Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hết chap 5.

Phiên bản Dịch · 3312 chữ

Hắn không mặc áo, cuốn một mảnh khăn tắm lượn lờ trước mặt tôi. Sexy! Ko sợ tôi sẽ sàm sỡ anh hả?

Sáu múi, body chuẩn, mái tóc ướt thơm mùi dầu gội.

(* * *) Anh đang quyến rũ tôi đấy hả?

-Nhìn gì?

-Nhìn gì? Nhìn anh chứ sao?

-Bộ trông tôi cuốn hút lắm hả?

-Nói chung là được.

-Có muốn là của mình không hả?

Lại buồn nôn rồi?

Hắn tiến lại gần tôi. Mùi dầu gội, ackk, trúng tà rồi. +_+

Money and tease him.

Không có gì cả, chỉ là một body đẹp thôi mà, đâu phải chỉ có body của hắn mới đẹp. Đừng suy nghĩ linh tinh.

-Kiss me!

Chết rồi, cái giọng của hắn sao khêu gợi thế hả? Trúng tà, trúng tà rồi, không được, nhưng tôi lại không có kính chiếu yêu, cũng không có kiếm giết hồ li, làm sao giờ?

-Hôn thì hôn.

Tôi đẩy hắn xuống giường.

Nooooo!!! Tôi đang bị hắn mê hoặc. Úm ba la, thoát ra khỏi hắn, úm ba la…

-Tôi sẽ hôn cho tới khi anh kiệt sức luôn.

-OK, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm việc mình bị sao đó.

Tôi đang nằm trên body tuyệt đẹp của hắn. Điên rồi, điên rồi, cứu tôi với, tôi bị một tên con trai mê hoặc, hắn có một sức hấp dẫn ghê gớm. Lẽ ra tôi nên nghĩ tới việc tôi sẽ bị hắn mê hoặc bằng cách này chứ.

Tôi vừa định tấn công thì hắn cản tôi lại. May quá!

-Cô có thật lòng không?

-Không.

Vậy thì tôi sẽ không để cô hôn tôi đâu.

-Không thì cũng chẳng sao, chỉ cần cô chủ động là được.

Anh điên à, anh phải nói là “Vậy thì tôi sẽ ko để cô hôn tôi đâu” chứ? Anh có vấn đề à, chính anh mê hoặc tôi xong bây giờ lại còn định hại cả đời con gái của tôi hả?

-Tôi chưa làm được.

Và tôi đứng dậy, đúng rồi, cứ thế phát huy.

Ở cạnh tên này sao bây giờ thấy nguy hiểm thế nhỉ?

-Tôi đi tắm, có đồ cho tôi không?

-Không.

-Thế tôi lấy gì thay đồ, biết tôi đến đây anh phải cho người chuẩn bị chứ.

-Sang phòng chị tôi mà hỏi đồ.

-Sao tôi có thể tự đi chứ?

-Sao không?

-Bộ anh không biết thế nào là ngượng hả?

-Tôi cứ nghĩ da mặt cô dày lắm, thế té ra cũng chỉ dày hơn tôi chút hả?

- >”<

-Thôi được rồi, ở yên đây, tôi sang lấy đồ cho cô.

Và hắn bỏ đi.

Ở yên đây? Anh đang thách thức sự tò mò của tôi đấy à? Bộ anh không biết là với một kẻ da mặt dày hơn cả mặt anh thì khi anh nói ở yên đây thì tôi sẽ không bao giờ thôi táy máy hả?

Rút kinh nghiệm lần trước, tôi không dám táy máy đến cái tủ đồ của hắn nữa lỡ đâu lại tìm thấy mấy bộ váy của người chết rồi khiến hắn bị ma nhập. Lần này tôi chỉ lục tìm coi ở đây có ảnh…của tôi không.

Trong ngăn kéo. Quả nhiên có giấu ảnh của tôi thiệt. Sao hắn ta lại giữ ảnh tôi trong phòng nhỉ? Và tại sao lại đem giấu nhẹm nó trong ngăn kéo như thể muốn quên tôi vậy hả?

Cửa mở.

-Tôi đã nói cô ở yên đấy cơ mà, sao cứ tự tiện lần lục đồ của tôi thế hả?

-Thấy tò mò lắm.

-Tò mò cái gì chứ?

-Sao anh lại giấu ảnh tôi trong ngăn kéo, nhà riêng của anh cũng có?

-Hôm đó không nghe rõ à? Đó không phải là cô.

Đúng là kiểu cứng đầu hạng nặng, nói thế thì tôi tin hả? Có ai ngu để tin hắn nói khôngggggg? Không.

Hắn lẳng đống đồ lên giường và đi đến chỗ tôi, giựt lấy tấm ảnh và nhét vô trở lại ngăn kéo.

-Người yêu cũ của tôi.

^o^ Anh ấy à? Có người yêu cũ sao? Là tôi? Thật nực cười.

Nhưng một năm trước tại thư viện hắn có nói “xin lỗi cưng nhé, người yêu anh đến rồi”. Không lẽ hắn thích tôi từ một năm trước thật và từ đó đã coi tôi là người yêu. Mà có gì đâu chứ, một người lúc nào cũng nói “tôi thích cô” một cách vô tư như thế lại không dám thú nhận là giữ ảnh tôi suốt một năm qua.

-Tôi đi ngủ đây, cô tắm xong rồi cũng ngủ đi.

Không ngủ bộ tôi ngồi nhìn anh chắc?

Tắm ở nhà hắn thích thật, một cái bồn tắm bự ơi là bự, trong phòng tắm còn có cả TV, tối rồi nên tôi không muốn mở. Tóm lại là làm con dâu của nhà hắn chỉ có lợi chứ không có hại.

Tắm xong tôi lên giường và ngủ. Hắn nằm quay lưng với tôi.

Lần trước ngủ cùng với hắn tôi không nhớ gì cả vì say rượu, thế nên lần này thấy căng thẳng sao ấy. Thật vớ vẩn. Có gì đâu chứ. Xìiiiiii!

Nhìn thấy cái lưng của hắn tự nhiên muốn ôm lấy quá.

Ôm thôi, có gì đâu, thật vớ vẩn. Xìiiiii!

Ôm thì ôm, có ai nói gì đâu. Thật vớ vẩn. Xìiiiii!

Được sự cho phép của bản thân và tác giả tôi đã vòng tay ôm lấy hắn.

Tôi điên rồi, tác giả cũng điên rồi.

Chị ta bị điên rồi. =((

Bỗng hắn nắm lấy bàn tay tôi. Chưa ngủ, đúng là tên cáo già.

-Làm gì thế hả?

-Tôi không ngủ được nếu không có gối ôm.

-TÔI LÀ GỐI ÔM CỦA CÔ HẢ? >”<

-Ôm chút thôi, làm gì đâu như mất trinh vậy hả?

Hắn đưa tay tôi đi đâu đó trên người hắn. Đi đâu thế?

Thình thịch thình thịch…

Nhịp tim của tôi?

No, của hắn.

Bàn tay tôi đang cảm nhận thấy nhịp đập như điên của tim hắn. Sao tim hắn đập nhanh thế nhỉ?

-Thấy chưa hả?

-Thấy gì?

-Không thấy tim tôi đang đập rất nhanh à?

-Tôi không có thấy.

-Chẳng lẽ phải để tôi dùng đến từ “cảm nhận”?

-Nói thế có phải dễ nghe không.

-Thế tôi phải nói là “cô có cảm nhận thấy tim tôi đang đập rất nhanh” không hả?

Đúng là muốn ói thật.

-Tim đập nhanh thì sao?

-Đừng để tôi mất kiềm chế.

-Nhưng tôi chỉ cần gối ôm thôi.

-Còn tôi thì cần có được cô.

-OK, thôi vậy.

Những câu phát ngôn từ miệng hắn không làm tôi buồn nôn thì lại phát ói. Không biết phải tu luyện bao lâu để có được những câu gây shock đồng bào như vậy.

Mà có được tôi để làm gì, tôi khiến anh thấy thú vị đến vậy hả? Anh thích tôi thật sao? Thật vớ vẩn. Xìiiiii!

Tôi quay lưng lại với hắn và bắt đầu đi vào giấc mộng ngàn thu một tối.

Thực sự là lúc này không có cảm giác gì.

……………

Bật mình tỉnh giấc.

Một cơn ác mộng.

Thực chất là một giấc mơ mà hắn nói rằng hắn không hề có gì với tôi cả, từ đầu đến cuối chỉ là giỡn chơi. Đó mà là ác mộng hả? Lại điên rồi. Thật vớ vẩn.

Không thấy hắn đâu. Đi đâu ta? Chắc WC.

Nằm xuống ngủ tiếp.

Không nghe thấy động tĩnh gì.

Tôi quyết định mò dậy vô WC nhưng không có thấy hắn. Tò mò quá nhỉ?

Biết là rất không hay khi đêm tối còn mần mò ra khỏi phòng nhưng tôi lại vẫn cứ mò ra ngoài coi thế nào. Dù nào tôi cũng chưa nhìn kĩ nhà hắn thế nào.

Thật là một lí do vớ vẩn, ai đời đi xem xét nhà hắn vào giữa đêm thế chứ, muốn đi tìm hắn thì nói luôn ra.

Thì tôi đi tìm hắn thật đấy, bộ không được hả? Tôi không quen ngủ một mình thôi, cũng giống như sẽ không ngủ được nếu không có gối ôm vậy.

Lại xạo rồi, thế sao lúc trước hắn không cho ôm nữa vẫn cứ ngủ ngon lành?

Nhưng vẫn gặp ác mộng không ngủ nổi còn gì.

Càng nói càng nực cười, mơ thấy hắn nói không thật lòng với mình là ác mộng hả?

Nè, là tôi sao cứ vặn vẹo tôi hoài thế hả?

Chỉ muốn nhắc nhở cô vì mục đích của việc cô đang làm. Money and tease him.

Biết rồi. Không ngờ cũng có ngày cái linh hồn trong mình nó trỗi dậy lên án mình. Như film vậy.

Ấy thế mà tôi vẫn lần mò đi tìm hắn trong đêm. +_+

-Chị chưa ngủ hả?

Tiếng của hắn. Nói với chị hắn à?

Đứng ở lan can của bậc thang, tôi nhìn xuống chỗ hắn ở phòng khách. Có ánh đèn mờ hắt lên gương mặt của hắn không cười mà đầy vẻ trầm tư giống như vẻ mặt của chị hắn lúc này.

-Em hiểu ý của mẹ chứ?

-Không phải vì quá khứ.

Quá khứ, ý mẹ? “Đừng vì không thoát khỏi quá khứ mà làm thế”. Là câu này hả?

-Đó là Bảo An không phải Mai An.

-Em biết.

-Biết thì đừng biến mình thành thằng ngốc thế.

-Em quên Mai An rồi, người em yêu bây giờ là Bảo An.

-Em là Trương Hoàng Nam, không phải là ai khác, Trương Hoàng Nam thì không bao giờ dễ dàng quên một cô gái để yêu thật lòng một cô gái khác. Có rất nhiều những cô gái để em đùa giỡn, em hãy tránh xa cô gái này ra, khuôn mặt có thể giống nhau nhưng trái tim thì không đâu.

-Em…

-Nếu em muốn lấy cô ấy để thay thế thì em sẽ càng không thể thoát ra nổi quá khứ. Vì thế cách tốt nhất là em hãy quên hết tất cả mọi thứ đã qua và để cô gái kia biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời em.

-Chị sẽ làm gì?

-Tất nhiên là không giết cô ấy rồi, chị…

Ackk! Họ muốn giết tôi!!!

Thế là tôi chạy vội vô phòng. Nhưng chính lúc đó tôi lại nhớ đến một câu thành ngữ. Chân nam đá chân xiêu. +_+

-Ai đấy?

Tiếng chị hắn vang lên đầy kinh hãi. Chết rồi, chị hắn sẽ giết tôi mất.

-Là Bảo An.

Có tiếng bước lên cầu thang.

Tôi thì vẫn nằm úp bất động, toàn thân cứng đờ, muốn tẩu thoát cũng không có được. Help me! I want not to die.

-Chị hãy đi ngủ đi.

Và sau đó một bàn tay nâng tôi lên. Hắn đang bế tôi vô phòng.

Tên khốn này, anh và chị anh tính giết tôi hả? Cái gia đình kinh tởm nhà anh, thật đáng nguyền rủa, tôi hận mình đã không rút hết luôn một tỷ để đưa ẹ tôi, tôi hận mình đã không tậu luôn một con xe xịn để đi lại với nhỏ Bảo Chi, tôi hận mình đã ngu xuẩn trả lại hết số thẻ cho anh, tôi hận mình lúc trước…đã suýt trúng bẫy của anh. Tôi hận mình, tôi hận…T_T

Hắn đặt tôi nằm xuống giường. Tôi không nói gì nữa mà ngủ luôn.

Hắn cũng không nói gì.

Không khí thật yên lặng.

Tôi chợt nhớ đến những lời hắn và chị hắn nói với nhau về một người tên Mai An và cái quá khứ chết tiệt gì đó của hắn có lôi tôi vô trỏng.

Mai An là ai, khuôn mặt giống nhau nhưng trái tim thì không, thay thế, người chết, phản ứng của hắn lúc tôi mặc bộ đồ ở biệt thự của hắn, phản ứng của những người trong gia đình hắn khi thấy tôi, phản ứng của hắn khi thấy tôi một năm trước, bức ảnh hắn cất giữ, người yêu cũ…

Đó chính là Mai An và tôi chỉ giống cô ấy mà thôi, cũng như hắn chọn tôi để thay thế cho người yêu cũ của hắn đó. Thật thú vị, tôi chính xác là một con tốt của trò chơi này thật.

Hắn vòng tay ôm trọn cả người tôi vào lòng hắn. Làm gì thế hả?

-Nghe thấy hết rồi hả?

-Nghe gì?

-Về Mai An.

-Mai An nào?

-Người yêu cũ của tôi.

Im lặng một hồi lâu cuối cùng hắn cũng phun ra câu đó.

-Người yêu cũ của anh liên quan gì đến tôi?

-Đúng là ngu mà.

-Cái gì? >”<

Tôi thụi vô bụng hắn, tên này được lắm đang lúc này mà còn chọc giận tôi.

-Anh mắng tôi câu đó bao nhiêu lần rồi hả? Đồ khốn, bất lịch sự.

-Ai mắng cô?

-Không mắng tôi anh mắng ma chắc.

-Tôi nói tôi ngu mới đi thích một bà chằn như cô, chị tôi nói đúng thật khuôn mặt thì có thể giống nhưng trái tim thì không.

“Em quên Mai An rồi, người em yêu bây giờ là Bảo An.”

Nói với chị gái thì là yêu tôi, nói với tôi thì chỉ ở mức thích, tại sao cái câu quan trọng đó cứ đến được với tôi lại bị tụt đi một mức thế chứ?

-Sao không nói yêu tôi lại chỉ nói thích hả?

-Tôi chưa thể nói yêu cô được.

-Tại sao?

-Để bảo vệ cô thôi.

-Thế nói yêu thì tôi sẽ chết hả?

-Đúng thế. Tôi không muốn cô cũng chết như Mai An.

Không nói gì. Cô gái đó chết thật rồi sao? Không lẽ vì yêu hắn mà chết?

Ôi không, thế thì tôi càng có thêm lí do để không thể yêu hắn.

-Mai An là một tiểu thư…

-Một tiểu thư giàu có, tôi biết mình nghèo hèn rồi không cần hạ thấp tôi thêm.

-Im lặng đi.

-Mắc mớ chi tôi phải im lặng.

-Vậy thì yên lặng nghe tôi nói dùm đi.

OK. Nói thế có phải dễ nghe không?

-Mà nè, bỏ tay ra khỏi người tôi đi, tôi không phải gối ôm của anh.

Hắn không có phản ứng gì vẫn nói tiếp. Thôi kệ vậy.

-Mai An là một tiểu thư hiền thục đáng yêu…

-Còn tôi là một cô gái thô lỗ đáng ghét.

-Có ai nói chi đâu, sao cô cứ tự nhận thế hả?

-OK, nói tiếp đi.

-Cô ấy hơn tôi ba tuổi, là bạn của chị tôi.

Biết ngay mà, một năm trước cái người là người yêu mà hắn nói đến không phải là tôi mà là cái cô Mai An gì đó. Lúc đó đã tính chơi tôi rồi.

-Nhà cô ấy làm ăn lành mạnh bằng chính sức lực của mình nên không đồng ý cho cô ấy qua lại với gia đình tôi – chỉ giàu có bằng làm ăn phi pháp và hại người. Cô ấy đã nói sẽ đợi đến khi tôi đủ tuổi rồi chúng tôi sẽ kết hôn…

-Thôi được rồi, tôi không muốn nghe về chuyện tình của hai người.

-Nhưng rồi cô ấy…

-Anh không nghe tôi nói à?

-Đã chết…

Nín bặt.

Cái giọng của hắn khi nhắc đến cô gái đó thật khiến tôi thấy khó chịu, dù tôi có không thích hắn đi chăng nữa thì hắn cũng đừng có cái kiểu kể về người yêu cũ với tôi bằng cái giọng điệu đó. >_<

-Tại sao cô ấy lại chết?

-Tai nạn.

Hơ…cái tên này…tai nạn thì có liên quan gì đến việc gia đình cô ấy phản đối, tưởng cô ấy chết vì bị giết hay sao đó, đúng là…lại tục thêm câu nữa…chó.

-Cô ấy bỏ trốn khỏi nhà để đến biệt thự của tôi nhưng cuối cùng cô ấy lại bị tai nạn.

-Cảm giác lúc đó thế nào?

-Cô muốn ăn đấm hả?

Ôi trời, còn tính dùng bạo lực với tôi.

-Cô ấy và cô có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, vì thế tôi thích cô không phải vì cô giống cô ấy mà vì con người cô đã hấp dẫn tôi.

Anh không thể nói câu nào mà không khiến tôi buồn nôn được hả?

-Mà…cô không phải lại tức khi nghĩ cô chỉ là thay thế chứ?

-Tức gì chứ?

Mục đích của tôi là money and teasae hắn, không bao giờ tôi cho phép mình tức vì mấy lời và những việc của hắn nữa. Hắn thích tôi vì tôi giống người yêu cũ của hắn cũng được, thích tôi vì muốn dùng tôi để thay thế cũng chẳng sao, muốn trêu đùa cũng không có gì quan trọng. Chấp tuốt.

-Tôi…

-Anh sao?

-Tôi muốn…

-Lại muốn gì đây?

-Đi ngủ.

-Ngủ thì ngủ, ai đánh thuế chi anh đâu.

Tôi đẩy hắn ra, cả hai đều nằm ngửa và nhìn lên trần nhà.

Ánh đèn tối thui, nhưng vẫn đủ để tôi nhìn thấy bản mặt hắn. Trông hắn có vẻ buồn, chắc do nhắc đến người yêu cũ đây mà. Không ngờ tên này yêu sớm thế, lại còn hứa hẹn sẽ lấy nhau, thiệt tình mà nói cô nàng tiểu thư kia đúng là ngu mới yêu hắn, nếu không yêu hắn thì chắc cũng không đến nỗi chết như thế. Yêu tên này đúng là nguy hiểm đầy mình.

-Cô không để ý đến chuyện Mai An chứ?

-Để ý gì, đó là chuyện của anh, tôi không quan tâm, anh muốn yêu ai hay nhớ đến ai mặc anh.

-Cô nhìn vô mặt tôi chỉ thấy tiền thôi hả?

-Không thì thấy gì?

-Cô không thấy sao khi nghĩ tôi thích cô chỉ vì cô giống Mai An hả?

-Ai vừa nói thích tôi vì bị tôi hấp dẫn hả?

-Thì lúc đầu tôi chọn cô vì cô có gương mặt giống cô ấy.

-Lúc đầu là sao?

-Tức là bây giờ không phải thế.

-Không phải thế thì là gì?

-Sao cô luôn hỏi những câu vô nghĩa thế hả?

-Vô nghĩa thế anh có hiểu không?

-Hiểu.

-Hiểu mà là vô nghĩa hả?

-OK, tôi sai.

Lại im lặng một hồi.

-Hôm ở biệt thự của anh, đồ mà anh để trong tủ là của Mai An à?

-Người ta hơn tuổi cô đấy, sao cứ gọi tên thế hả?

Tức vì tôi thất lễ với người yêu cũ của anh hả?

-Còn anh thì sao?

-Người yêu tôi, tôi gọi tên là chuyện đương nhiên.

Khó chịu, tự nhiên khó chịu. Sao hắn có thể nói từ “người yêu tôi” một cách dễ dàng như thế với người mà hắn đang thích ở hiện tại chứ? Tôi đang khó chịu đấy, thì sao? >”<

Lại nổi khùng trong khi không ai đả động chi đến. +_+

-Đó là đồ của cô ấy, nhưng cô ấy không bao giờ có cơ hội mặc chúng.

-Vì thế nên anh tức giận bắt tôi thay ra ngay khi tôi mặc chúng hả? Anh ko muốn người khác ngoài cô ấy ra mặc phải không?

Tôi có vẻ đang nổi cáu.

-Và ngay sau đó anh lại hôn tôi, nhưng thực chất là anh đang có ý muốn hôn cô Mai An đó của anh. Thật điên thế mà lúc đó tôi lại…

Thế mà lúc đó tôi lại…cũng…cuốn theo chiều gió. +_+

-Lại sao?

-Sao trăng gì? Tôi phải ngủ.

-Cô đang ghen.

-Bộ hết việc để làm sao đi ghen với người đã chết?

-Đi ngủ.

Hắn gắt, chắc không thích người khác nói đến chữ chết về cô gái đó.

Không gian yên lặng, ngày mai sẽ ra sao?

  • *
Bạn đang đọc Tôi Thích Cô của DKdeptrai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.