và hắn, và hắn thì bị bệnh ngứa miệng mãn tính sẽ lại ti toe ðủ thứ cho coi, thế nên cho hắn ðến buổi họp báo là coi như tự chui vô cái tròng mà bọn nhọ báo đã buộc sẵn lên trần nhà.

Vừa bước vào giờ chính thức của buổi họp báo cả lũ nhà báo phóng viên đã tung đầy đủ các chiêu ra khủng bố tôi, chắc là đã chuẩn bị rất kĩ càng việc giết tôi trước mặt mọi người bằng lời nói không dao của họ. Nhà báo thật ghê gớm, tiếc là trong bộ luật lại không có luật nào phạt người khác tội giết người bằng lời nói.

Biết ngay là sẽ hỏi đến việc công ty đầu tiên mà, tôi khá thông minh và khéo léo trả lời lại tất cả các câu hỏi của họ nhưng rất tiếc là không khơi ra việc tại sao các cổ đông lại thay đổi quyết định của mình nhanh như thế, chẳng lẽ tôi lại nói là nhờ có sự giúp đỡ là câu khen ngợi da mặt tôi của hắn mà tôi đã điên tiết lên khiến họ sợ rồi lại còn việc hắn đã đích thân ra mặt giúp tôi trước mặt các cổ đông. Không thể được, tôi ngu sao khai ra chứ.

Và sau đó bọn họ bắt đầu chuyển chủ đề sang hắn. Tôi biết, tôi đã đoán trước được và tôi vẫn chưa thể tự tin cho những câu trả lời của mình về hắn. Chính tôi còn thấy khó trả lời cho những câu hỏi của trái tim mình về hắn.

-Lần trước tôi có hỏi tiểu thư cảm thấy thế nào khi biết người yêu của mình chính là người yêu của chị gái hai năm trước và cũng là nguyên nhân gián tiết dẫn đến cái chết của chị cô?

-Đó là câu hỏi của lần trước, đã một tuần trôi qua…

-Ý tiểu thư sẽ không trả lời câu hỏi đó.

-Cũng không nên suy diễn quá như thế, tôi đâu có nói là không trả lời.

-Chúng tôi muốn nghe một câu trả lời thật lòng.

-Tất cả những câu trả lời của ngày hôm nay từ tôi đều là thật lòng, trước mặt rất nhiều các nhà báo phóng viên thế này tôi đâu thể không nói thật, các vị sẽ tha cho tôi sao? ^_^

Tôi cười tươi thân thiết, nhưng thực chất chắc những kẻ thông minh dạt dào và mũi thính như dòng họ chó săn thì sẽ hiểu ra ý nghĩa tôi muốn nhắn gửi đến họ.

-Xin tiểu thư hãy trả lời.

-Thực ra khi mới phát hiện ra sự thật đau lòng đó tôi thực sự rất shock, cảm thấy vừa đau lòng vừa khó xử, tôi cũng muốn kết thúc với người ấy nhưng mà tôi hiểu vì sao cả hai chị em tôi lại cùng yêu một người con trai mà không sao thoát ra nổi.

-Vì sao ạ?

Câu hỏi tu từ của người ta.

Bộ mấy người không hiểu câu hỏi tu từ là gì à? Là câu hỏi được đặt ra nhưng không mong nhận được câu trả lời. Trời ơi, ai cần các người trả lời hồi đáp làm chi? >”<

-Các vị thật là khéo đùa, tất nhiên là vì sức cuốn hút của anh ấy rồi. ^_^

-À…

Cả căn phòng rộ lên tiếng cười, vui đấy.

Nhưng rất tiếc những lời tôi nó chỉ có 10% là thật lòng, còn lại đều là nói cho nó có cảm xúc vậy thôi.

-Tiểu thư có cảm thấy trở ngại nào không khi gia thế của người yêu mình không được bình thường.

-Gia thế là một chuyện khác, yêu nhau không phải là hoàn cảnh hay vì điều gì, các vị khi yêu thường yêu vì điều gì?

-Con người.

-Đúng, tôi cũng thế.

-Thật đáng ngưỡng mộ.

Những ánh mắt thán phục nhìn tôi. Tôi giả bộ mà cũng tin. ^o^

-Kể ra người đáng ngưỡng mộ hơn chính là chị gái tôi, chị ấy cũng không hề quan tâm đến gia thế của người chị ấy yêu, và hơn cả chị ấy còn sẵn sàng bỏ trốn vì tình yêu của mình.

-Nếu như…chúng tôi nói không phải…nhưng nếu ba mẹ tiểu thư không gặp sự cố tai nạn đó thì nếu ba mẹ phản đối tiểu thư có làm như chị gái mình đã làm?

-Đó chỉ là một giả thiết, và xin thứ lỗi tôi không muốn nhắc đến những vấn đề có liên quan đến ba mẹ đã khuất của tôi.

Một buổi họp báo khá tốt đẹp hơn sự mong đợi của tôi.

Mọi thứ với tôi giờ đã sang một thời kì mới, giờ nhiệm vụ cuối cùng của tôi là việc với hắn.

Quả thực là nói chuyện với những nhà báo tôi mới thấy mình có một chút gì đó đã che giấu về hắn, thực sự thì tôi vẫn còn thích hắn nhưng không quá nhiều. Nhưng nghĩ đến việc hắn vẫn đang chờ tôi tôi lại thấy rất xót xa và rất muốn đồng ý lời tỏ tình suốt từ đầu của hắn.

Vớ vẩn, tôi…nhưng mục đích hiện giờ của tôi thì không còn nữa cần đến nữa. Giờ tôi đơn giản là không còn cần tiền nữa, lừa tình thì cũng không nên vì tôi đã biết tình cảm của hắn với chị tôi sâu sắc thế nào nên chắc hắn sẽ không đối với tôi như với những bồ thường xuyên của hắn, mà lâu rồi không thấy hắn đi với ai hay cũng không thấy hắn hôn em nào đó ở những nơi công cộng.

Tóm lại là mục đích hiện giờ của tôi không còn.

Không còn thế chẳng lẽ lại yêu hắn. Thôi tốt hết là cứ suy nghĩ kĩ coi tình cảm với hắn thế nào đã, dù nào thì tôi cũng có lí do nói dạo này bận việc công ty nên chưa có thể giải quyết triệt để được vấn đề với hắn. Một lí do ổn.

Tôi chuẩn bị ra về thì nhìn thấy hắn đang đứng nhìn tôi với đôi mắt thật khó diễn tả.

Không lẽ…hắn đã đứng nghe tất cả những gì tôi nói?

Đừng tin nghen, tôi nói không có thật đâu à, đừng có tưởng bở nhiều.

Hai chúng tôi cứ đứng nhìn nhau một hồi lâu.

Một cảm giác chạy khắp cơ thể tôi mà không biết đó là gì, tôi cảm nhận thấy những chuyện sắp xảy ra.

Vẫn chưa kết thúc.

  • *
Bạn đang đọc Tôi Thích Cô của DKdeptrai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.