Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiểm tra sớm

Phiên bản Dịch · 1520 chữ

Ngày hôm sau.

Sau khi Tô Dục ăn sáng cùng Tô Văn Nguyên và Bạch Lệnh Nguyệt xong, hắn liền kêu tài xế đưa mình đến trường.

Hôm nay, hắn là đi rất sớm, nhưng bởi vì khoảng cách từ nhà trên trường cách nhau quá xa, nên khi đến nơi thì cũng đã muộn mất một tiết rồi.

Chỉ là đối với Tô Dục, dù trước đây hay bây giờ, đi muộn hay không đi muộn đều là chuyện thường tình như cơm bữa, nên hắn cũng lười quan tâm.

Thời điểm vào trong lớp học, Tô Dục đột nhiên phát hiện, thế mà không thấy Trương Tương Chương, hắn không đến trường sao?

Hẳn là sau một trận mất mặt hôm qua, Trương Tương Chương không còn mặt mũi nào xuất hiện. Không đi học càng tốt, bản thân cũng chẳng muốn nhìn thấy hắn ta, thấy tên này tâm tình Tô Dục thật sự rất mất hứng, mà dường như Tần Y cũng không đi học.

Từ lúc bị cưỡng hôn ở hội trường, cô đã lâu không tới trường học.

Đối với chuyện này, Tô Dục cảm thấy mình vô cùng có lỗi, hắn không biết nên đối mặt với Tần Y như thế nào, cô không tới, ngược làm hắn nhẹ nhõm mấy phần.

“Hạ Dao, đang nghĩ gì vậy?” Ngồi xuống chỗ, Tô dục quay ra hỏi Hạ Dao đang chống tay ngồi im bên cạnh.

Hạ Dao lắc đầu, tựa hồ không có hứng thú, có chút không vui.

“Sao vậy? Trông vẻ rất khó chịu a?.” Tô Dục tò mò hỏi, dù thế nào hắn vẫn rất quan tâm đến cô em gái nhỏ này.

Nghe vậy, Hạ Dao liền nói: “Mấy ngày nữa phải thi toán rồi, em đang lo lắng bản thân bị trượt.”

“Này có cái gì phải lo lắng, không cần chán nản đâu.” Nửa câu đầu Tô Dục còn tỏ ra an ủi đứng đắn, nhưng ngay nửa câu sau lại lộ luôn bản chất, “Trên thế giới này, trừ bỏ bộ ngực bé xíu kia của em, tất cả đều không phải vấn đề gì cần lo lắng.”

Mới đầu, Hạ Dao còn chưa phản ứng kịp, sau một hồi định thần lại, cô nhịn không được bổ nhào lên người Tô dục cào cấu, khốn!!!

Mặc dù lời nói của Tô Dục thật sự rất đáng ghét, thế nhưng hiệu quả đích xác không tồi, buồn bã ỉu xìu của Hạ Dao dường như tan biến gần hết.

Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Hạ Dao không biết bao nhiêu lần nghe Tô Dục nói mình ngực nhỏ, ngực phẳng, đây là điều cấm kỵ của cô, nhiều lần bị nhắc tới, nhưng cô thật sự không có cách nào phản lại.

Sau khi giương nanh múa vuốt một trận, Hạ Dao tức giận nói: “Sao anh lúc nào cũng trêu chọc em thế nhỉ, không nói được mấy lời lọt tai à?”

“Đôi mắt của em thật xinh đẹp.” Tô Dục đột nhiên nói.

Hạ Dao bị bất ngờ, nháy mắt trở nên thẹn thùng, nhưng rất nhanh lại nghe được hắn nói: “Nhưng vẫn không đẹp bằng anh.”

Hạ Dao câm nín, khen ngợi người khác xong vẫn không quên tự khen mình, này quá mức tự luyến rồi, nhưng cô vẫn nhịn không được ngẩng đầu hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì trong mắt anh có em đó.” Tô Dục dịu dàng nói, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Lúc hắn nghiêm túc, không cợt nhả thật sự rất có mị lực, ít nhất trong mắt Hạ Dao là thế, không còn là tên khốn suốt ngày làm cô ngứa răng, mà là một người con trai mang hào quang sáng chói.

Tim Hạ Dao đập hẫng nữa nhịp, không khỏi bắt đầu rộn ràng, cô cảm thấy ngay cả mặt chính mình cũng bắt đầu trở nên nóng rực như bị đốt cháy.

Tô Dục khẽ cười, nói: “Nếu trên đời tồn tại chỉ có hai chúng ta thì tốt biết mấy, anh nhất sẽ bắt nạt em đến khi khóc không được thì thôi.”

Những lời này, hắn lấy từ tác phẩm 《 Bức thư tình 》, đối với một chưa từng nghe qua giống như Hạ Dao, đó chính là một lực sát thương vô cùng lớn, khiến cô bị trầm mê trong đó.

Nhất là trước đó Hạ Dao còn nói Tô Dục chỉ biết bắt nạt cô, hiện tại lại nói muốn muốn bắt nạt cô đến khóc không được...

Đối với một người viết tiểu thuyết mạng như Tô Dục, mấy loại lời tình tứ như này phải nói là hạ bút thành văn, một khi hắn nghiêm túc, làm sao cô gái nhỏ chưa trải sự đời như Hạ Dao có thể chống lại, thật dễ dàng hòa tan vào trái tim cô ấy.

Hạ Dao đột nhiên đứng lên, sau đó nói: “Em đi toilet một chút.”

Thấy cô hoảng hốt chạy ra ngoài, Tô Dục không khỏi bật cười, đúng là ở bên cô cho hắn cảm giác vô cùng thoải mái.

Kỳ thật, bất kể là hắn chòng ghẹo hay nói ra mấy lời tình tứ với Hạ Dao, mục đích đều là lấy được điểm giá trị, nó thật dễ dàng mà không tốn nhiều công sức.

Hắn cũng mới phát hiện ra thôi, thì ra chỉ cần làm cho người khác bị xao động cảm xúc vì mình liền có thể đạt được bạo điểm, cảm xúc dao động càng lớn, điểm đạt được càng cao, đây là lý do vì sao hắn lại thích trêu chọc Hạ Dao đến thế.

Làm như vậy, không ít thì nhiều cũng đều có thể cho hắn được một hai điểm, tuy không đáng là bao nhưng tích tiểu thành đại, dù sao cũng rảnh rỗi.

Với kì thi toán sắp tới, Tô Dục vẫn là tương đối chờ mong, chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ này, hắn liền đạt được thêm điểm thuộc tính, tăng sức khỏe cho chính mình, đây là chuyện Tô Dục để ý nhất.

Đối với Tô Dục mà nói, kéo dài cái thân thể ẩm ẩm ương ương này thật sự khó khăn, cực kỳ phiền não.

Chuyện gì cũng làm không được, ngày ngày còn phải để ý lúc nào đấy mình tự nhiên chết bất đắc kỳ tử, loại cuộc sống này hắn chịu đủ rồi, hiện tại có thể dựa vào cũng chỉ có Đại Tân Văn hệ thống mà thôi.

Cho nên, hoàn thành nhiệm vụ là hy vọng duy nhất của Tô Dục, đương nhiên là phải mong chờ, thậm chí còn ngóng trông ngày thi đến sớm.

Có đôi khi, thời đới cản không được.

Trong tiết học đầu tiên của buổi chiều, lẽ ra đây là tiết dùng để học mỹ thuật thì Hàn Diệc Khanh đột nhiên bước vào thông báo hai tiết học tiếp theo dùng để tiến hành kỳ thi toán.

Tin tức này khiến toàn thể học sinh ca trời thán đất, kêu chính mình chưa có ôn tập tốt.

Tạm thời thay đổi thời gian, đây là do Hàn Diệc Khanh cố ý làm vậy, cô muốn biết trình độ học sinh mình thực thế là như nào.

Bất đồng với những lời ca thán của bạn học, Tô Dục lại rất vui, ước nguyện kì thi đến sớm đã thành hiện thực, hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn rồi.

Dù sao, thi sớm hay muộn với hắn cũng thế, bản thân có ôn tập đâu.

Mặc kệ này học sinh có bất mãn thế nào thì kỳ thi vẫn phải diễn ra, ngoan ngoãn nhận mệnh chuẩn bị.

Sau khi bài thi được phát xuống, Tô Dục liền bắt đầu lướt qua đề.

Đại khái nhìn một lần xong, tâm hắn liền buông xuống, đề không có gì khó, câu hỏi chiếm điểm cao nhất cũng chỉ tầm trung.

Sống lại đời này, trong phương diện học tập, Tô Dục kỳ thật cũng không có bao nhiêu ưu thế.

Kiếp trước, hắn không phải dạng học sinh giỏi gì cho cam, trình độ tính đi tính lại chỉ mức tầm trung bình khá, tuy nói vào được đại học, nhưng sau này lại vì cuộc sống mà giữa chừng buông bỏ.

Bươn trải cuộc sống bao nhiêu năm, tri thức đã sớm bị mài mòn, chữ thầy trả thầy, chữ cô trả cô.

Cho nên mới nói, để đạt điểm tiêu chuẩn trong một bài thi, hắn có thể. Nhưng để đứng trong top 10 toàn lớp, thật sự có chút khó khăn. Còn bây giờ sau khi có kỹ năng 《 toán học 》, hắn liền cảm thấy không còn gì phải lo lắng.

Đừng nói là một bài thi toán lớp 10, mà ngay của lớp 12, Tô Dục thấy mình cũng làm được.

Bởi vậy, có thể nói là Tô Dục tự tin tràn đầy, nhận được đề thi, liền không suy nghĩ mà đặt bút.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.