Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
2891 chữ

‘Chờ đã, cái quái gì …’

Chuyện gì đã xảy ra?

Kết thúc cuộc trò chuyện với Baek Yoonho, Jung Gisoo ngơ ngác. ,

Chuyện một thợ săn hạng E đến test lại năng lực đã rất kỳ quặc rồi. Việc Chủ hội Bạch Hổ đến tận nơi để xem kết quả, lại càng kỳ quặc hơn.

‘Họ có nhầm lẫn gì không?’

Nếu Baek Yoon-ho nghiêm túc đến mức đó, phải chăng chuyện gì đó thực sự đã xảy ra?

Jung Gisoo nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu.

‘Hầy, không đời nào.’

Tái thức tỉnh không phải là một hiện tượng thường xuyên xảy ra. Vài tháng trước, toàn bộ hiệp hội đã xôn xao khi phát hiện ra một một trường hợp “dường như” được tái thức tỉnh. Kết quả xác minh thật đáng thất vọng, chuyện đó đã không xảy ra.

Thực tế thì, các trường hợp tái thức tỉnh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đa số là những sự nhầm lẫn.

‘Không thiếu những thằng trẻ trâu đến đây đòi đánh giá lại. Chỉ lãng phí thời gian và công sức của người khác…’

Anh ta tin rằng Bạch Hổ đã nhầm lẫn gì đó. Tuy nhiên, vì mối quan hệ giữa Hiệp hội với Hội Bạch Hổ, anh ta không muốn từ chối Baek Yoon-ho.

“Tôi ra ngoài một chút. Tôi sẽ trở lại sớm thôi”.

“Huh? Anh đi đâu vậy, phó phòng?”

“Tôi nhớ ra mình cần làm vài chuyện ở tòa B…”

“Tòa B” là một ngôn ngữ nghề nghiệp, ám chỉ một tòa nhà có phòng đo mana, trong số các tòa nhà của Hiệp hội. Đó là nơi tiến hành đánh giá xếp hạng các Thợ săn.

“Vâng thưa ngài.”

“Có việc gì thì gọi cho tôi nhé.”

“Vâng.”

Dù liên tục lầm bầm “Tái thức tỉnh cái con khỉ….”, nhưng Jeong-su vẫn nghĩ tới khuôn mặt của Baek Yoon-ho. Anh ta đi thẳng tới tòa B.


Jinwoo ngồi xuống chiếc ghế cuối phòng chờ..

Có ba người ngồi sẵn ở đó. Trông họ có vẻ lo lắng.

Jinwoo hoàn toàn hiểu được cảm xúc của họ.

‘Dù sao thì, kết quả đánh giá sẽ quyết định cuộc đời họ.’

Khi Jinwoo đến đây lần đầu, cậu cũng lâm vào tình trạng tương tự. Bốn năm trước, chàng trai trẻ Song Jinwoo đã mơ ước trở thành một thợ săn hạng B, hoặc hạng A. Thậm chí trong lúc cao hứng, cậu còn nghĩ mình có thể đạt tới hạng S. Thế nhưng, kết quả đánh giá hạng E khiến cậu như sụp đổ.

Jin-woo mỉm cười, nhớ những khoảnh khắc của bốn năm về trước.

‘Anh ta đang cười gì vậy?’

‘Bây giờ mà vẫn có thể cười được ư? ‘

Những người chờ đợi bên cạnh nhìn Jinwoo một cách kỳ lạ. Dù vậy, cậu vẫn vô tư..

‘Thằng cha này tự tin thế?’

‘Trông anh ta chẳng lo lắng chút nào’

Ngại ngùng khi thấy sự tự tin của Jinwoo, những người còn lại nghiêng đầu và bối rối nhìn nhau.

‘Dường như chẳng có gì thay đổi cả’

Trong ký ức của Jinwoo, chuyện này cũng từng xảy ra.

Khi ngồi chờ ở đây, mọi người đều lo lắng. Rồi họ sẽ nhìn nhau, băn khoăn về kết quả của người khác.

Cậu mỉm cười và nhìn xung quanh nội thất của tòa nhà.

Tòa nhà, giống như các Thợ săn, không thay đổi nhiều. Hiệp hội Thợ săn mới thành lập được 10 năm, nên Tòa nhà trông vẫn khá mới. Nội thất cũng y hệt như trong trí nhớ của cậu.

Nếu nói về sự khác biệt, thì chỉ có một.

‘Mấy người ở đằng kia.’

Khi thấy Jin-woo nhìn chằm chằm vào những người đàn ông và phụ nữ bảnh bao ở phía bên kia căn phòng, người đàn ông ngồi cạnh cậu bèn lên tiếng.

“Họ là những nhà tuyển dụng đến từ nhiều bang hội.”

“Bang hội?”

“Đúng vậy, các thợ săn ít khi tìm tới các bang hội nhỏ. Vì vậy, đại diện các Hội đó tới đây để săn tìm tân binh.

Có lẽ vì thế nên những người đó đang trao nhau ánh mắt hình viên đạn.

‘Và họ nhìn chúng ta với ánh mắt hau háu, huh’

Hóa ra là vậy.

“À, nếu cậu chưa biết thì, tốt nhất câu không nên tham gia loại bang hội đó.”

“Tại sao?”

“Tôi nghe nói các bang hội nhỏ rất nguy hiểm và có tỷ lệ tử vong cao.”

Jinwoo gật đầu.

Các Bang hội nhỏ thường không tranh được chỗ tốt. Tham gia Đột kích các Hầm ngục cấp thấp thì không kiếm được tiền, mà tiến vào Hầm ngục cấp cao thì không đủ khả năng.

Vì vậy tai nạn xảy ra thường xuyên.

‘Thế nên họ liên tục tuyển dụng nhân sự mới’

Kết quả là họ phải túc trực trong tòa nhà của hiệp hội, để nhắm tới những người vừa được xếp hạng.

“Ra thế.”

Người đàn ông lấy khăn tay lau mồ hôi trên vầng trán hói, rồi nhẹ nhàng đưa tay về phía Jinwoo.

“Chúng ta có duyên nên mới gặp nhau thế này. Làm quen một chút nhé! Tôi là Yoon Jung Hoon.”

“Tôi là Sung Jin Woo.”

Sau một câu chào ngắn, hai người lặng lẽ đợi đến lượt mình.

“Người tiếp theo.”

Khu vực đo đạc khá rộng mở, nên mọi người có thể đọc được biểu hiện của người đã hoàn thành bài kiểm tra mana hoặc phản hồi của nhân viên Hiệp hội.

Khuôn mặt của người vừa kiểm tra có vẻ không ổn lắm.

‘Có lẽ là D hoặc E. ‘

Với biểu hiện giống như Jinwoo, những người trong các bang hội nhỏ tỏ ra không hứng thú với tân binh kia.

Một phản ứng khá thực tế.

Jinwoo tự hỏi, họ đã làm cách nào để biết được kết quả chính xác?

“Người tiếp theo.”

Một người nữa bước ra.

Một lần nữa, dường như không phải là tin tốt. Người Thợ săn tiến ra bên ngoài với những bước chân nặng nề.

Đời là thế mà.

“Thợ săn cấp cao đâu dễ xuất hiện. Thế nên họ mới được trọng vọng”.

Với người bình thường, Cấp C đã là một thành công..

Anh ta có thể kiếm được rất nhiều tiền ngay cả khi anh ta tham gia một tổ đội tư nhân, và nếu may mắn, anh ta có thể tham gia một bang hội lớn.

Trong số các thành viên mới của Hội Bạch Hổ, có bốn người cấp C.

Nếu bạn gia nhập một bang hội lớn, bạn sẽ có thu nhập khá khẩm, tương đương với nghề bác sĩ và luật sư.

Người đàn ông bên cạnh Jinwoo tiếp tục bắt chuyện

“Nghe nói phần thưởng khi gia nhập các bang hội lớn đều rất khủng”

Khuôn mặt người đàn ông nọ khẽ run lên.

“Thực ra, tôi đang mắc nợ. Đó là lý do tại sao tôi phải sống xa con gái mình. Thế nên tôi đang rất lo lắng.”

Người đàn ông chợt nhận ra mình đang nói quá nhiều. Ông vội cúi đầu

“Ôi, xin lỗi nhé. Tôi không nên nói chuyện này với người lạ. Thật ra thì, khi lo lắng, tôi sẽ nói nhiều hơn bình thường….”

“Không sao đâu.”

Jinwoo cũng mỉm cười và cúi đầu xuống.

Người đàn ông nọ hít một hơi thật sâu, có lẽ vì quá lo lắng.

Lại một người khác bước ra.

“Người tiếp theo.”

Đó là lượt của người đàn ông nọ. Nhưng ông ta đang toát mồ hôi đầm đìa, run rẩy kéo áo Jinwoo.

Ông ta bị ốm chăng?

“Ông có ổn không đó?”

Jinwoo lo lắng hỏi.

Người đàn ông lắc đầu.

“Không, không phải như vậy. Cậu có muốn kiểm tra trước không? Tôi đang run quá…”

Người đàn ông hói nhìn Jinwoo với ánh mắt van nài.

Ừ thì, nếu ông ta đã nhường lượt, Jinwoo sẵn sàng đồng ý.

Kết quả của buổi kiểm tra này sẽ quyết định phần còn lại của cuộc đời họ, ai mà không lo lắng chứ?

Jinwoo quyết định đứng lên thay chỗ người đàn ông đó. Cậu đi đến chỗ nhân viên Hiệp hội.

Người Thư ký hỏi với giọng lạnh lùng.

“Tên?”

“Tôi là Sung Jin Woo.”

“Sung Jin Woo … Được rồi, đặt tay lên tấm đen đằng kia và chờ nhé.”

Jinwoo đi đến khu vực ma lực kế, theo sự hướng dẫn của người thư ký và đặt tay lên một tấm bảng đen.

‘Huh? Anh ta đã được xếp hạng E rồi mà?’

Một nhân viên nhìn vào tài liệu và nói giọng mỉa mai. Hầu như các Thợ săn đến kiểm tra lại năng lực đều là những kẻ thảm hại hạng E.

Nhân viên nọ nhìn chằm chằm vào Jinwoo rồi bật ma lực kế.

Trong một khoảnh khắc

Woo Woong–

Ma lực kế phát ra vài âm thanh ồn ào, rồi hiển thị kết quả trên màn hình.

‘Huuh? Cái quái gì vậy’?

Jin-woo nghiêng đầu và rút tay ra. Người nhân viên bối rối nói với cậu

“Đợi tí.”

“Gì?”

“Tôi sẽ thử lại.”

“Ok thôi.”

Jinwoo đặt tay lên máy lần nữa.

Beep

‘Huh?’

Chuyện này chưa từng xảy ra. Vẻ mặt của người nhân viên tối sầm lại.

Sao cái ma lực kế này lại gặp vấn đề?

Người thư ký nói với Jinwoo một lần nữa.

“Xin lỗi, một lần nữa thôi.”

“…”

Đáp lại yêu cầu của người nhân viên Hiệp hội, Jinwoo đặt tay lên tấm bảng và giữ nó ở đó.

Beep beeep.

‘Có chuyện gì với cái máy này vậy?’

Người nhân viên bắt đầu toán mồ hôi trán.

Lúc này, những người xung quanh bắt đầu nhận thấy có gì kỳ lạ đang xảy ra.

‘Huh? Chuyện gì đang xảy ra vậy? ‘

‘Anh ta định đo bao nhiêu lần nữa thế?”

‘Tôi nghĩ có gì đó không ổn.’

Cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Nhân viên nọ toát mồ hôi lạnh.

beeeeppp

‘Mẹ kiếp, mình nên làm gì đây?’

Ngay lúc anh ta đang hoảng loạn

“Cái gì? Changsik đi đâu rồi? Sao cậu lại đứng đây một mình?”

Người nhân viên quay đầu nhìn lại. Phó phòng Lễ tân đã đứng sau lưng anh ta.

“Phó phòng Jung!”

“Vị cứu tinh” bất ngờ xuất hiện khiến khuôn mặt anh ta giãn ra.

“Anh ấy đi vệ sinh một lúc.”

“Thằng ngốc đó không biết bây giờ là lúc nào à? Bỏ vị trí ngay lúc nước sôi lửa bỏng như thế này…”

Jung Gisoo bất ngờ nghẹn họng.

‘… Ờ ha, mình cũng thế mà.’

Dù sao, có vẻ anh ta đã đến kịp thời. Người phụ trách chính đi vắng nên chàng tân binh này gặp rắc rối. Giờ là lúc một chiến binh kỳ cựu bước lên sân khấu.

“Sao nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Phó phòng Jung tỏ ra quan tâm tới những gì đang diễn ra.

“Cái máy… nó làm sao ấy!”

“Ma lực kế?”

“Ngài nhìn xem, nó lỗi liên tục.”

Người nhân viên bước sang một bên và cho Phó phòng xem màn hình hiển thị kết quả đo.

Mặt Jeong cứng đờ.

....

“… Cậu làm việc ở đây bao lâu rồi?”

“Khoảng nửa năm ạ. Tôi đã làm gì sai ạ?”

“Không, chỉ cần gọi Changsik và bảo cậu ta đến đây ngay.”

“Nhưng mà anh ấy đang”

“Giờ không phải lúc để đi tè! Gọi cậu ta ngay cho tôi!”

Vị Phó phòng cao giọng. Người thư ký ngạc nhiên hỏi.

“Có chuyện gì vậy, sếp phó?”

“Đó không phải là lỗi. Mà là ‘Không thể đo lường được’! Cậu không biết điều đó có nghĩa là gì sao?”

“Ể? Đó không phải là một thông báo lỗi sao?”

Thế quái nào mà lũ tân binh lại vô dụng như vậy?

Đôi mắt của phó phòng Jung hướng về phía Jinwoo.

‘Sao có thể như vậy …’

Sung Jin Woo.

Người đàn ông mà Chủ hội Bạch Hổ đề nghị thông báo kết quả.

Jung Ki-soo liếc nhìn Sung Jin-woo và nói với người nhân viên:

“Điều đó có nghĩa là chúng ta không thể đo nổi mana của mục tiêu, đồ ngốc.”

“Cái gì? Thật… thật ạ?”

Nhân viên này nói rằng anh ấy làm việc được nửa năm?

Đừng nói là nửa năm, chuyện này đã không xuất hiện trong gần hai năm qua. Anh ta không biết cũng đúng thôi.

Vị phó phòng tiếp tục nói với giọng run run.

“Đúng vậy… Anh ta là cấp S đó”

Cấp S!

Đó là một danh từ được sử dụng rộng rãi để chỉ một nhóm người trên bảng xếp hạng, vì vậy mọi người tửng rằng đó là một cấp chính thức. Trên thực tế, đây là cụm từ để nói về những người sở hữu sức mạnh không thể đo được bằng công nghê của nhân loại.

“Thế nên, gọi Changsik nhanh lên.”

“Tôi gọi anh ấy ngay đây!”

Kim Chang-shik, người được gọi, thở hổn hển trong lúc đưa tay kéo quần.

“Huck, huck, để tôi xem nào.”

Sau khi kiểm tra màn hình, khuôn mặt của Kim Chang-sik chuyển sang màu trắng.

Đôi mắt anh ta run rẩy khi nhìn về phía Jin-woo.

‘Đây là người thứ 10 của Hàn Quốc …’

Kim Chang-sik bước lại gần Jin-woo.

Tới lúc này, Jinwoo mới rút tay khỏi tấm bảng đen.

“Ơ … Cậu Sung Jin-woo, với thiết bị hiện tại.”

Ngay sau đó, Kim Chang-sik nhớ ra vị thế của Jin-woo và nhanh chóng đổi cách xưng hô.

“Hiện tại chúng tôi chưa thể đo mana của ngài Sung Jin-woo. Chúng tôi cần xin phép sử dụng thiết bị đo chính xác hơn. Ngài có thể quay lại sau ba ngày được không?.”

Kim Chang-sik đã đưa ra một thông báo thủ tục.

Lâu lắn rồi anh mới được nói câu này. Ký ức của anh ta gần như đã phai nhạt, thậm chí còn suýt quên những gì cần nói.

Jinwoo, người có bốn năm kinh nghiệm làm thợ săn, hiểu ngay điều đó có nghĩa là gì.

‘Ổn rồi’

Quyết định đình chỉ đo lường.

Nói cách khác, nếu thiết bị “xịn” hơn cũng không đo được chính xác ma lực của Jinwoo, cậu sẽ được xếp hạng S

“Ơn Trời”.

Nếu họ xếp Jinwoo vào cấp A, thì khi Jinwoo mạnh hơn, cậu sẽ sẽ phải quay trở lại Hiệp hội để kiểm tra thêm lần nữa.

Nhưng nếu bạn nói rằng bạn được tái thức tỉnh sau khi tái thức tỉnh, liệu có ai tin nổi không?

Chắc chắn sẽ có nhiều nghi ngờ về chuyện được thức tỉnh tới ba lần!Jinwoo không muốn lãng phí thời gian của mình vào những chuyện rắc rối.

Phaw-

Jin-woo thở phào nhẹ nhõm trước kết quả này.

Và khi cậu quay lại.

“Gì vậy?”

Mọi cặp mắt trong tòa nhà đều đổ dồn về cậu.


“Ồ, tôi nhớ là cậu rất bận mà. Cậu không cần phải đến trực tiếp đâu!”

“Gì chứ, ngài là Giám đốc Park của Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc mà! Tôi đâu thể nói chuyện với ngai qua điện thoại được. Phải đến gặp trực tiếp chứ!.”

Choi Jongin mỉm cười và nói với giọng thân thiện. Giám đốc Park lặng lẽ cười thầm.

Người đàn ông trước mặt Giám đốc Park là ai?

Đó là người đàn ông mạnh nhất trong bang hội số 1 của Hàn Quốc, Hội Thợ săn.

Chiến binh mạnh nhất, Choi Jong-in

Lời nói của anh ta có thể điều động được đội đột kích ưu tú nhất cả nước.

Nhận được sự quan tâm từ một người như thế, không vui sao được!

Chơi Jong-in lấy ra một điếu thuốc và hỏi.

“Tôihút thuốc được không ? ”

“Ồ dĩ nhiên rồi.”

“Còn ngài?”

“Không, tôi ổn.”

Với điếu thuốc cháy trên môi, Choi Jong-in là hình mẫu cho dạng thanh niên vô tư, người có tất cả mọi thứ trong cuộc sống.

‘Đây là thứ mà họ gọi là Sức lôi cuốn?

Trong lúc Giám đốc Park nhìn chằm chằm vào anh ta, Choi Jongin hỏi,

“Ngài biết không, hôm nay tòa B khá ồn ào đấy”.

“Tòa nhà B?”

Vị Giám đốc nhìn theo hướng của tòa nhà. Trong thực tế, vị giám đốc không thể nghe thấy những gì đang xảy ra. Tuy nhiên, Choi Jongin là một Thợ săn hạng S, với năm giác quan vượt trội so với người bình thường. Nếu người đàn ông đó nói rằng nó ồn ào, nghĩa là nó thực sự ồn ào.

Chuyện gì đã xảy ra ở đó?

Một vị khách quý đang ở đây, thật xấu hổ.

Giám đốc nhíu mày và nói,

“Để tôi đi kiểm tra xem”.

“Không, ổn mà”.

Choi Jongin bỏ điếu thuốc và dùng chân chà lên nó.

“Tôi cũng tò mò về những gì đang diễn ra ở đó”.

Choi Jongin ngẩng đầu với đôi mắt sáng quắc. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt anh,

“Ta cùng đi nào!”

Bạn đang đọc Tôi Thăng Cấp Một Mình của jang sung lak
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhsangvinhhang
Phiên bản VietPhrase
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 271

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.