Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh ghen

Tiểu thuyết gốc · 1940 chữ

Đinh Tuấn hôm nay vẫn đi học như bình thường.

Trước hết là mối nguy hại Lê Thiên Thảo đã giải quyết xong, bây giờ thì còn nhóm bạn xấu mà nguyên chủ chơi cùng.

Đinh Tuấn không muốn suốt ngày đàn đúm như vậy, hắn còn có rất nhiều việc phải làm. Đi chơi suốt ngày không phải là phong cách của hắn.

Nếu không thì cứ thế nghỉ chơi thôi. Chứ nghĩ cách xử lí mấy người đó, hắn ngại phiền. Cứ bảo bố già bắt là được. Từ chối mấy lần thì họ sẽ không rủ nữa.

Trước giờ không phải như thế sao...?

Sau một thời gian dài không liên lạc, bạn thân rồi cũng hóa thành người dưng thôi.

Rõ ràng ngày tốt nghiệp còn khóc lóc sướt mướt, cuối cùng ngày họp lớp lại chẳng có ai.

Đinh Tuấn đi tới lớp học, mọi người vẫn như mọi khi ồn ào. Hắn đi tới ngồi cạnh Hồ Ngu Minh, cậu ta nhìn thấy hắn liền chào, sau đó hỏi: "Chuyện hôm qua ra sao rồi?"

Đinh Tuấn trả lời: "Còn có thể thế nào? Đương nhiên là chia tay thành công rồi."

Hồ Ngu minh giơ ngón cái lên: "Quả đúng là Đinh thiếu, đủ dứt khoát!"

Đinh Tuấn im lặng không đáp. Mặc dù đã giải quyết xong, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có điều gì đó bất an. Cứ cảm giác cô ả Lê Thiên Thảo sẽ không bỏ cuộc đơn giản như vậy.

Hắn có nên chuyển tiền cho cô ta để giải quyết dứt điểm không? Chuyện này... có lẽ để sau đi.

"Đinh thiếu, có người tìm!" Một người bạn học ngồi ở cửa gọi.

Đinh Tuấn nhíu mày, ai lại gọi hắn? Rốt cuộc là có chuyện gì? Hắn gãi gãi đầu, đi ra khỏi phòng học.

Ngô Thanh Thủy? Đinh Tuấn nhướng mày, cô ta tìm hắn có chuyện gì?

"Đàn anh Đinh Tuấn, nghe nói anh là trưởng ban truyền thông của câu lạc bộ VUAC (V Uni Art Club) có phải không?"

Đinh Tuấn nhớ lại vài thứ trên dòng thời gian, cho nên hắn gật đầu.

Ngô Thanh Thủy nghe vậy thì nói: "VUAC có kế hoạch tổ chức văn nghệ vào ngày này tháng sau, hội trưởng bảo anh lo phần liên lạc với những người dựng, thiết kế poster với sân khấu."

Đinh Tuấn nghĩ tới việc mấy ngày nữa sẽ trở về để thừa kế gia sản, thời gian sẽ rất bận, khả năng không lo được: "Chuyện này...gần đây tôi khá bận..."

"Vậy anh liên lạc lại với hội trưởng, tôi chỉ là truyền lời mà thôi." Ngô Thanh Thủy lạnh nhạt nói.

Đinh Tuấn lôi điện thoại ra gọi điện cho hội trưởng, nói chuyện vài câu về tình hình của hắn, sau đó hắn nói: "Tôi cảm thấy cô bé năm nhất Ngô Thanh Thủy cũng được đấy, giao vụ đó cho con bé cũng không tệ."

Hội trưởng vui vẻ nói: "Được chứ! Đinh thiếu đã nói vậy thì để con bé đó làm!"

Đinh Tuấn nhếch miệng cười với Ngô Thanh Thủy: "Từ giờ mong cô nhận việc của tôi nhé."

Sắc mặt Ngô Thanh Thủy đỏ lên vì tức giận, cô trợn hai mắt: "Anh... anh..."

Hắn cười cười: "Không sao đâu, đưa điện thoại của cô đây."

Ngô Thanh Thủy ôm điện thoại, cảnh giác nói: "Anh... anh định làm gì?"

Đinh Tuấn nhanh tay giật lấy điện thoại, mở ra giơ lên trước mặt Ngô Thanh Thủy cho máy mở ra. Sau đó bấm bấm vài số điện thoại lấy ra từ trong máy hắn, lưu lại. Hắn ném lại điện thoại cho cô, tiêu sái rời đi, nói: "Có chuyện gì khó khăn thì gọi cho tôi, tôi có thể giúp cô."

Ngô Thanh Thủy nhìn điện thoại phát hiện bên trong lưu thêm mấy số: "Đinh thiếu, thiết kế sân khấu, thiết kế poster".

Nhưng mà đùn việc cho cô như vậy có lương tâm không?

Lúc tan học, Đinh Tuấn nhận được điện thoại của Ngô Thanh Thủy: "Đàn anh, tôi có chút việc cần hỏi, về truyền thông các loại ấy ạ. Hơn nữa tôi cần thêm số điện thoại của những người trong ban truyền thông, danh sách thành viên nữa. Cả tài liệu về những lần trước nữa."

Đinh Tuấn đáp lại: "Tới sảnh đi, chúng ta vừa đi vừa nói."

Thế là mọi người ở trong trường nhìn thấy khung cảnh Đinh thiếu sóng vai đi với hoa khôi năm nhất, vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Hồ Ngu Minh đi bên cạnh tự động bị mờ nhạt.

"Đinh thiếu lại bắt một em gái tới tay à?"

"Đúng là thói quen khó bỏ nha."

Tiếng xì xào bàn tán, mặc dù không làm cho người trong cuộc nghe được, nhưng lại khiến cho một cô gái đứng ở cổng trường nghe được. Cô ta cắn môi tới bật máu, xông vào trường, hét lên: "Đinh thiếu!"

Lê Thiên Thảo đỏ bừng mặt, mắt long sòng sọc, chỉ tay vào mặt Ngô Thanh Thủy: "Anh vì con nhỏ đó mới bỏ em đúng không?"

Nói rồi không đợi Đinh Tuấn phản ứng, cô ta lao vào túm tóc của Ngô Thanh Thủy, bắt đầu giằng xé, gào thét: "Cô là cái thá gì mà cướp đi Đinh thiếu của tôi! Con hồ li tinh này! Cô ở trường quyến rũ Đinh thiếu của tôi!"

Ngô Thanh Thủy nằm không cũng trúng đạn, nhưng cũng không vừa, túm lại tóc của Lê Thiên Thảo: "Cô nói cái gì vậy! Tôi không có làm những điều đó! Tự dưng đánh người, cô có bị điên không!"

Hai cô gái túm tóc nhau khiến cho đầu tóc rối bù, người xem ở bên cạnh ai cũng quay vid lại. Đinh Tuấn nhanh chóng đi tới tách hai người ra, bảo hộ Ngô Thanh Thủy ở sau lưng, tức giận: "Cô đang làm cái quái gì vậy!?"

Hồ Ngu Minh la lên: "Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu? Sao lại để người điên vào trong trường thế này!"

"Anh lừa dối em! Anh vì con ả hồ li tinh này mà chia tay với em!" Lê Thiên Thảo suy sụp khóc: "Rõ ràng anh nói em là chân tình của anh!"

Ngô Thanh Thủy từ sau lưng hắn bước lên, lạnh lùng nói: "Tôi với Đinh thiếu là trong sạch, chỉ là quan hệ đàn anh, đàn em bình thường, chúng tôi mới gặp nhau hôm qua, làm sao tôi có thể cướp anh ta từ tay cô được!"

Đinh Tuấn xoa bóp đầu, mệt mỏi nói: "Tôi với cô hôm qua đã chia tay rồi, hơn nữa, tôi chia tay với cô không phải vì lí do đó. Cô biết rõ vì sao tôi chia tay với cô mà."

Lê Thiên Thảo lúc này đã suy sụp tinh thần, cái gì cũng không nghe, òa khóc, đứt quáng nói: " Anh... anh vì cô ta nên mới chia tay em... vì cô ta xinh đẹp hơn nên mới chia tay em."

Bảo vệ lúc này mới chạy tới, muốn lôi Lê Thiên Thảo đi thì một giọng nói của đàn ông vang lên: "Dừng tay!"

Một thanh niên có khuôn mặt chính trực, nhan sắc không quá xuất sắc, nhưng có cái gì đó khiến cho người ta cảm thấy an toàn. Đinh Tuấn vừa nhìn liền nhận ra, đây chính là nam chính -Trần Nam Thành.

Trần Nam Thành từ xa bước tới, dựng lông mày, nói: "Các người đang làm gì bạn gái của tôi?"

Lê Thiên Thảo nhìn anh ta, sắc mặt tái nhợt: "Anh nói cái gì vậy? Hôm qua chúng ta đã chia tay rồi!"

Trần Nam Thành dịu dàng nói: "Em nói gì vậy, một câu nói sao có thể cắt đứt tình cảm mấy năm của chúng ta được!"

Đinh Tuấn nhướng mày nhìn Lê Thiên Thảo, khinh bỉ nói: "Bạn trai thật sự của cô đến rồi kìa."

Lê Thiên Thảo trắng mặt, lồm cồm bò đến ôm chân Đinh Tuấn: "Đinh thiếu, anh nghe em giải thích, anh ta..."

Trần Nam Thành cắt lời: "Tôi chính là bạn trai của cô ấy, anh là ai?"

Đinh Tuấn nhìn Lê Thiên Thảo sau đó mở miệng: "Cô ta nói với tôi rằng cô ta chưa có bạn trai, sau đó hẹn hò với tôi."

Trần Nam Thành dường như không nghe vế trước: "Cô ấy hẹn hò với anh?"

"Là cô ta lừa dối tôi, nói rằng cô ta chưa có bạn trai." Đinh Tuấn bình tĩnh nói.

Trần Nam Thành nhìn Lê Thiên Thảo, hỏi: "Anh ta nói là sự thật sao?"

"Còn không phải sự thật sao, tôi trước giờ chưa bao giờ coi anh là bạn trai! Anh cút đi!" Lê Thiên Thảo gào lên.

Trái tim của Trần Nam Thành đau đớn như bị kim đâm, kí ức mấy năm qua đều chỉ như vậy thôi ư? Mối tình đầu của anh ta căn bản không coi anh ta là bạn trai! Anh ta đỏ mắt, cúi xuống nói với Lê Thiên Thảo: "Vậy tại sao còn hẹn hò với tôi, rồi lại bỏ tôi rồi vui vẻ với anh ta?"

"Anh quá nghèo!" Lê Thiên Thảo khóc: "Tiền anh không có, hẹn hò với anh tôi khổ sở biết bao nhiêu! Anh không tặng tôi quà, không mua túi xách, không mua quần áo cho tôi!"

Trần Nam Thành nhìn Đinh Tuấn, tự giễu cười: "Anh ta thì được sao?"

Lê Thiên Thảo nuốt nước mắt, gật đầu.

Ha, hóa ra tình cảm của chúng ta chỉ đến thế thôi ư? Anh ta nhớ lại từng nụ cười, từng ánh mắt, từng khoảnh khắc hai người họ bên nhau mà trong lòng cảm thấy chua xót. Đau lòng, bất quá, lòng tự trọng không cho phép anh ta khóc lóc. Anh ta phải mạnh mẽ hơn!

Anh ta nhất định phải trở thành người giàu có nhất! Sau đó vả mặt bạn gái cũ!

Vì lí do nào đó cốt truyện lại xoay về lúc ban đầu. Truyền kì về doanh nhân thành đạt nước Việt Nam lại mở ra, bất quá lần này có thêm một người khác...

Đinh Tuấn nhìn Trần Nam Thành định rời đi, gọi lại: "Khoan đã."

Trần Nam Thành nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"

"Vác cái cục nợ này đi đã."

"Không liên quan tới tôi." Trần Nam Thành nói xong liền bỏ đi.

Đinh Tuấn nhìn Lê Thiên Thảo đầy phiền chán, hắn nói với bảo vệ: "Đem cô ta đi."

Lê Thiên Thảo giãy dụa: "Không, thả tôi ra, tôi phải trở về bên Đinh thiếu."

Đinh Tuấn cúi người, nói bằng giọng mà chỉ có hai người nghe thấy.

"Cô mà còn tới đây gây phiền phức, đừng trách tôi không dùng biện pháp mạnh. Tôi sẽ chuyển tiền cho cô, coi như là phí chia tay, đừng khiến tôi mệt mỏi thêm nữa."

Hắn dừng lại một chút rồi gằn giọng: "Nếu không, hậu quả cô tự biết."

Lê Thiên Thảo tái nhợt sắc mặt bị lôi đi, cơ bản cô ta bị khí thế của Đinh Tuấn dọa sợ. Dù sao trước đây cũng là tổng giám đốc, có một số phiền phức phải dùng biện pháp mạnh mới giải quyết được....

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Tối nay lại có một chương, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Màn đánh ghen mọi người mong đã tới đây.

Chương tới: "Á đau! Anh nhẹ chút!"

Bạn đang đọc Tôi Là Bạn Trai Của Nữ Phụ Phản Diện? sáng tác bởi MaiHương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHương
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.