Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

7.1 Tôi yêu cô và tôi vẫn đang đợi (tiếp)

Phiên bản Dịch · 1733 chữ

Rồi tôi quay sang bà quản gia, nhờ hồng phúc của hắn mà tôi biết bà ấy chính là quản gia.

-Tiểu thư, tôi muốn cho cô coi một thứ mà bà chủ đã luôn dành cho cô suốt bao năm qua.

Tôi không nói gì chỉ đi theo bà quản gia. Luôn dành cho tôi? Thứ gì?

Một căn phòng được trang trí rất đẹp, sạch sẽ không một chút bụi bẩn. Một căn phòng dành cho tôi.

Tôi ngồi xuống chiếc giường trong phòng và nhìn mọi thứ.

-Bà chủ luôn nhớ đến tiểu thư, bà ấy đã cho người đi tìm tiểu thư nhưng đều không có tin tức gì.

Sao lại thế? Chẳng lẽ bỏ tôi tại trại trẻ nào cũng không biết. Ah, phải rồi, mẹ tôi nói đã thấy tôi ở công viên khi mẹ đi dạo buổi sáng, khi đó tôi còn chưa đến hai tuổi.

-Bà chủ luôn day dứt vì phải bỏ con gái ruột thịt của mình, chỉ vì lúc đó hoàn cảnh quá khó khăn không còn cách nào khác, khi đó chị gái tiểu thư là tiểu thư Mai An đã năm tuổi rồi không thể bỏ mặc cô ấy được…

-Thế nên bỏ mặc tôi vẫn dễ hơn.

-Chỉ vì quá nghèo khổ, một người mẹ bỏ rơi con mình thì có ai đành chứ? Sau đó ba mẹ tiểu thư đã cố gắng làm ăn, góp vốn với những người khác để lập nghiệp, sau rất nhiều năm kinh doanh, cuối cùng thì việc làm ăn cũng thuận lợi và công ty Trúc Mai cũng có chỗ đứng trong giới doanh nghiệp.

-Trúc Mai.

-Lấy từ tên đệm của hai tiểu thư. Bà chủ nói rằng cái tên Mai An là có ý nghĩa muốn nói đến sự vui vẻ, còn Trúc Linh là sự hoạt bát hoà đồng. Tôi không nghĩ thua nhau ba tuổi mà hai tiểu thư lại giống nhau đến thế.

-Tôi cũng không hiểu.

Nói về ba mẹ tôi xong bà quản gia lại nói về chị Mai An.

-Thật tội nghiệp cho tiểu thư Mai An, cô ấy lại yêu con trai của một gia đình xã hội đen, vì bị phản đối mà cô chủ bỏ nhà đi rồi gặp tai nạn và ra đi. Ông bà chủ đã rất đau lòng, hai người đã làm mất người con út và rồi lại một lần nữa gián tiếp hại chết cô ấy.

Đúng rồi, tại sao chị ấy lại mù quáng đi yêu hắn chứ?

-Ơ nhưng mà tại sao tiểu thư cũng có quan hệ với cậu con trai nhà đó?

-Không có quan hệ gì cả, chỉ là bạn cùng trường thôi. Tôi muốn ở một mình.

-Vâng.

Bà quản gia đi khuất, tôi nằm ra giường nhìn lên trần nhà suy nghĩ về tất cả những chuyện đã qua, về tôi, về ba mẹ, về chị Mai An và về hắn. Thôi quên mấy chuyện về hắn đi, tôi còn phải đối mặt với rất nhiều chuyện.

Ngày mai tôi còn phải đối mặt với hội đồng quản trị của công ty, thiệt tình là tôi không hề biết gì về kinh doanh cả, tôi lại còn trẻ người non dạ biết gì mà chiến đấu à quên biết gì mà thuyết phục họ, mà tôi cũng không muốn thừa kế công ty, nhýng mà ðó là ý muốn của ba mẹ tôi, chị Mai An đã không còn giờ chỉ còn tôi là người nhà họ Trần, chỉ có tôi mới có đủ khả năng và quyền thừa kế cổ phần của ba trong công ty. Ôi trời, đau đầu quá!

Nếu tôi không thừa kế thì gia đình tôi sẽ ra sao nhỉ? Không được, làm thế nào cũng không được.

Lại còn buổi họp báo mà mọi người đã sắp xếp vào cuối tuần nữa, cánh nhà báo sẽ làm chả tôi mất, họ sẽ chọc vào điểm yếu của tôi mà nêu ra cho coi, tôi biết cái bản mặt của bọn nhà báo mà.

Rắc rối quá, tôi muốn đi ngủ.

……………

Bây giờ tôi đã trở thành một tiểu thư giàu có, theo tôi luôn là những người vệ sĩ rất đáng yêu mặc dù tôi đã kêu họ đừng có mặc đồ đen rồi. Vậy có khác nào tôi trở lại là Bảo An khi có đám vệ sĩ của hắn bám theo. Mà tôi vẫn là Bảo An chứ, tôi thích cái tên mà mẹ đặt cho tôi, và cũng thích cái tên Trúc Linh mà mẹ ruột đặt cho tôi nữa. Vậy thì ở trường và ở trại trẻ tôi sẽ là Bảo An còn ở nhà và ở công ty tôi sẽ là Trúc Linh. OK, như thế khá ổn.

Tôi và hắn chạm mặt, thử liên tưởng cảnh lúc này coi các bạn. Tôi và hắn đứng đối diện, sau lưng hai chúng tôi là một đống những vệ sĩ, vệ sĩ của hắn là nam, vệ sĩ của tôi là nữ, bu xung quanh nữa tất nhiên là cả nữ sinh và nam sinh, hay đấy, bây giờ tôi cũng thu hút khá nhiều nam sinh, lũ đáng ghét chắc vì tôi giờ là tiểu thư chứ gì? Dog!

Kêu vệ sĩ giải tán xong đám lắm chuyện còn hơn cả phóng viên, hắn đột nhiên nắm tay tôi kéo đi, mà không, giống như là dắt nhau bỏ trốn.

Hắn kéo tôi ra xe của hắn và phóng đi. Lại bùng học, lại là bùng học ngay trước mắt mọi người. Chắc tất cả đều nghĩ tôi và hắn là một đôi rồi. Một đôi gì chứ, tôi vẫn chưa có ý muốn trở lại với hắn, mặc dù tôi đã đến với hắn bao giờ.

Bùng học đi chơi công viên giải trí. Hay đấy, thấy cũng thú vị, nhưng sao tôi lại đi với hắn cơ chứ, thật lố bịch.

Lố bịch nhưng tôi vẫn muốn chơi với hắn. +_+

-Sao đến đây?

Tôi biết là mình đang hỏi vớ vẩn.

-Đến đây để chơi chứ để làm gì? Bộ đến đây để hẹn hò?

Tôi biết hắn sẽ nói thế mà, nhưng tôi không biết hắn sẽ nói vế sau.

-Tôi muốn hẹn hò với cô được chứ?

-Không được, chị…

-Cô là cô, Mai An là Mai An, tôi thừa nhận là tôi vẫn còn yêu Mai An nhưng bây giờ tôi yêu cô nhiều hơn và tôi muốn ở bên cô, tôi và Mai An đã hứa sẽ lấy nhau khi tôi đủ tuổi nhưng lời hứa đã bị phá bỏ vì thế…

-Vì thế anh không cần thực hiện lời hứa.

-Thực hiện lời hứa với ai? Cô muốn tôi lấy Mai An thật hả? Cô không có chút gì với tôi sao? Một chút cũng không?

Tôi không nói gì, hắn nói đúng, tôi thật vô lí, tôi bắt hắn thực hiện lời hứa với người chị đã chết của tôi sao? Tôi muốn thế thật không? Tôi có cảm giác như tôi đang lo sợ hắn cũng sẽ quên tôi khi tôi chết giống chị tôi vậy. Bậy nào, nghĩ sao mà tôi lại có cảm giác vớ vẩn đó chứ?

-Tôi biết hiện tại cô chưa thể chấp nhận tôi nhưng tôi đã nói rồi tôi vẫn đang đợi.

-Anh yêu tôi thật không vậy?

-Cô vẫn không tin hả? Tôi còn lừa dối cả em gái của Mai An chắc.

-Như vậy tức là nếu tôi không phải em gái chị Mai An thì anh tính sẽ lừa tôi phải không?

-Hết nói nổi.

-Là ý gì?

-Cô không tin, tôi thì không thể chứng minh còn nói gì nữa.

-Sao không thể chứng minh?

-Cách để chứng minh duy nhất thì không thể dùng được.

-Anh vẫn hôn tôi còn gì.

-Có lần nào hôn được đâu.

-Thích hôn tôi vậy hả?

Tôi hỏi cái quái gì thế?

-Không, bây giờ nếu không phải là cô chủ động thì tôi không muốn.

-OK, vậy đợi tôi đi, để tôi xử lí xong việc của mình tôi sẽ xử lí đến việc của anh.

-Mục đích của cô bây giờ là gì?

-Sao hỏi thế?

-Bây giờ cô đã là thiên kim tiểu thư một mình quản lí một công ty rồi đâu cần đến tiền nữa. Không lẽ mục đích vẫn là lừa tình tôi?

-Tôi sẽ trả thù cho cái chết của chị tôi.

-Sao?

Trả thù bằng cách nào thì…? Trả thù bằng cách để anh phải yêu tôi đến nỗi không thoát ra nổi cũng như lúc trước tôi đã thích anh như thế, để anh cảm thấy day dứt và có lỗi với chị tôi rằng đã lãng quên chị ấy quá nhanh (mặc dù suốt hai năm sau khi chị tôi chết hắn không có yêu ai hết).

-Cô có một chút nào thích tôi, chỉ thích thôi cũng được.

-Để nghĩ coi…

Nghĩ gì mà nghĩ, tôi đâu có thích hắn, thật vớ vẩn.

-Có không?

-Không chắc, hình như là…một tẹo.

Hớ…

Yên coi, đang giăng bẫy hắn đấy.

-Một tẹo thôi hả?

-Thế anh còn muốn gì nữa?

-Muốn đi chơi với cô.

Hắn nắm tay tôi và kéo vào công viên. Ở đây thật vui vẻ và sôi động. Tôi đang làm gì ở đây với hắn thế này, đúg là điên rồi mà.

Mà nghĩ lại coi có thích hắn không ta. Thích. Không thích. Thích. Không thích. Chẳng biết. Chẳng có cảm giác chi cả. Chỉ thấy chơi với hắn rất vui, thì tất nhiên là vui rồi, đi công viên giải trí một mình tôi còn vui nữa.

Thôi cho qua, việc của tôi bây giờ rất là bận rộn, không có hơi đâu mà lo tính chuyện của hắn. Không nghĩ là nhà giàu cũng khổ thế này. Hắn nhà giàu mà suốt ngày thấy lêu lổng, cũng đúng nhà hắn làm ăn phi pháp thảnh thơi là phải, vả lại hắn còn có đầy đủ ông, ba mẹ và cả chị gái nữa, còn tôi chỉ có một mình vất vả là đúng.

Tôi đã hét ầm ĩ, đã lâu lắm rồi tôi không thấy thoải mái thế này, đôi lúc hắn rất biết cách làm người khác vui vẻ.

……………

Bạn đang đọc Tôi Thích Cô của DKdeptrai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.