Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổi vị trí

Phiên bản Dịch · 1611 chữ

Trong lúc Tô Dục bị giữ lại trường, các học sinh khác cũng đã về gần hết.

Nếu là trước kia, chắc chắn hắn sẽ không kiên nhẫn ở lại như vậy, mà cố hết sức rời đi.

Sau khi thức tỉnh ký ức kiếp trước, Tô Dục đối với Hàn Diệc Khanh, giáo viên của mình lại tồn tại một loại cảm xúc khó tả. Hắn vẫn nghĩ rằng mình và cô sẽ mãi mãi âm dương xa cách, vậy mà hiện tại có thể gặp lại, đương nhiên Tô Dục không muốn bỏ lỡ, cho dù chỉ là được gặp cô trong tình cảnh như bây giờ, hắn cũng nguyện ý.

“Lần tổng kiểm tra hàng tháng đợt này em được bao nhiêu điểm?” Hàn Diệc Khanh hỏi.

“……” Nhắc tới vấn đề này Tô Dục thật sự là không mở miệng được.

“28 điểm, xếp thứ hai từ dưới lên, nhìn xem thành tích như vậy sao em có thể đỗ nổi vào đại học?” Cô tiếp tục nói: “Cô biết, không phải em học không được, mà chẳng qua em không để tâm. Chỉ cần em để tâm cùng cố gắng một chút thì nhất định thành tích sẽ hơn thế này. Chuyên tâm học hành, và đừng để cô thất vọng được chứ? ”

“Vâng, em hứa với cô, nhất định cố gắng học tập, chắc chắn lần kiểm tra tới đạt được điểm cao.” Tô Dục lập tức trả lời, lời này của hắn không phải nói cho có lệ, mà xuất phát từ sự chân thành.

Vốn dĩ trước đây hắn chỉ muốn cải thiện thành tích để mình không bị mất mặt, và hoàn thành nhiệm vụ Đại Tân Văn hệ thống giao cho, thì hiện tại hắn không còn đơn thuần vì những lý do đó nữa. Hắn không muốn làm Hàn Diệc Khanh thất vọng, riêng điểm này đã đánh bại tất cả những lý do đó.

“Cô tin em, nếu có gì không hiểu, em lúc nào cũng có thể đến tìm cô, bất kể lúc nào.” Hàn Diệc Khanh chân thành nói.

“Cảm ơn cô, em sẽ.”

Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, Hàn Diệc Khanh vẫn tận tâm như vậy, làm hắn thực cảm động.

Bẵng đi một cái, Hàn Diệc Khanh lại nhanh chóng quay trở lại chủ đề lúc nãy: “Còn nữa, sáng nay vì sao em lại không đến trường học, điện thoại cũng gọi không biết bao nhiêu cuộc nhưng không bắt máy?”

“Ách, em làm mất điện thoại rồi.” Tô Dục tìm một cái cớ lấp liếm cho qua.

Nhưng đúng lúc hắn vừa nói xong, chuông điện thoại bất ngờ vang lên: “Nhóc con tới rồi, mau bắt điện điện thoại đi……”

Nghe thấy bản nhạc chuông này, vẻ mặt hiền lành của Hàn Diệc Khanh thoáng chốc cứng lại, cô tưởng tượng đến chính mình mỗi lần gọi điện thoại cho Tô Dục đều là bại nhạc chờ này vang lên, nắm tay nhịn không được dùng sức, ánh mắt hiện lên tức giận.

“Cô. hiện tại cũng khuya rồi, em nên về thôi, gặp lại cô sau ạ.” Tô Dục vội vội vàng vàng chạy đi.

Hàn Diệc Khanh từ đằng sau quát lớn: “Chuông điện thoại về lập tức sửa cho cô, lần sau……”

“Sửa, lập tức sửa, em bây giờ sửa đây.” Tô Dục một bên chạy nhanh, một bên đáp vọng lại.

Sau khi rời khỏi văn phòng, Tô Dục thiếu chút nữa không khống chế được mà đem điện thoại ném đi, rõ ràng cơ hội ở chung tốt như thế, vậy mà chỉ vì tiếng chuông điện thoại vớ vẩn này phá hủy ngay phút chót, thử hỏi sao hắn không phát điên cho được.

Tuy nhiên, nghĩ tới biểu cảm lúc nãy của cô Hàn, Tô Dục lại nhịn không được cười thành tiếng, bộ dạng đó của cô đúng là ít thấy.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn liền trở lên nghiêm nghị, tay nắm chặt: “Đời này, nhất định em sẽ không để cô có chuyện gì, bảo vệ cô thật tốt không thể để cô chịu tổn thương như trước đây nữa.”

Lần đầu tiên là Hạ Dao, rồi sau đó lại là Hàn Diệc Khanh, đều là những người kiếp trước Tô Dục quan tâm nhất, những điều này thật sự làm hắn tin tưởng, thế giới này cùng thế giới trước kia nhất định có mối liên hệ nào đó. Cho nên, kiếp trước phát sinh chuyện gì, kiếp này cũng sẽ xảy ra như thế, bi kịch có lẽ cũng y hệt.

Sống lại một đời, những bi kịch cùng tiếc nuối kiếp trước, Tô Dục sẽ không để nó xảy ra. Hắn muốn thay đổi, làm những điều làm hắn tiếc nuối ân hận phải tan thành mây khói, không được phép xuất hiện.

Từ trường học đi ra, Tô Dục liền nhìn thấy Hạ Dao. Trông thấy hắn đi tới, cô liền một mạch chạy qua.

“Em ở đây nãy giờ chờ anh?” Tô Dục hỏi.

Hạ Dao lắc đầu, nói: “Hâm à, em đây là đến xem anh bị giáo viên mắng thành cái dạng gì thôi.”

“Ai nói, cô giáo không có mắng anh nhé, cô ấy chỉ mời anh đến văn phòng uống trà tâm sự, thoải mái cực kỳ.”

Bộ dáng Tô Dục dạt dào đắc ý, đến nỗi làm Hạ Dao muốn nhào lên cắn cho hắn mấy ngụm. Càng nhìn càng ngứa mắt, đặc biệt là khi cô nhớ lại lời của hắn ngày hôm qua.

Tô Dục nhìn về phía xe đạp cách đó không xa, hắn vung tay lên, hiên ngang lẫm liệt nói: “Đi, anh chở em về.”

Hắn biết, tuy ngoài miệng Hạ Dao không thừa nhận, nhưng rõ ràng là cô đang đợi hắn tan học cùng nhau về nhà, cô ấy thực sự quan tâm và lo lắng rằng hắn sẽ bị giáo viên trừng phạt.

Bởi vậy, sao hắn có thể nỡ để cô trở về một mình.

Ngay sau đó, Tô Dục liền ngồi lên xe đạp của Hạ Dao, hơn nữa còn khoa trương vỗ vỗ yên sau, nói: “Mau lên đây, anhđèo em về.”

“Mới không cần, đây là xe của em nhé.” Hạ Dao dẩu môi, nói là vậy nhưng cuối cùng cô vẫn ngồi lên.

Loại chuyện này, thời điểm Tô Dục ở kiếp trước, chính là làm nhiều, hắn thường xuyên đèo xe đạp đưa Hạ Dao về nhà, bởi nhà hai người rất gần. Đời này sống lại, hắn liền giống như trước.

“Ngồi vững, anh tăng tốc đây.” Tô Dục lớn tiếng nói.

Chỉ là sau một hồi, bao nhiêu hiên ngang lẫm liệt của Tô Dục thoáng chốc bay sạch, thay vào đó là sự xấu hổ.

Hắn đạp không được, xe đứng nguyên tại chỗ không nói, nó còn mất thăng bằng, thiếu chút nữa làm Hạ Dao ngồi đằng sau ngã xuống.

Tô Dục cực kỳ xấu hổ, hắn đã xem nhẹ một vấn đề, đó chính là thân thể hắn.

Đời này, hắn vốn dĩ chưa từng đạp xe đưa Hạ Dao về, không phải vì bọn họ ở cách xa nhau, cũng không phải vì cách biệt giàu nghèo nên hắn không muốn làm loại chuyện này, mà là bởi hắn không có loại năng lực này.

Không sai, Tô Dục từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, hoàn toàn có thể dùng hai chữ gầy yếu hình dung.

Để cho hắn lái xe đã là miễn cưỡng gắng sức lắm rồi, bây giờ còn muốn đèo người khác? Đây không phải cố tình làm khó rồi sao, vậy mà hắn cố tình quên mất, cho nên hiện tại mới xuất hiện tình huống xấu hồ như này a.

Không biết qua bao lâu, xe đạp rốt cục như nguyện “Phát động” đi lên, chỉ là vị trí hai người lại là thay đổi.

Giờ phút này, Hạ Dao cốn dĩ nên ngồi phía sau lại đang lái xe đạp, còn quang minh chính đại ở phía trước “Cười trộm”, về phía Tô Dục, người nào đó mới nãy hiên ngang đứng ra xung phong lái xe thì lại ngồi đằng sau, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Hết cách, nếu cứ để Tô Dục tiếp tục chỉ sợ trời tối cũng không về tới nhà, Hạ Dao đương nhiên sẽ không đồng ý.

Vì thế, vốn là hắn đèo cô về nhà, hiện tại lại là đổi cô đèo hắn về nhà, cái này làm cho Tô Dục cực kỳ buồn bực, đã thế trước đấy hào hùng như vậy, mất mặt mất mặt.

Đương nhiên, buồn bực thì buồn bực, nhưng có thể cùng Hạ Dao về nhà cùng, vẫn làm Tô Dục tương đối vui vẻ.

Phải biết rằng, ở kiếp trước sau khi thi đậu đại học, liền không có cơ hội này, đến gặp mặt còn không có thời gian chứ đừng nói. Hắn thực hoài niệm.

Cái gì cũng hoàn hảo, duy chỉ có việc hắn không đèo được Hạ Dao. tuy nhiên cũng không làm giảm bớt không khí hiện tại, đặc biệt là Hạ Dao ở phía trước truyền đến tiếng cười lanh lảnh, càng làm cho Tô Dục cảm thụ rõ ràng.

Khi Hạ Dao về đến, Tô Dục cũng không có đi theo.

Nếu không phải đã xảy ra chuyện mất mặt như vậy, có lẽ hắn đã lên ăn ké bwuax cơm rồi.

Nhìn Hạ Dao lên lầu, Tô Dục liền ngồi xe rời đi.

Bạn đang đọc Tôi Muốn Tái Sinh Các Tiêu Đề của Nhất Mộng Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.