Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5 - 2

Phiên bản Dịch · 2056 chữ

Chương 5.2

Từ khi bắt đầu học kỳ hai, ngoài việc giúp lớp chuẩn bị cuộc thi văn nghệ, Thẩm Viễn Triết vẫn đang chuẩn bị cạnh tranh cho chức chủ tịch hội học sinh của trường.

Tôi thấy cậu không có vấn đề gì, biết ăn nói, dựa vào sự yêu thích của những nữ sinh với cậu, cậu cũng có thể nhận được chức chủ tịch đó; cẩn thận mà nói, cậu đã có được những thành tích rõ ràng ở hội học sinh trong năm nay, hơn nữa cậu từng có kinh nghiệm từ hồi cấp Hai, được nhận chức là chuyện đương nhiên.

Cho tới nay, danh tiếng của Thẩm Viễn Triết trong đám bạn học là tương đối cao, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, khối 10 truyền lưu câu nói: Thẩm Viễn Triết thật ra là kẻ đạo đức giả.

Làm học sinh trung học, chúng tôi cũng coi như là một nửa người lớn, chúng tôi cũng có không ít suy tính thực dụng. Ví dụ như, khi chúng tôi còn chưa rõ vai trò của Đảng, cũng đã có vô cùng người làm đơn xin vào Đảng, vì đảng viên trẻ sẽ mang đến nhiều điều tốt. Nếu sau này muốn tiến vào cơ quan nhà nước làm việc hay làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, thì có phải tấm bằng đại học quan trọng hơn không.

Thẩm Viễn Triết chính là học sinh duy nhất trong khối tôi nộp đơn xin vào Đảng. Nhìn từ điểm đó, có thể thấy cậu là một người rất thực dụng, rất khôn khéo, khi đám bạn cùng lứa còn đang mải ăn mải chơi, coi kỳ thi tốt nghiệp và đại học là áp lực duy nhất, thì Thẩm Viễn Triết đã làm báo cáo tư tưởng hàng tháng với Đảng, lập kế hoạch và mở đường cho tương lai.

Trên người Thẩm Viễn Triết có một sức mạnh kỳ lạ, cậu có thể làm hiệu trưởng, các giáo viên, thầy chủ nhiệm coi mình là người lớn, họ đều tín nhiệm cậu, có thể làm cho tất cả bạn học coi cậu như anh cả, thổ lộ bí mật với cậu. Nhưng dưới sự ảnh hưởng của những lời đồn đại, cậu vẫn làm việc hiệu quả, không có sơ hở, tạo ra nhiều câu hỏi từ phía bạn học, về chuyện cậu xin vào Đảng, về chuyện cậu đạo đức giả, tin đồn lan rộng cả trường, hơn nữa chắc chắn không ít người nghĩ như vậy.

Khoảng thời gian đó, ngay cả tôi cũng có đôi chút băn khoăn.

Thẩm Viễn Triết bên ngoài nhìn rất ấm áp thân thiết, nhưng trên thực tế, con người thật của cậu và vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau.

Tôi và cậu cũng gọi là thân quen, cho rằng mình và cậu đã thành bạn tốt, nhưng tĩnh tâm suy ngẫm một chút, liền phát hiện, trao đổi giữa tôi và cậu vẫn chỉ là đơn hướng mà thôi.

Tôi kể cho cậu nghe vô số chuyện của mình, ngay cả những suy nghĩ nông cạn và có chút hèn hạ cũng kể với cậu, nhưng cậu chưa từng kể lể về mình, dường như cậu chỉ luôn mỉm cười lắng nghe, lúc thích hợp sẽ nói vài câu, để cho tôi vô tình càng nói càng nhiều, mà tôi càng nói nhiều, càng cảm thấy mình thân mật với cậu hơn, coi cậu như anh bạn tri kỷ. Thật ra, tôi cũng hiểu ít nhiều về cậu, nhưng lại không nhiều hơn chút nào từ khi mới quen đến giờ.

Càng ngày càng có nhiều người nói cậu thông minh nhiều mưu kế, tâm tư sâu xa, đạo đức giả.

Tôi bối rối suy nghĩ, có thật như vậy không?

Tôi đây ngay cả Đoàn thanh niên cũng không tham gia, mà cậu đã nộp đơn xin vào Đảng, hàng tháng đều viết báo cáo. Tôi vừa thấy giáo viên đã cảm thấy có áp lực trong lòng, ngay cả trao đổi bình thường cũng thấy khó khăn, mà cậu với thầy hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm lại có thể thầy thầy trò trò nói chuyện thoải mái.

Thẩm Viễn Triết là người hoàn toàn khác so với tôi, tôi hoàn toàn không hiểu cậu.

Song, tôi đã sớm nghĩ thông suốt, cậu ấy là loại người gì có quan trọng không? Tôi chỉ cần nhớ vào một buổi chiều khi tôi còn học cấp Hai, đang lúc tôi buồn bã khóc thút thít, trong lớp không có một bạn nào để ý đến tôi, chính cậu đã mang lại hơi ấm cho tôi, dùng sự thân thiện của mình xua tan đi cái rét lạnh quanh tôi.

Cho dù cậu giả dối, nhưng có thể giả đến trình độ mang lại ấm áp ột người xa lạ sao, sự giả dối như vậy còn đắt giá hơn bất kỳ sự chân thật nào.

Chuyện chân thành không mấy quan tâm, treo lên thật cao; chuyện dối trá lại chú ý lắng nghe, giải quyết vấn đề, tôi tình nguyện làm người sau.

Trong khi những tin đồn không tốt về Thẩm Viễn Triết được lan truyền, cuộc cạnh tranh vào ghế chủ tịch hội học sinh cũng được diễn ra, một là Thẩm Viễn Triết, người kia là Trịnh An Quốc. Trịnh An Quốc là cán bộ về thể dục ở lớp 10-4, làm công việc liên quan đến thể dục thể thao trong hội học sinh, chơi bóng rổ rất giỏi. Vì chơi bóng rổ, nên cậu ta cũng thân quen với nhiều nam sinh. Cậu lại ở ký túc xá của trường, tương đối đoàn kết với những học sinh cũng ở ký túc xá trong trường Nhất Trung, cho nên gần như cậu được tất cả học sinh ở ký túc xá ủng hộ. Hiện chức chủ tịch hội học sinh mới của trường Nhất Trung, đương nhiên nghiêng về phía Trịnh An Quốc.

Trải qua cuộc cạnh tranh khốc liệt, Trịnh An Quốc đã giành chiến thắng, trở thành tân chủ tịch hội học sinh.

Trịnh An Quốc muốn mời đối thủ của mình làm trưởng mảng thể dục thể thao, thể hiện phong độ hoàn mỹ, nhưng Thẩm Viễn Triết từ chối, mỉm cười rời khỏi hội học sinh.

Đối với Thẩm Viễn Triết mà nói đây là lần thất bại rất lớn, vì cậu muốn vào Đảng, nên chức chủ tịch hội học sinh này rất quan trọng với cậu, vượt xa ý nghĩa và danh tiếng đối với các bạn học.

Tuy nhiên, ngoài mặt không thể nhìn ra Thẩm Viễn Triết có tâm trạng gì, cậu vẫn giống trước kia, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi văn nghệ.

Thật ra, tôi rất muốn an ủi cậu một chút, nhưng tôi không biết nên nói cái gì, cũng không biết rốt cuộc trong lòng cậu nghĩ gì, nếu cậu cũng giống tôi, nằm gục trên bàn khóc lóc, thì thật dễ làm. Nhưng cậu vẫn đang mỉm cười, nhẹ nhàng tựa như chưa xảy ra chuyện gì, tôi không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể hết sức chuẩn bị xong cho cuộc thi văn nghệ, cũng coi như là giúp cậu giải quyết được một vấn đề.

Vốn tưởng rằng chuyện chủ tịch hội học sinh đã được phủi bụi, không ngờ cũng không lâu sau, xuất hiện chuyển biến lớn.

Tối chủ nhật, tôi đi học giờ tự học như mọi ngày, vừa đi tới cổng trường, một nhóm người đột nhiên cầm gậy sắt, cầm côn xông vào trường tôi, tóm được mấy nam sinh liền đánh ngay. Từ ba khu phòng học của trường, có rất nhiều nam sinh đang chạy vọt ra, đánh trả bọn họ. Luống hoa bên cạnh đang được sửa lại, rất nhiều viên gạch xếp ở đó, nhiều nam sinh cần gạch đánh vào đầu đối phương. Dần dần, càng có nhiều nam sinh gia nhập.

Cảnh trước mắt khiến tôi giật mình, nhớ lại cảnh tượng hồi cấp Hai. Tôi vẫn sống cuộc sống đơn giản, vui vẻ từ khi lên cấp Ba, cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ đơn thuần như thế, nhưng không biết thì ra chẳng qua là do tôi chọn cuộc sống đơn thuần, mà không phải cuộc sống của mình đơn thuần.

Các bạn học sinh sợ hãi trốn vào lớp học, nhưng vẫn còn kích động túm tụm ở cửa sổ xem náo nhiệt.

Quán karaoke và vũ trường cũng là nơi thường xảy ra đánh đấm, tôi đã sớm nhìn quen, không có chút hứng thú nào mang cặp sách đi về phía lớp học.

Lên tới tầng hai, nhìn thấy Trương Tuấn đang ngăn cản ở cầu thang, không cho lớp mình xuống tham gia đánh nhau. Đám con trai tức miệng mắng to, vừa đẩy vừa đánh, Trương Tuấn vẫn không để bọn họ đi, đẩy họ lại, mắt thấy họ sắp đánh Trương Tuấn, bên ngoài cũng vang lên tiếng còi.

Trương Tuấn lui sang một bên, một đám con trai lập tức chạy ào xuống cầu thang, tôi vội nép người vào vách tường, nhường đường cho họ, cảm thấy thật nực cười, không nghe thấy tiếng còi à? Ai còn chờ các cậu hả? Đã sớm tan cuộc rồi!

Sau khi đám con trai như gió lốc vụt qua, tôi xoay người ngẩng đầu, khi bước lên bậc thang, nhìn thấy Trương Tuấn vẫn đứng ở trên, cúi đầu chăm chú nhìn tôi. Trong khoảnh khắc đó, trên cầu thang chỉ có tôi và cậu, không gian bé nhỏ cao thấp làm tôi nảy sinh ảo giác, dường như chúng tôi đang ở rất gần, chỉ cần tôi đưa tay, là có thể bắt được cậu, tôi ngẩn ngơ, dời tầm mắt, mặt không hề thay đổi ôm cặp, đi qua người cậu.

Lần này do học sinh trường kỹ thuật khơi mào, đây là trận đánh nhau lớn đầu tiên mà cả ba khối của trường Nhất Trung đều tham gia, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, hai học sinh bị chém thương ở tay, một học sinh bị gạch đập vào đầu, còn có vô số học sinh bị thương nhẹ. Nhà trường đuổi học hai học sinh, cảnh cáo, kỷ luật rất nhiều học sinh khác.

Trong trận đánh đấm lần này, lớp 10-4 không có một học sinh nào tham dự, nhà trường khen ngợi cả tập thể lớp đó.

Trịnh An Quốc là nhân vật quan trọng trong hội học sinh, khi xảy ra đánh nhau, vẫn còn tránh trong phòng học. Vào buổi chào cờ thứ hai đầu tuần, cậu chủ động kiểm điểm lỗi lầm với toàn trường, từ chức chủ tịch hội học sinh, để Thẩm Viễn Triết tiếp nhận.

Không lâu sau, tin tức Thẩm Viễn Triết được công nhận làm Đảng viên dự bị được truyền ra, có thể nói là niềm vui nhân đôi.

Sau đó, từ lời của Mã Lực, tôi mới biết đám học sinh trường kỹ thuật vốn hướng về phía Trịnh An Quốc, nhưng Trịnh An Quốc lại không dám đi ra, còn vì sao bọn họ lại muốn đánh Trịnh An Quốc, cậu ta lại không rõ, chỉ nói anh em cậu quen biết ở trường kỹ thuật nói vậy, đại khái là Trịnh An Quốc đã chơi xấu!

Trải qua trận náo loạn ấy, anh em của Trịnh An Quốc cảm thấy cậu quá hèn nhát, cũng cùng trở mặt với cậu, không ai muốn làm bạn với cậu nữa. Trịnh An Quốc ở trọ, bố mẹ đều không ở gần, sau mấy năm ở trường Nhất Trung, cậu muốn hòa nhập với mọi người, mọi người lại xa lánh cậu, cậu chỉ có thể cô đơn mình, tuy nhiên, bởi vì không có ai chơi, Trịnh An Quốc chỉ có thể đem toàn bộ thời gian đầu tư vào chuyện học hành, sau đấy cậu đã thi đỗ vào trường đại học Bắc Kinh danh tiếng. Có lẽ, đây chính là lời cô giáo Cao nói, ” đôi khi mất đi là để nhận lại”.

Bạn đang đọc Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Quyển II của Đồng Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.