Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nữ khuynh thành

Phiên bản Dịch · 1683 chữ

Bất tri bất giác, đã đến nửa đêm.

Tô Dục nhìn nhìn thời gian, vẫn là nên nhanh chóng đi ngủ sớm, sáng mai còn phải dậy đi học, dậy muộn nữa ai chịu trách nhiệm đây.

Leo lên giường, nhắm mắt một lát, chẳng mấy chốc Tô Dục đã chìm vào giấc ngủ. May sao không có bài tập về nhà, mà nếu có cũng sẽ bị hắn coi như không. Bài tập là gì, với Tô Dục mà nói, không bao giờ có chuyện hắn ngồi trên bàn làm bài tập, cả một đời trước hùng hục, bây giờ không thể cũng đâm đầu vào như thế.

Đương nhiên, không làm bài tập cũng chỉ là cái cớ Tô Dục nghĩ ra mà thôi, hắn muốn Hàn Diệc Khanh chú ý đến hắn, những giáo viên khác có thể không sao, thế nhưng Hàn Diệc Khanh lại khác, cô là giáo viên chủ nhiệm.

Sáng sớm hôm sau, Tô Dục thức dậy, đầu tóc bù xù đi vào nhà ăn, chuẩn bị ăn bữa sáng. Mặc dù bình thường không có người hầu xuất hiện trong căn nhà này, nhưng cơm canh ba bữa vẫn được chuẩn bị đầy đủ, nhà cửa luôn được quét dọn gọn gàng để sẵn sàng đợi hắn về nhà.

Nếu căn biệt thự lớn như vậy mà muốn hắn tự mình quét dọn, phỏng chừng một ngày đều không xong. Thà rằng ra ngoài tự thuê lấy một căn nhà nho nhỏ để ở, đỡ nhọc công.

Tô Dục đang chuyên tâm ăn sáng đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó là một loạt thanh âm giày cao gót va chạm xuống đất, có vẻ người đến không chỉ có một người.

Hắn nghiêng đầu nhìn thì thấy hai người đi vào.

Một người trong số đó thật sự làm Tô Dục không thể rời mắt. Cô có mái tóc đen tuyền buông xõa ngang vai, tô điểm lên cho làn da trắng ngần, mịn màng như tuyết của cô. Từng ngón tay như những búp măng nhỏ nhắn, tất cả hợp lại trên người cô giống như một kiệt tác, dáng người cao ráo, yêu kiều, đặc biệt là có chút ma mị. Càng nhìn càng làm mụ mị đầu óc người đối diện, làm họ không không chế được mà nghĩ đến những thứ bậy bạ.

Mới chỉ một bên sườn mặt đã đẹp đến mức làm người kinh tâm động phách như thế. Trong đầu Tô Dục không khỏi nghĩ đến bốn chữ "Mỹ nữ khuynh thành".

Suy nghĩ nát óc, hắn vẫn không nhớ nổi nơi nào gặp qua cô, chỉ là cảm thấy rất quen thuộc. Bên cạnh cô gái này còn đi theo một người nữa, giống như là trợ lý. Dung mạo người này không tệ, nhưng rất dễ bị người khác bỏ qua khi đứng bên cạnh cô gái kia. Chủ yếu bởi mị lực ấy quá lớn, làm chênh lệch không chỉ về nhan sắc, ngay cả khí chất cũng không sánh được, chẳng khác nào trời với đất.

Nếu không phải khuôn mặt đó ẩn hiện sự lạnh lùng, thì Tô Dục còn cho rằng đây là tiên nữ giáng trần.

Bởi vì chỉ được nhìn nửa bên sườn mặt, cho nên nhất thời Tô Dục không nhớ ra đối phương là ai, nhưng lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc, vậy nên vẫn một mực chăm chăm nhìn cô. Trợ lý kia nhìn thấy liền hiểu nhầm rằng hắn có ác ý.

“Anh nhìn đủ chưa?” Cô gái hỏi.

Nghe được lời này, Tô Dục mới phục hồi lại tinh thần: “Hử, cô nói cái gì?”

“Tiền anh đã dùng hết chưa?”

“A! Đây…… Không phải……”

Trong phút chốc, đầu óc Tô Dục đều có chút trì độn, không biết phản ứng ra sao.

Bây giờ hắn đã nhớ ra rồi, cô gái này không phải ai khác xa lạ, chính là người có quan hệ mất thiết nhất với hắn, hay nói cách khác là vợ của hắn, Giang Huyền Ca. Một năm trước đây đã chính thức trở thành vợ hắn.

Vì Tô Dục chưa hoàn toàn dung hợp ký ức với đời trước, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Giang Huyền Ca phải nói là cực kỳ bình thường, tuy là vợ chính thức, nhưng cơ hội gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, dưới tình huống như vậy, nhanh chóng nhớ được cô mới lạ.

Sau khi biết là Giang Huyền Ca, Tô Dục không khỏi âm thầm cấm bĩu môi, hắn đối với người vợ này thật sự không có ấn tượng tốt lành.

Rốt cuộc, trong trí nhớ của hắn, vị trước mắt này, rõ ràng cũng không đem hắn để ở trong lòng, chứ đừng nói đến việc xem hắn là chồng mà đối đãi. Quan hệ hai người kỳ thật tính ra giống như bạn bè hơn là vợ chồng, khéo khi còn chẳng bằng cô trợ lý bên cạnh.

Quan trọng hơn nữa là, mấy ngày hôm trước lúc Tô Dục bị hôn mê, vị này ngay cả mặt cũng chưa từng xuất hiện, hắn cực kỳ khó chịu.

Khi ấy, tuy rằng do hắn đang trong quá trình thức tỉnh ký ức nên mới bị đau đớn quằn quại, thế nhưng nhìn vào mắt người khác vẫn là thập tử nhất sinh, chỉ một chút nữa thôi là có thể chết ngay trên giường bệnh. Bạch Lệnh Nguyệt, thân là quản lý của 500 xí nghiệp ở Chính Quốc, ấy vậy mà vẫn buông bỏ hết thảy để đến bên con trai mình, sau khi xác nhận hắn không sao mới rời đi.

Còn Giang Huyền Ca thì sao, người vợ trên giấy tờ, nếu cô có tâm mà nói, ít nhất đã sớm trở về xem hắn một lần, không phải bây giờ khi hắn đã chạy nhảy bình thường mới quay lại. Hơn nữa, câu nói đầu tiên khi gặp nhau lại là tiền.

Bởi thế, ấn tượng đầu tiên Tô Dục đối Giang Huyền Ca thật sự rất xấu, bên ngoài có lẽ người ta sẽ tung hô cô là thiên hậu các thứ, nhưng với hắn cô không khác gì người thường, hoàn toàn vô cảm.

Đương nhiên, Tô Dục cũng có nghĩ tới việc Giang Huyền Ca không biết chuyện này.

Tô Dục ấp úng, Giang Huyền Ca nghe vào lại thành hắn dùng hết lâu rồi, chẳng qua bị xấu hổ nên nói không thành lời. Thất vọng lại thêm thất vọng. Cô trợ lý bên cạnh không chút nào che dấu, trực tiếp lộ ra ánh mắt khinh thường, nhưng không ai thèm chú ý.

“Tôi sẽ cho anh tiền, thế nhưng tôi mong rằng lần sau anh đừng tiêu tiền bừa bãi nữa.” Giang Huyền Ca nói một câu.

Nghe xong, Tô Dục trực tiếp chề môi, một chút ý nghĩ đáp lại đều không có.

Trợ lý chạy tới, thả xuống một thẻ ngân hàng, rồi nối gót đuổi theo Giang Huyền Ca.

Nhìn thẻ trên bàn, Tô Dục một chút hứng thú đều không có, hắn biết trong thẻ này ít nhất phải 1 triệu trở lên, thậm chí nhiều hơn. Nếu là kiếp trước, Tô Dục hẳn sẽ rất ngạc nhiên, vì đã bao giờ hắn được thấy qua nhiều tiền như vậy.

Tuy nhiên, hắn mặc dù thích tiền, tham tài nhưng rất có ngạo cốt, tiền hắn muốn phải tự mình kiếm ra, chứ không phải đi ăn xin được người thương hại, đã vậy còn là của bố thí.

Một năm qua, số tiền Giang Huyền Ca chu cấp cho hắn đã vượt quá chục triệu, hắn chắc chắn sẽ hoàn trả lại toàn bộ. Cho dù tiền đó không hẳn là hắn dùng, nhưng cũng là đời trước của mình, tôn nghiêm nam nhân, Tô Dục tuyệt đối không vứt bỏ.

Sau khi vất chuyện này sang một bên, Tô Dục tiếp tục chuyên tâm ăn hết bữa sáng trước mặt rồi đi ra ngoài. Thẻ ngân hàng vẫn năm im tại chỗ.

Đối với hắn, cự tuyệt từng đó tiền thật sự là đã dùng dũng khí cực kỳ lớn, một người cả đời nghèo khó liền càng khó hơn. Thẳng tay vứt bỏ không cần, lòng vô cùng đau đớn a. Nhưng nếu thời gian quay trở lại, hắn vẫn làm như vậy.

Bởi cái ánh mắt đó của Giang Huyền Ca, cao cao tại thượng, làm hắn thật sự chán ghét, cảm giác bản thân ở trước mặt cô không là cái gì cả.

Hoặc do hắn suy nghĩ nhiều, có thể không phải như vậy, nhưng dù là thế hắn cũng sẽ không tiếp tục tiêu thêm một cắc tiền của cô, kể cả, hiện tại bản thân là một tên nghèo rớt mồng tới đi chăng nữa.

Trước kia nguyên chủ có thể mặt dày dùng khoản tiền này, nhưng hắn thì khác, một người thức tỉnh ký ức, không thể làm được.

Thực tế, một triệu rất quan trọng với hắn.

Nếu có 1 triệu trong tay, đem đi đánh thưởng cho《 phàm nhân tu tiên truyện 》mà nói, không biết sẽ được bao nhiêu điểm giá trị về đến tay, ít cũng phải mấy chục nghìn.

Muốn có tiền, thực ra rất đơn giản. Chỉ cần Tô Dục mặt dày không biết xấu hổ chạy tới trước mặt Bạch Lệnh Nguyệt làm nũng, một khóc hai nháo, liền muốn mấy triệu đều có mấy triệu, không có vấn đề.

Loại chuyện này, trước kia nguyên chủ đã làm rất nhiều lần.

Chỉ là hiện tại Tô Dục không làm được, tâm lý của hắn đều đã 27-28 gần 30, kêu hắn làm nũng người khác để lấy tiền tiêu vặt. Không khả năng, dù nghèo đến đâu.

Bởi vậy, Tô dục bây giờ chính là sĩ diện hại thân, rõ ràng là người thừa kế gia tộc trăm tỷ duy nhất, lại không một xu dính túi.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.