Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1-8

Phiên bản Dịch · 7452 chữ

Tác giả: Điềm Thiên

Thể loại: ngôn tình, HE, dị giới, nhân thú.

Chương 1:

Hiện giờ tôi đang đứng trong một khu rừng lạ lẫm chẳng khác gì rừng dậm Amazon cả.

Tôi tự hỏi rằng: Mình đúng hay là sai?

Dường như tôi đã bắt đầu thấy hối hận khi bỏ nhà ra đi.

Tôi tên Lavel và là con một của một gia đình rất gia giáo.

Mẹ tôi, một người không có chính kiến, là một bà mẹ nội trợ điển hình, cả ngày bà chỉ dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm... gần như là không liên quan đến tôi vì việc học của tôi đã có gia sư, sinh hoạt thì từ bé tôi đã rất tự lập nên không cần bà giúp. Tôi không tâm sự với bà, đến khi càng lớn, tình cảm giữa tôi với bà chỉ như một người 'mẹ' trên danh nghĩa. Mà bà ấy cũng có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện tình cảm mẹ con đã trở nên lạnh nhạt từ bao giờ.

Ba tôi, một người bảo thủ, cổ hủ, ông luôn luôn áp đặt tôi đủ điều.

Tôi biết, chung quy chỉ là muốn tốt cho tôi nhưng cái gì cũng chỉ có giới hạn của nó. Ông bắt tôi học trường tôi không thích và còn phải học ngành mình ghét cay ghét đắng: kinh tế chính trị; không chỉ dừng lại ở đấy, ông muốn tôi lấy một anh chàng thư sinh nhà giàu mà ông đã ưng từ trước, trong khi tôi với anh ta còn chưa có một cuộc đối thoại nào dài hơn 5 câu.

Đương nhiên là tôi không hề tán thành chút nào.

Từ bé, tôi đã rất thích ca hát, vì vậy mà tôi học đàn guitar để mỗi ngày có thể hát trên tiếng đàn của mình.Nhưng vì ba tôi là người rất cứng nhắc nên tôi đã âm thầm kìm nén nó lại.

Tôi lén lút dùng tiền tích kiệm của mình để đi mua một cây guitar cũ rẻ tiền, lén lút đi học guitar từ một người bạn và lén lút đàn hát ở một nơi không ai để ý: cầu thang ngoài trời của khu chung cư nơi tôi sống. Từ lúc bắt đầu mua guitar và học guitar đến nay đã được 8 năm, năm nay tôi 21 tuổi.

Sở thích đàn hát của tôi lớn dần.

Khi mới vào đại học, tôi lại mua thêm cây đàn nữa.

Cây đàn cũ đã cất kỹ trong tủ, vì vậy cây đàn sau không có chỗ cất, đương nhiên là ba tôi đã hỏi tôi về cây đàn mới đó.

Nhưng tôi cũng thật ngạc nhiên là ba không để tâm lắm. Ông nghĩ đây đơn giản chỉ là ham mê nhất thời của tôi vả lại tôi còn thi đỗ trường đại học và ngành mà ông muốn cho nên ông cũng không ngăn cấm.

Được nước lấn tới, tôi lại mua thêm đàn.

Cứ mỗi lần ngồi đàn và hát, tôi cứ như có thêm sức mạnh để chịu đựng cái cuộc sống nhàm chán nhạt nhẽo và bị sắp đặt này.

Gia đình thì ngoài kết quả học tập của tôi, họ không quan tâm đến thứ gì.

Tôi là con người sống rất nội tâm, và khi sống trong một gia đình lạnh nhạt thế này, tôi càng khép kín và lạnh nhạt hơn. Tôi lạnh nhạt với cả thế giới xung quanh, tôi không có bạn, nhưng tôi có thể làm bạn với đàn, thế là đủ rồi.

Cho đến khi ba tôi thông báo ngày kết hôn của tôi và anh chàng ba tôi đã sắp đặt kia, tôi lần đầu tiên cảm giác được cái hiện tượng gọi là "chết đứng".

Tôi điếng người sau khi ba tôi thông báo với giọng điệu và vẻ mặt như 'ba đã sắp xếp lịch hẹn chữa răng cho con'. Thế nào mà cảm xúc của tôi, suy nghĩ của tôi đã trở nên không quan trọng với ba tôi từ bao giờ.

Trong lúc chết lặng ấy, tôi đảo mắt sang nhìn mẹ tôi. Bà vẫn vậy, vẫn đứng trong bếp với vẻ mặt không liên quan, tiếp tục nấu cơm.

Tôi tự hỏi, trên đời này đã có ai đứng về phía tôi? Bảo vệ định kiến của tôi, lắng nghe suy nghĩ của tôi? Hay cuộc đời này chỉ lạnh nhạt trôi qua trong sự sắp đặt chán ghét mệt mỏi này ?

Và lần đầu tiên trong đời, tôi phản kháng lại ba tôi, tuy đã biết trước kết quả là ông sẽ bỏ mặc lời phản kháng của tôi mà tiếp tục kế hoạch ông đã đặt ra.

-Không! Con sẽ không cưới.- Lời phản kháng với âm điệu vừa phải, rõ ràng từng chữ phát ra từ khuôn mặt lạnh nhạt của tôi.

Tuy giọng không một chút gay gắt nhưng những từ chắc nịch của tôi hẳn là quá rõ rành để cho ông biết con gái ông kiên quyết đến nhường nào.

Ông vẫn bình thản nhấp một ngụp trà rồi dùng ánh mắt quét qua tôi, phát ra một câu:

-Phải lấy.

Chính lúc đó, sự phẫn nộ kìm nén trong lòng tôi bấy lâu nay như tăng vọt đến đỉnh điểm.

Tôi đứng dậy gần như vừa khóc vừa hét vào mặt ba tôi những điềm tôi kìm nén trong lòng từ nhỏ. Tôi đã nói rất nhiều từ 'tại sao'.

'Tại sao không ai để ý đến cảm nghĩ của con?'

'Tại sao con không được đi theo con đường con thích?'

'Tại sao con cứ phải kiềm nén đam mê của con?'

'Tại sao ba mẹ lại luôn lạnh nhạt với con như vậy?'

'Tại sao cuộc đời của con lại bị sắp đặt đến mức này?'

'Tại sao....Tại sao...Tại sao...'

Tôi nói rất nhiều, cũng khóc rất nhiều.

Đến khi hết lời để nói, tôi chỉ đứng đó thút thít khóc.

Còn ba tôi, mặt ông ấy tối đen lại, không nói một lời, ông bước vào phòng tôi, lấy 2 cây đàn mà tôi mua từ đầu năm đại học giơ lên và đập xuống.

Lúc cây đàn bị đập mạnh xuống đất, vỡ thành từng mảnh, tim tôi như ngừng đập, cả người lạnh buốt vì sốc, tôi khuỵu xuống trong thất vọng đỉnh điểm.

Tôi ngồi đó, trơ mắt nhìn hai cây đàn yêu quý của tôi bị phá tan tành.

Ông ấy đập xong, quay lại nhìn tôi nói:

-Sống hiện thực hơn chút đi!

Và ông đi ra khỏi phòng tôi, trước khi bước chân ra cửa còn nhắc lại thời gian tổ chức hôn lễ.

Tôi cứ ngồi vậy,không khóc, suy sụp hoàn toàn. Tôi cảm giác mình như một con chuột, một con chuột nhỏ bé đang được sinh tồn trong cái thế giới này, chứ không phải được 'sống'.

Tôi ngồi suốt một đêm trên cái sàn nhà lạnh lẽo ấy. Cho đến tờ mờ sáng, khi nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng bình minh le lói chiếu qua khe cửa.

Tôi từ từ đứng dậy, mở cánh cửa ấy ra, và lần đầu tiên, tôi thấy hình ảnh bình minh đẹp đến vây. Nhìn phía chân trời từ từ hừng sáng, đó là đang bắt đầu một ngày mới, một ngày mới của tất cả mọi người, một ngày mới của tôi.

'Tôi muốn được sống'

Ý nghĩ đó đã thôi thúc tôi gom lại hết tiền tích kiệm, một chút quần áo, giày dép.

May mà tôi vẫn còn cây đàn guitar đầu tiên của tôi, nó được cất giấu kĩ càng trong tủ đến mức tôi còn quên mất nó.

Tôi đeo cây guitar và kéo vali ra khỏi nhà trước đó còn để lại một phong thư cho ba mẹ, nói là tôi cảm ơn.

Chương 2:

Tôi đi đến ga tàu gần nhất, mua vé tàu khởi hành ngay sau đó và đi đến trạm cuối cùng.

Ngồi trên tàu, tôi đã suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều, nhưng tôi không cảm thấy hối hận hay sợ hãi, mà tôi cảm thấy rất hào hứng.

Tôi hào hứng nghĩ về việc hàng ngày tôi đi làm, việc làm có thể là bất cứ việc gì, việc gì cũng được, đủ để tôi sống qua ngày, và tôi có thể tự do hát, tự do đàn, tự do cảm nhận thế giới riêng mình.

Cắt đứt dòng ảo tưởng về tương lai của tôi là giọng thông báo trạm cuối cùng, trạm của tôi.

Tôi còn không để y hướng dẫn viên thông báo trạm này là nơi nào, tôi chỉ biết đây là nơi tôi sẽ được 'sống'.

Nơi đây là một vùng quê, không quá vắng vẻ, nhưng thật giống trong truyện tiểu thuyết: cánh đồng bát ngát, xanh mơn mởn, có núi, có đồi, không khí trong lành, yên ả.

Với cái không khí yên bình mà thoáng mát này, tôi càng tự tin vào viễn cảnh tương lai mà tôi đã tưởng tượng lúc trên tàu. Cảm giác hào hứng, vui sướng tràn ngập trong tôi. Xa xa là một khu làng nhỏ nằm ngay dưới chân đồi, đó chính là điểm dừng chân của tôi.

Tôi phải băng qua một ngon đồi mới đến được ngôi làng đó.

Vác theo một chiếc vali và cây đàn sau lưng mà tôi chả thấy mệt, dường như còn thấy bước chân mình nhẹ hơn bình thường.

Tâm trạng tôi thoải mái thư giãn khi nghe được từng tiếng chim hót, tiếng ve kêu và tiếng khóc của phụ nữ đâu đây.

Khoan đã, tiếng khóc của phụ nữ. Tôi giật mình tỉnh lại trong cảm giác vui sướng mà đi theo tiếng khóc đó.

Ngay gần đó là một cô gái, thân hình mảnh mai,váy trắng, mái tóc dài đen xõa xuống đến lưng đang đứng ở mép vách đá.

Tim tôi giật thót, sợ hãi khi nghĩ đến khả năng cô gái đó là ma. Nhưng sau khi nhìn kỹ, cô gái này hoàn toàn là người thật, da thịt hồng hào , lưng còn đang run lên theo tiếng khóc.

Tôi đi lại gần cô ấy để hỏi thăm.

Vậy mà lúc đến gần, cánh tay chưa kịp giơ lên chạm vào vai thì tôi thấy cô gái ấy nhún người một cái rồi ngã xuống vực.

Ôi trời ơi, lúc đó tôi thật sự giật mình, đầu chưa kịp nghĩ gì thì cơ thể đã nghiêng về phía cô ấy cố gắng để giữ cô ấy lại. Kết cục là tóm trượt và tôi rơi cùng cô ấy xuống vực.

'Số phận này đến đây là kết thúc sao?'

Chương 3:

Và bây giờ, là tôi ở đây. Xung quanh là rừng rậm và cây cổ thụ cao trăm thước.

Ngã xuống mà tôi cảm thấy mặt đất êm đến bất ngờ, tôi cứ nghĩ lúc tôi rơi xuống sẽ đập vào một tảng đá nào nó xong văng ra, mất máu trong đau đớn và chết.

Nhìn xuống mặt đất, tôi thấy cây dại, cỏ mọc dày cộng thêm với cả chất đất rất mềm cho nên tôi ngã xuống dường như chả đau tí nào.

Tôi nhìn qua cây đàn sau lưng, may tôi đáp đất bằng nửa người phía trước nên cây đàn chả hề hấn gì. Nhìn quanh nhìn quất thì thấy chiếc vali của mình vẫn còn đó, hẳn là lúc ngã vẫn kéo theo vali ==.

Tôi thật sự thấy rất lạ, vùng đồng quê tôi đến, nào có rừng cây cổ thụ rậm rạp như thế này, cùng lắm là chỉ một vài cây to và còn lại là cánh đồng bát ngát mà.

Ở đây thì như rừng rậm Amazon, cây cao đến trăm thước, tiếng chim, tiếng khỉ...

Trời ơi. Mình ở đâu thế này!

Tôi quan sát xung quanh, kéo va li đi về phía trước.

Và tôi đã bắt đầu thấy hối hận khi càng đi, càng chẳng đến đâu cả.

Vẫn chỉ là một khu rừng như vậy. Tôi hối hận vì đã cố đưa tay cứu cô gái kia, tôi hối hận vì đã bỏ nhà ra đi. Sau đó là tôi bực tức, lý do thì tôi không biết, chắc là do không tìm được lối ra.

Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng gầm, tiếng gầm của một loài mãnh thú.

Trời ơi, Thú ăn thịt. Tiếng gầm này, kiểu gì cũng là của sư tử hay hổ, chúng mà đến gần là tôi chết chắc.

Bước chân của tôi càng lúc càng nhanh thẳng tiến phía trước, mặc dù không biết mình đang đi đâu.

'Soạt'

Tim tôi giật bắt lên như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi sợ hãi, không phải bước nhanh nữa, mà là chạy.Tôi ôm chiếc vali như ôm con mà chạy thục mạng về phía trước.

Thật đúng là bản năng con người, hồi trước chạy bộ tập thể dục thôi mà tôi đã thở lên thở xuống, thế mà lúc nguy cấp thế này, tôi như con robot không biết mệt, ôm cái vali nặng chịch mà chạy bán mạng.

Dù tôi có chạy nhanh cỡ nào đi nữa, tiếng loạt xoạt đằng sau vẫn cứ càng ngày càng gần.

Mẹ ơi! Tôi không muốn bị ăn thịt đâu, đau đớn lắm.

Đang trong dòng suy nghĩ hoảng loạn, thì tôi bị vấp chân vào một cái rễ cây cổ thụ nổi gồ lên trên mặt đất và ngã đập mặt xuống đất.

Tôi sợ hãi lật người lại để nhìn xem cái gì đang đuổi theo.

Một con sư tử có bộ lông trắng muốt nhảy ra từ bụi cây gần tôi, và sau đó là thêm vài con khác nữa nhưng các con kia đều màu nâu, đen, vàng.

Mấy con sư tử này, không phải to bình thường, chúng to phải gấp rưỡi con bình thường tôi nhìn thấy trong sở thú.

To như thế này mà có mấy con liền, ăn tôi làm sao no được. Huhu .

Chúng từ từ đi lại gần tôi như đang thăm dò con mồi.

Tuy rất sợ hãi, nhưng tôi vẫn cố nén gương mặt hoảng loạn xuống mà từ từ đứng dậy với cặp mắt cảnh cáo, cấm lại gần.

Đối với loài thú, chúng giao tiếp qua ánh mắt, nếu chúng ta kiên quyết giữ vững lãnh thổ của mình và tỏ ra là: 'Tao sẽ giết mày nếu mày lại gần' thì có chút khả năng là giữ lại được mạng sống nhỏ nhoi này.

Nhưng biện pháp này dường nhưng không áp dụng được với con bạch sư ( sư tử trắng ) đứng đầu.

Nó vẫn cứ từ từ tiến lại gần tôi, ánh mắt thể hiện sự dò xét đầy nguy hiểm.

Đến chết rồi thì vẫn cứ giãy, tôi vẫn cứ đứng đấy gườm gườm đầy cảnh giác.

Mặt tôi bây giờ hoàn toàn có thể nhập vai phim hành động kinh điển, tôi nghĩ rằng tôi sẽ sống còn với con sư tử đấy nếu nó có nhảy lên ngoạm tôi. Ảnh hưởng của phim hành động giờ cũng không ít, trong phim các nhân vật chính giết sư tử rất dễ.

Những điều tôi học được trên phim ảnh là lúc nó nhảy bổ lên thì thừa lúc nó chưa kịp ngoạm cổ mình, mình đâm vào cổ nó một phát là được.

Tôi rút con dao từ dụng cụ đa năng trong vali ra, con dao này có nhỏ quá không? Có khi cùng lắm chỉ rách được da của con thú đấy ra thôi.

Thôi, có còn hơn không! Tôi đứng thẳng, tay lăm lăm con dao đa năng, mắt nhìn thẳng vào con bạch sư đang dò xét xung quanh tôi.

Càng ngày nó càng đến gần tôi, tay tôi bắt đầu run run đưa con dao lên chỉ thẳng vào mặt nó, ánh mắt vẫn thể hiện sự kiên quyết đối đầu con sư tử.

Hai bên đứng gườm nhau thế một lúc, tôi cứng đầu đứng thẳng mắt nhìn thẳng ,giữ vững 'lãnh thổ', con bạch sư thì đi quanh quanh tôi nhìn từ trên xuống dưới, tôi cảm tưởng đến từng lỗ chân lông cũng bị nó nhìn qua phát điên rồi.

Tôi cũng cố gắng nhìn kỹ nó, phân tích theo kiến thức sinh học thì phần nào là trí mạng nhất đối với nó để tý nữa nhỡ đâu thì còn ngắm mà đâm.

Tôi vẫn đang vật lộn với mớ kiến thức sinh học thì đột nhiên con bạch sư này giơ một bên móng vuốt lên hướng đến tay cầm dao đang chỉ vào mặt nó mà gạt ra.

Rất chuẩn, rất nhanh, đến mức tôi còn chưa kịp giật mình thì con dao đa dụng đã văng xuống đất.

Một người, một thú vẫn giữ đúng tư thế đấy nhìn nhau.

Vì lúc nó hất dao, tôi chưa kịp giật mình, đến bây giờ tôi không thể giật mình được nữa, hiện giờ tôi cảm thấy mình rất nực cười, đã mất bao nhiêu công để suy nghĩ dưới một con mắt của dân đi săn hành động chuyên nghiệp, vậy mà con thú kia chả tốn công tốn sức gạt ngay vũ khĩ đi.

Chết trong nhục nhã.

Ngay lúc đó, con sư tử kia vồ lên.

Đã có sự chuẩn bị, tôi nhanh nhẹn đưa tay lên túm lấy cổ nó chuẩn bị ột cuộc chiến sống còn.

Ấy vậy mà do tôi không tính toán kĩ, phim ảnh là phim ảnh, nó tóm được cổ còn đây...tôi chỉ tóm được cái bờm lông lá của nó, cổ còn chưa sờ thấy.

Con bạch sư này không phải đang ngoạm thịt tôi, mà đang cắn áo tôi, rồi hất đầu một cái, kéo tôi ngồi lên lưng nó.

Chương 4:

Tôi cưỡi nó mà đần mặt ra.

Con sư tử bắt đầu di chuyển nhanh, tôi lắc lư trên lưng nó tưởng chừng như sắp rơi, không ình thời gian nghĩ, cơ thể đã tìm cách để sống: bám vào bờm con sư tử để không bị rơi rớt trên đường.

Trên đường đi, được cưỡi con sư tử mà suy nghĩ của tôi hỗn loạn: rơi xuống vực không đau, rơi vào một nơi khung cảnh hoàn toàn khác thường, sư tử không ăn thịt người...

Không có kết luận, để xem đích đến của bầy sử tử này đã, nhỡ đâu chúng chuẩn bị đưa mình về một cái lồng toàn con mồi của chúng rồi bắt đầu ăn thịt một lúc tất cả con mồi thì sao, giống như kiểu tàn sát tập thể cho no.

Nghĩ đến đấy mà tôi chỉ muốn nhảy ngay khỏi lưng con bạch sư. Nhưng nó đang chạy với tốc độ cao quá, nhìn xuống thôi mà cũng chỉ muốn bấu víu tiếp trên lưng nó. Vả lại, nếu mình buông tay, rơi xuống thì sẽ bị thương, không những thế kiểu gì cũng bị chúng bắt lại.

Tốt nhất là cứ kéo dài thời gian sống trước đã.

Sau một lúc, tầm khoảng 15 phút di chuyển, bầy sư tử bắt đầu chạy chậm lại.

Tôi ngước lên, là một ngôi làng , khá lớn, khá đông, và quan trọng nhất là: có người.

Vừa nhìn thấy người tôi cảm giác như được sống lại, được thần tiên phù hộ, được cứu rồi. Nhưng lại nghĩ, đàn hổ này đến ăn thịt hết đống này cũng không ngoài khả năng.

Chẳng nhẽđây là cái chuồng nuôi mồi của chúng?

Bầy thú dừng lại ở cửa thôn, tôi lớn gan nhảy xuống và chạy thẳng vào khu làng.

Từ cổng thôn chạy ra chỗ có người không xa, tôi chạy đến chỗ có người tầm 20 bước cảm thấy an toàn rồi quay lại nhìn bầy thú kia.

Khi tôi quay lại nhìn, mấy giây trước lúc tôi chạy thôi, còn là một đám sư tử, tầm chục con đứng đấy.

Bây giờ tôi lại, chỉ nhìn thấy chục người đàn ông, dáng người cao to, cơ bắp đang đi vào trong thôn. Hay là đám sư tử bị mấy người này đuổi đi rồi? 0o0

Họ đi thẳng đến chỗ tôi, tôi nhìn rõ, bọn họ thực rất đẹp trai.

Trong đám có một người rất nổi bật. Tóc trắng, rất nổi bật, không giống ông già, mà là tóc bạch kim, tóc anh ta dài hơn cả tôi, dài đến ngang eo.

Bộ tóc dài đó không mang lại cho anh ta vẻ thư sinh hay lãng tử, mà khi nó kết hợp với gương mặt mang đậm nét nam tính làm cho anh ta có dáng vẻ dũng mãnh hơn những người xung quanh. Cộng thêm với tạng người cơ bắp đang ở trần của anh ta, máu mũi tôi tự động ào ạt chảy ra.

Cả đám đang đi nhìn thấy tôi máu từ mũi ồ ạt chảy ra, kinh ngạc bước nhanh lại gần.

Tôi nhanh chóng định thần lại, lấy tay quệt chỗ máu trên mũi đi, quay trở lại vẻ cảnh giác vừa nãy.

Tôi nhìn thẳng người tóc trắng kia hỏi:

-Chuyện gì vừa xảy ra? Tôi đang ở đâu? Mấy con sư tử kia đâu rồi?

Họ ngạc nhiên, ngơ ngác quay lại nhìn lẫn nhau,dường như là không hiểu tôi đang nói cái gì.

Tôi lại nhắc lại câu hỏi.

Người tóc trắng kia vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng:

-Chúng tôi thấy ngươi đi một mình trong rừng, thấy thực nguy hiểm nên đưa về đây. Đây là làng Han của tộc thú nhân sư.

Hắn nói là 'tộc thú nhân sư'!!

-Các người chính là mấy con sư tử vừa rồi ấy hả?!- Ánh mắt tôi không khỏi kinh ngạc nhìn bọn họ.

Họ gật đầu.

Lạc đến dị giới rồi.

Người biến thành thú.

Hay đây là bộ tốc ăn thịt người ở dưới đồi?

-Các anh sẽ ăn thịt tôi à?- Câu hỏi nghe có vẻ khá ngây thơ nhưng tràn đầy vẻ cảnh giác.

Họ ngạc nhiên rồi cười phá lên, một người trong số họ lên tiếng:

-Cô nghĩ gì vậy? Sao chúng tôi lại đi ăn thịt giống cái?!

'Giống cái'. Cách bọn gọi phụ nữ ấy à!

Tôi quay sang nhìn xung quanh.

Ở đây bao quanh là rừng núi, cây cổ thụ bao bọc nơi này thành một tiểu khu và họ sống ở đây.

Số lượng người khá đông, nhà họ làm bằng gỗ, toàn bộ là gỗ, nhìn rất xấu và sơ xài.

Đây đúng theo kiểu một bộ lạc người rừng đang chung sống.

Người dân ở đây, nhìn quanh nhìn quât cũng chả thấy đàn bà con gái đâu cả, chỉ toàn đàn ông ăn ở trần, quấn một tấm vải lông thú ở phần dưới.

Cũng thật thỏa mãn mắt tôi.Tâm trạng ngắm trai kết thúc khá nhanh khi mọi người đều quay ra nhìn tôi. Chắc hẳn thấy tôi lạ mặt.

Có lẽ tôi nên giới thiệu bản thân xong trình bày lý do lạc đến nơi này để họ rủ lòng thương còn thả về.

Đang định phát biểu, một đám người già đi đến trước mặt tôi rồi quay sang hỏi người tóc trắng:

-Người này là ai?

-Chúng tôi nhặt được trong lúc đi săn- Hắn đáp lại.

'Nhặt được' , 'đi săn'.

Tôi không phải là rác nha! Mà các anh đi săn cái gì đấy?==

-Cấu tạo hoàn toàn khác với người của chúng ta.-Ông già gật gù nhìn tôi nói.

Tôi sửng sốt khi ông già kia đưa tay lên vuốt ngực tôi một cái, vẻ mặt ông ta lại nghiêm túc như kiểu đang phẫu thuật kiểm nghiệm vật thể lạ.

Tôi bị khi dễ một cách trắng trợn.

Tôi kinh ngạc đến quên mất cả chuyện phản ứng lại ông ta.

Tôi lại đứng đơ ra đó trơ mắt nhìn ông ra xem xét cơ thể mình.

Ông ta nhìn tôi từ đầu đến chân rồi hỏi:

-Cô có thể biến hình không?

Tôi mà biến được tôi sẽ biến thành siêu nhân, giết chết ông đi.

Cơ mà tôi vẫn trả lời: -Không.

-Biết đi săn không?

-Không.

Ông ta gật gù rồi đưa ra một kết luận:

-Thế là giống cái, nhưng mà là giống cái khác với giống cái của chúng ta rồi! Ngươi có thể sinh con không?

Trông tôi giống vô sinh lắm à?

-Có.- Tuy tôi nghĩ một đằng nhưng để bấu víu sự sống, tôi vẫn điềm tĩnh trả lời câu hỏi của ông ta.

Trả lời câu này xong tôi giật mình hoảng loạn, chả nhẽ cả đám nhảy vào XXX tôi để bắt tôi sinh con sao??

Tôi đề phòng nhìn về phía cổng thôn, chỉ cần thằng nào với tay đụng vào người tôi cái thôi, tôi sẽ chạy bán sống ra khỏi thôn, nếu bị đuổi kịp thì... đập đầu vào thân cây mà chết.

-Vậy thì bố trí cho cô ta một nơi ở, đối đãi như các giống cái từ thôn khác nhập cư.- ông ta nói xong rồi quay người đi luôn.

Hở?! Vậy là không bạo dâm à?

Chương 5:

Sau đó tôi được bố trí ở một gian nhà gỗ nhỏ ở trong góc làng.

Căn nhà gỗ này phải nói là nhỏ nhất trong tất cả, cũng do không ai sống nên nhìn hoang tàn nhất.

Bên trong chỉ có một phòng ngủ và một phòng tắm, thật ra tôi phân biệt được là nhờ một phòng có kê cái gường gỗ, một phòng có một chậu nước lớn.Trong phòng tắm còn có một cái hố lớn, nhìn là biết để đi vệ sinh.

Tuy là bị lạc đến đây, tôi không muốn đòi hỏi nhiều, nhưng là như thế này thì có quá không?

Quay ra nhìn nhà xung quanh nhìn cũng chả khác gì nhà mình. Được cái có người sống nên nhìn có vẻ thuận mắt hơn chút.

Xong đang thất vọng đôi chút về ngôi nhà, có người mang đến cho tôi một thấm lông thú làm đệm và chăn, mấy mảnh vải lông thú khác nhìn giống quần áo mà họ đang mặc trên người.

Không những thế còn mang thêm cho chút thịt sống và thức ăn đã nấu sẵn cho tôi.

Nhìn người mang đồ qua mà tôi thấy cảm động không thôi.

Tôi cảm ơn và hỏi tên anh ta, đáp lại tôi là ánh mắt ganh ghét, khinh thường.

Tôi ngạc nhiên nhưng cũng không để tâm nhiều, có tấm đệm lông thú mềm mại ấm áp này mà tôi được an ủi phần nào rồi.

Tôi phát hiện ra vali của mình vẫn đang ở giữa rừng, trong đấy có tiền, quần áo, thở dài một tiếng, cũng không phải là không sống được.

Tự an ủi bản thân rồi tôi cất cây guitar vào trong góc nhà, bắt đầu chuẩn bị đi tắm.

Cả ngày dài đi đường, mệt mỏi, gặp bao nhiêu chuyện đau đầu, giờ đây điều tôi chỉ muốn là đi tắm.

Tôi cầm chậu nước ra ngoài hỏi cách lấy nước, họ chỉ tôi ra một con suối cách đấy không xa.

May đây là mùa hè nên tắm nước suối lạnh sẽ không sao.

Sau vài lần mang mấy chậu nước về nhà thì tôi đã đủ nước để ngồi vào trong chậu tắm.

Chiếc bồn tắm này khá sâu, giống kiểu bồn tắm của Trung Quốc thời xưa.

Ngâm mình trong nước, tôi cảm thấy thoải mái mà muốn ngủ luôn tại chỗ, nhưng cứ nhắm mắt vào là trong đầu lại toàn những suy nghĩ rối ren về chuyện lạ hôm nay mình gặp phải.

Tôi còn thử tự nhéo mình xem đây có phải là mơ không.

Tự véo đến khi đỏ cả tay và xác nhận được đây là hiện thực, tôi bắt đầu ra khỏi chậu tắm, quấn hai tấm da thú một trên một dưới rồi ra ngoài ăn phần ăn mà người kia đem cho.

Hiện giờ đã là chiều tối, nhìn trời thì chắc là tầm 5,6 giờ.

Mọi người trong làng đã bắt đầu vào nhà của mình, lúc trước trong làng còn đang tấp nập, bây giờ đã thấy thưa thớt dần.

Tôi muốn hỏi người dân ở đây rất nhiều câu, nhưng thấy họ đang thu dọn vào nhà, tôi lại thôi.

Ăn xong rồi nằm quấn tấm chăn lông thú nhìn ra ngoài cửa suy ngẫm.

Cả đêm tôi không chợp mắt tý nào.

Đến khi suy nghĩ thông thì trời đã bắt đầu sáng. Tôi bước ra ngoài, thấy bên ngoài đám đàn ông tráng kiện đứng thành một nhóm, nói nói gì với nhau đó rồi hóa thành hình sư tử nhảy ra ngoài thôn.

Chắc hẳn là họ đi săn.

Nhân thời cơ này, tôi có thể chạy trốn, như tôi chạy đi đâu đây?

Còn chả biết mình đang ở khu thổ dân dưới ngọn đồi hay là đang ở dị giới.

Cả đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Tôi đã từng muốn đến một nơi sống không lo nghĩ, cả ngày chỉ làm việc gì đó để kiếm cái ăn rồi đàn hát.

Nơi này chả là như vậy?

Chỉ có cái là thiếu tiện nghi hơn, nhưng nó cũng là một ngôi làng và nó khá đẹp.

Và đến lúc này đây, tôi đang được ngắm những ánh bình minh đầu tiên chiếu lên ngôi làng.

Từng ánh nắng sớm mai chiếu sáng từng mái nhà gỗ, cảm giác thật yên bình.

Hiện tại, làng không một bóng người, tôi mới thấy hết được vẻ đẹp giản dị của ngồi làng này, nó càng làm cho tôi quyết định nán lại thêm một thời gian nữa.

Chương 6:

Tôi cứ ngồi trên bệ cửa sổ nhà tôi ngắm ngôi làng đến khi ngôi làng tấp nập người đi lại và hội đi săn về.

Họ rất có lòng tốt, họ chia cho tôi một ít thịt mà họ kiếm được hôm nay.

Tôi cảm kích nhận thịt của họ thì thấy ánh mắt của họ có chút khác thường.

-Tại sao ngươi lại mặc quần áo thế này hả Lavel?-Một người trong đám nhân thú nhìn tôi tò mò hỏi.

Chắc thấy tôi quấn đên hai tấm lông thú mà người trong thôn, người nào cũng chỉ có một mảnh quấn ngang mông.

-Tôi thích mặc thế này hơn!-Nhìn lại quần áo mình mặc, rất giống Jane trong Tazan, trông cũng khá đẹp, có phần sexy.

Mà tôi lại nhớ đến một vấn đề khá quan trọng hỏi họ:

-Phụ nữ làng các anh đâu?

Họ ngơ ngác nhìn tôi:

-'phụ nữ'???

Họ không hiểu 'phụ nữ' là gì! ==

-Giống cái?

Lúc này họ 'À' một câu rồi chỉ cho tôi 'giống cái' làng họ.

Họ chỉ 'giống cái' đâu, toàn thấy đàn ông. Tôi ngạc nhiên, đàn ông cũng sinh sản được hay sao?!

Nói chuyện qua loa với họ xong, tôi đi đi lại lại quanh thôn tìm hiểu.

Họ không buôn bán bất cứ thứ gì, chỉ là thú nhân đi săn về, chia một phần cho quỹ chung để dành cho những 'giống cái' ăn bám (như tôi) và phần còn lại mang về dự trữ.

Cả ngày của thú nhân là đi săn và đi tuần, còn lại các anh con trai được coi là 'giống cái' thì đi hái quả.

Hóa ra ở đây nam làm việc nặng còn 'giống cái' đóng vai trò ở nhà nấu cơm, hái quả... nói chung là việc linh tinh trong làng.

'Giống cái' có khả năng leo trèo rất giỏi, vì họ phải đi hái quả mà. Và họ không thể biến thành hình thú được.

'Giống cái', họ đều nhìn tôi với ánh mắt khinh thường khi tôi chạy ra chỗ họ đang hái quả.

Duy chỉ có một người là cười rất nhẹ nhàng với tôi, chỉ cho tôi cách hái quả, cho tôi một phần quả người ấy hái được vì tôi không giỏi leo cây cho lắm.

Tuy là một người đàn ông, nhưng cả hai đều bị gọi là 'giống cái' nên có một phần cảm nhận được sự tương đồng.

Anh ta tên gọi là Levil, bạn đời của anh ta tên Vanes.

Anh ta nói cho tôi lối sống ở tộc vì tôi bảo mình là người tộc khác.

Levil đã làm tôi mở mang tầm mắt.

Tộc thú nhân ở đây thật sự là sống rất thú tính. 'Giống cái' chỉ cần ưa thích bạn đời thú nhân nào một cái là được dẫn ngay về phòng làm luôn xong thành bạn đời.

Anh ta còn nói, có bạn đời hẳn là sướng hơn khi có một người chăm sóc ình, danh chính ngôn thuận ăn mồi của anh ta mang về, như tôi gọi là ăn bám.

Cuối cùng anh ta khuyên tôi nên sớm tìm một người bạn đời để thoát khỏi kiếp ăn bám tủi nhục này. Nghe anh ta nói mà tôi cảm giác như tôi là động vật giống cái sắp đến mùa động đực.

Cuộc sống ở đây đúng là rất mới lạ đối với tôi, có thử thách, rất thú vị.

Chương 7:

Tôi sống ở đây đã được một tuần, hàng ngày tôi dậy khá muộn và đi ra chỗ hái quả cùng 'giống cái' , ăn bám một chút trái cây của Levil và cũng dần quen được mấy 'giống cái' cũng khá thân thiện.

Cuộc sống bây giờ khá an nhàn thoải mái.

Thỉnh thoảng được 'giống cái' đưa đến một số nơi hái quả mới, khung cảnh mấy nơi đó làm tôi ngồi mê mẩn đến cả buổi.

Vì tôi không khá ở khoản trèo cây nên tôi tự làm một cây súng cao su để bắn rụng quả trên cao xuống, ăn bám Levil mãi cũng thấy ngại.

Sau một thời gian ăn bám, tôi nghĩ cũng nên để mình tự lực cánh sinh trong việc đi kiếm mồi.

Tôi bắt đầu lân la ra hỏi mấy thú nhân xem họ đi săn mồi ở đâu, con mồi trông như thế nào...

Họ rất nhiệt tình mà hôm sau mang nguyên cả con mồi về cho tôi xem.

Nhìn chẳng khác gì lợn rừng, có cả hươu, nai kích cỡ khá lớn.

Xác định được con mồi không quá khó để săn, tôi bắt đầu tự mình làm cây cung.

Hồi cấp 3, trường tôi có phong trào tham gia câu lạc bộ, ba tôi lại áp đặt tôi, bắt tôi vào câu lạc bộ bắn cung.

Hồi đó tôi thật sự không thích bộ môn này, nhưng vẫn nghiêm túc học môn này nên được cô giáo khen ngợi.

Ba tôi nghe được, ông được một dạo nở mày nở mặt rồi đem tôi đến trung tâm huấn luyện bắn cung mà bắt tôi học thêm. Vì vậy, về môn bắn cung này, tôi không muốn giỏi, cũng thành giỏi. Không ngờ nó lại giúp được mình trong hoàn cảnh này.

Tôi tìm Levil hỏi xem loại gỗ nào có tính đàn hồi cao nhất, xong hàng ngày kiên trì ngồi mài mài gọt gọt tỉa tỉa một ít.

Sau 5 ngày gọt mài kiên trì, tôi làm được cán cung.

Tiếp theo là đi tìm dây cung. Không ngờ loại dây người dân ở đây hay dùng để buộc các cột nhà gỗ lại có sức dẻo và dai đến thế.

Tôi vót nhọn gỗ cứng để làm thành mũi tên.

Cuối cùng cũng được một bộ cung tên hoàn chỉnh.

Sau đó tôi đem đi thử nghiệm, dùng tốt lắm, chỉ cần vót thêm cho đầu mũi tên thật là nhọn thì có thể đi săn được rồi.

Ngày hôm sau, tôi có gắng dậy thật sớm, căn lúc thú nhân đi săn mà nhờ Vanes- bạn đời của Levil dẫn mình đi săn cùng.

Mặc dù anh ta ban đầu từ chối kịch liệt vì sợ nguy hiểm cho tôi, sau đó tôi phải thề thốt đủ điều, năn nỉ đủ thứ, anh ta mới cho tôi cưỡi mà lao vào rừng bắt đầu cuộc đi săn.

Đến vùng có con mồi, anh ta thả tôi xuống mà mon men đi trong lùm cây, nhẹ nhàng lại tăm tia con mồi gần đó.

Tôi cũng đã nhìn thấy con mồi của mình, một con hươu.

Tôi rón rén bước lại gần con hươu ở cự ly có thể bắn nó.

Vì bị ảnh hưởng của phim ảnh mà quá trình rón rén này cũng khá là chuyên nghiệp.

Khi đã an bài ở cự ly hoàn hảo, tôi giương cung, ngắm và bắn.

Tôi vui sướng nhìn mũi tên cắm 'phật' 1 phát trí mạng vào người con hươu.

Con hươu vừa bị bắn nằm chết tại chỗ thì cùng lúc đó một con bạch sư cũng vồ ra để bắt con mồi như đã chậm hơn tôi một bước.

Bạch sư hóa thân thành hình dạng người. Chính là cái người tóc trắng làm tôi chảy máu mũi hôm trước, anh ta đứng tại chỗ nhìn tôi lật đật chạy lại, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.

-Xin lỗi.-Tôi nói một câu rồi khênh con mồi định rời đi.

Nhìn anh ta khá lạnh lùng nên tôi không muốn nấn ná lại lâu, sợ anh ta cảm thấy phiền phức.

-Tại sao lại đi săn? 'Giống cái' là phải ở nhà hái quả chứ.

Tôi quay lại nhìn gương mặt lạnh băng của anh ta mà cảm thấy như co áp lực vô hình. Tôi bắt đầu thấy khẩn trương trả lời:

-À! Tại tôi thấy không nên ăn bám các anh thêm nữa. Cho nên tôi bắt đầu đi tự kiếm đồ ăn.

Mặt anh ta có vẻ giãn giãn ra làm tim tôi cũng trật một nhịp đập chậm hơn.

-Ở đây rất nguy hiểm, cô nên về ngay đi.

Tôi ỡm ờ cảm ơn rồi quay đi khênh con mồi ra một chỗ an toàn ngồi chờ Vanes.

Trong lúc ngồi chờ Vanes cô đi vòng quanh nhìn các cây xung quanh.

Thật bất ngờ khi tìm được cây khoai lang ở đây, còn củ thì to bất thường.

Tôi sung sướng ôm đống khoai lang đào được vào lòng, còn đem thêm cả cây để mang về trồng ở nhà.

Xong lại đi quanh một lượt nữa, tôi lại tìm được cây bắp, bẻ một đống mang về có gì tặng cho Levil luôn.

Đi loanh quanh vài vòng thì thấy Vanes đang ngậm một con mòi trong miệng chạy lại.

Anh ta nhả con mồi ra, xong ngạc nhiên nhìn con mồi của tôi rồi hỏi tôi vài ba câu về cách bắt con mồi đó.

Tôi khoe hắn cây cung tôi mới làm được. Anh ta gật gật đầu, có vẻ đã thấy an toàn khi để tôi tự mình đi tìm mồi.

Chương 8:

Lúc cả hai về đã thấy Levil đứng trước của nhà tôi lo lắng đi đi lại lại.

Nhìn thấy tôi đi với Vanes, Levil vừa mừng vừa ghen, chạy ngay ra ôm lấy tay Vanes rồi hỏi han tôi cả ngày đi đâu.

Tôi chia một ít chiến lợi phẩm của mình cho Levil và Vanes rồi về phòng mình nướng chiếm lợi phẩm lên hương thụ.

Không những vậy, trước khi nướng tôi còn ướp thịt với một số loại hoa quả chua, ngọt làm tăng thêm vị của thịt.

Nướng xong miếng đầu tiên, đã thấy Levil đứng đằng sau từ bao giờ xin một miếng.

Đành phải cho đi xong nướng tiếp, lần này là có đến 2 người nữa ra xin thịt nướng, bảo là 'ăn thử' nhưng lấy rõ lắm.

Tôi lại kiên trì nướng thêm miếng thứ 3, bụng bắt đầu lục đục lên tiếng.

Nướng xong , lại có cánh tay vỗ vai xin ít thịt, lần này thì còn nhiều người hơn lần trước, tôi khóc không ra nước mắt đành cho đi.

Và cuối cùng cả lần thứ 4 và thứ 5 cũng vậy.

Bây giờ thì cả con hươu tôi kiếm được lúc sáng đang trôi vào dạ dày của người dân nơi đây, trong khi bụng tôi trống rỗng mà giờ đang gào thét kinh khủng.

Tôi dùng ít lửa còn lại nướng khoai ăn, vừa nướng vừa trách số tủi nhục bị người trong làng ức hiếp.

Nướng xong lại thấy một bàn tay sờ lên vai mình.

À, lần này tôi sẽ cứng rắn, còn mỗi củ khoai lang mà cũng định xin à!

-Tôi không cho, không cho nữa, khoai của tôi!- Vừa đâm đầu chạy vào trong nhà, vừa cầm củ khoai nóng lên không sợ bỏng mà cắn lấy cắn để sợ mất phần.

Cánh tay người kia không những không buông tha mà còn giữ vai tôi lại bóp chặt.

Thôi xong! Tôi gặp phải tay cứng, chắc tên này muốn đòi khoai của tôi bằng được, thôi thì đành vậy, may mà mình cố gặm hai miếng rồi.

Tôi ấm ức quay lại dúi củ khoai lang đã gặm vài chỗ nham nhở vào tay người kia nói:

-Cho anh vậy!

Định quay người lại đi vào nhà thì thấy cánh tay kia vẫn giữ vai tôi.

Nhìn lên, hóa ra là anh bạch sư . Anh ta lạnh lùng nói:

-Chỗ tôi còn thịt, có muốn qua chỗ tôi nướng thịt không? Tiện thể nướng cho tôi ăn nữa.

Không nói hai lời, tôi đồng ý luôn.

Tuy có cảm giác mình bị thiệt nhưng bụng tôi vẫn đang réo ầm lên kêu tôi làm thịt nướng cho nó ăn.

Đi đến nhà của bạch sư, tôi cũng không để ý nhiều, đem hoa quả ra ướp đống thịt mà anh ta đã cắt sẵn từ trước.

Lần này để đề phòng người dân lại đến xin, tôi ướp rất nhiều thịt.

Anh ta không nói nhiều, tự động đem thịt đi nướng giúp tôi.Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh đống lửa nướng tiếp củ khoai đang ăn dang dở.

Thật ra có bạn đời cũng là chuyện tốt, có người bầu bạn cùng.

Ý nghĩ đấy chợt thoáng đi qua trong đầu tôi.

Từ khi đặt chân đến cái dị giới này, tôi luôn sống một mình trong căn nhà nhỏ bé kia.

Tôi cũng bận tâm khá nhiều đến căn nhà đó, vì cũng muốn nó trở nên tiện nghi hơn chút. Tôi cố gắng từng chút sửa sang lại nhà cộng cả việc đi săn và hái quả, cũng thực là khá mệt mỏi.

Chắc hẳn là do vậy, do tôi mệt mỏi, cũng hơi cô đơn nữa, vì vậy mà lần đầu tiên có người ngồi ăn cùng tôi cạnh đống lửa mà tôi cảm thấy thực hạnh phúc và ấm áp.

Cảm giác này rất mới lạ đối với tôi, vì trước kia, tôi chưa từng có cảm giác như thế này, kể cả gia đình tôi, những người trên lý thuyết là gần gũi nhất cũng chưa từng cho tôi cảm giác này.

Tôi đưa mắt sang nhìn anh ta.

Ngồi trước đống lửa nướng thịt, sự lạnh lùng, kiêu ngạo hàng ngày của anh không còn nữa, thay vào đó là ánh mắt tập trung vào việc nướng thịt.

Không biết bây giờ anh ta đang nghĩ gì mà mặt hắn vẫn lạnh như băng nướng thịt.

Tuy mặt tôi cũng chả có cảm xúc gì, nhưng tôi thấy vui lắm. Cảm giác như... một gia đình.

Tự muốn đánh thức bản thân như trong lòng vẫn đang rò rỉ một cảm giác ấm áp lạ thường.

Hai người cứ tiếp tục im lặng.

Nướng xong thịt, đương nhiên là lại có người đến xin. Nhưng may là vẫn còn đủ phần cho tôi và anh ta ăn.

Ăn xong tôi cảm ơn anh ta một câu.

Từ đầu cứ nghĩ mình bị thiệt, nhưng cuối cùng việc tôi làm chỉ có ướp thịt và ngồi chén, nên cũng hơi áy náy.

Bữa ăn hôm nay, tuy hai người không nói với nhau một câu thân thiện, nhưng cái nhìn nhận của tôi về anh ta cũng được cải thiện không ít.

Bạn đang đọc Tôi Ở Thú Nhân Tộc của DiemThienVan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.