Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương Ngoại truyện về Hứa Tiểu Ba 2

Phiên bản Dịch · 1242 chữ

Ngoại truyện Hứa Tiểu Ba (Phần 2)

Anh biết Kì Kì rất đau buồn, nhưng anh còn đau buồn hơn cô, bởi, anh không chỉ gánh trên lưng nỗi buồn của mình, mà còn gánh cả nỗi buồn của cô.

Anh biết dưới ánh nắng mùa hè chói chang, Kì Kì ngồi cả ngày bên bờ sông hút thuốc, hút hết cả một bao, nhưng anh biết Kì Kì sẽ không biến mình thành người suy sút sa đọa, đừng hỏi vì sao anh biết, anh biết điều đó, cũng giống như anh biết bản thân mình vĩnh viễn không chịu khuất phục trước ông trời, dù ông trời có làm khó anh thế nào, anh cũng nhất định giành chiến thắng.

Kì Kì lên trung học phổ thông, cất giấu tất cả phản nghịch và tùy ý khi xưa, bắt đầu làm một học sinh tốt.

Trong khoảng thời gian này, anh rất mệt mỏi.

Lúc trước anh Lí hơi vội vàng trong chuyện làm ăn, quá cầu thành, khi trụ cột còn chưa đứng vững, đã ham mê theo đuổi việc khác, không thể nhìn ra có vấn đề gì, nhưng chỉ vừa gặp vài chuyện nhỏ đã lung lay không thể trụ vững, tất cả đồng loạt ngã xuống. Những việc làm ăn khác anh Lí đều để lại cho người khác, cuối cùng chỉ bảo vệ quán karaoke và phòng khiêu vũ.

Nhưng anh Lí đã che chở cho anh và Ô Tặc, lại thế chấp vũ trường Bên Dòng Nước để cho vay nặng lãi, dùng tiền mặt tạo quan hệ với tòa án, bồi thường tiền cho người bị đánh đến tàn phế, cho tiền và quà nhóm cai quản ngục giam, nhờ họ giúp đỡ, chăm sóc Ô Tặc, không ép bức Ô Tặc.

Tuy quán karaoke vẫn làm ăn bình thường, nhưng đã bị vụ kiện làm ảnh hưởng, hơn nữa bấy giờ chuyện cạnh tranh cũng khó khăn hơn trước kia rất nhiều, tiền thu được ngày một ít, số tiền kiếm được mỗi ngày còn không đủ để trả tiền lãi vay nặng lãi, mà đáng sợ hơn cả chính là những đối thủ, là “bạn tốt” khoanh tay đứng nhìn, nhòm ngó thời cơ mà ra tay, tựa như chỉ chờ họ xoay người một cái, sẽ lập tức uy hiếp cắn xé họ, xâu xé họ thành nhiều phần.

Đôi khi, anh cũng rất sợ hãi, sợ họ không thể chống chọi được nữa, anh Lí sẽ bị đuổi giết đòi nợ; sợ mất đi người giúp đỡ, ở trong ngục giam, dù Ô Tặc không bị thương trên thân thể, nhưng tâm lý lại bị ảnh hưởng xấu; sợ bọn họ đều không có ngày mai.

Nhưng, anh không thể làm cho bất cứ kẻ nào biết mình đang sợ hãi, bằng không những người đó sẽ lập tức thay lòng đổi dạ, cũng không thể để anh Lí biết mình đang sợ hãi, vì anh Lí tin anh có thể tươi cười đối mặt với tất cả mọi chuyện, có điều, bản thân anh biết mình đang sợ hãi, tối nào cũng ngủ không yên, thường bừng tỉnh giữa cơn ác mộng.

Sáng hôm sau, anh lại mỉm cười, tự tin tràn đầy đối diện với mọi người, dùng cái vẻ phóng túng, chẳng hề để ý để che giấu nỗi lo và sự sợ hãi của mình.

Đôi khi, thật sự không chống đỡ nổi, anh sẽ đi đến bờ sông trong rừng, ngồi bên bờ sông, vừa hút thuốc vừa nghỉ ngơi. Sau đó, anh mới có thể làm ột ngày căng thẳng trùng xuống, làm ột ngày tươi cười biến mất.

Mười giờ tối hàng ngày, Kì Kì sẽ mang theo túi sách, sải bước trên con đường nhỏ ven rừng, có lúc cô nghĩ ngợi sâu xa, có lúc lẩm bẩm ngâm nga tiếng Anh, cô đang nỗ lực phấn đấu vì ngày mai.

Khi anh nhìn thấy cô, có thể tạm quên đi sợ hãi và lo lắng, chỉ hưởng thụ cảm giác yên tĩnh, bình an trong chớp mắt. Có một buổi tối, anh vào rừng nghỉ ngơi và đã gặp Trương Tuấn.

Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Trương Tuấn âm thầm đi theo Kì Kì, lúc đầu anh còn nghĩ Kì Kì đắc tội với Trương Tuấn, nhưng mấy ngày liền, anh đều vào rừng chờ Kì Kì, mới biết không phải vậy, Trương Tuấn đang đưa Kì Kì về nhà.

Anh và Trương Tuấn đều rất cẩn thận, nhưng không biết vì sao Kì Kì lại phát hiện được có điều khác thường, làm bộ trấn định kêu to: “Tiểu Ba, anh ra ngoài đi, em đã nhìn thấy anh rồi.”

Anh không nhịn được cười rộ lên, sau khi cười xong, lại cảm thấy chua xót, Kì Kì vẫn không hiểu, cô và anh đã không còn là người một nhà nữa, hơn nữa —— vĩnh viễn cũng không thể là người một nhà!

Vào lúc ấy, có ba người đang đau khổ.

Vẻ mặt Kì Kì khó nén nỗi thương tâm, vừa đi vừa không cam lòng nhìn xung quanh: “Tiểu Ba, Tiểu Ba, anh đi ra đi!”

Rốt cuộc, cô cũng từ bỏ, như đột nhiên mất đi tất cả tinh thần, khoá lưng, rụt đầu, chậm rãi bước đi.

Trương Tuấn nấp trong rừng cây, dựa lưng vào thân cây to, hai tay cắm trong túi quần, ngửa đầu nhìn chằm chằm ngọn cây, vẫn không nhúc nhích.

Biết Kì Kì đã biến mất ở ngã rẽ, Trương Tuấn vẫn duy trì tư thế đó, ngay cả Tiểu Ba cũng có thể cảm nhận được nỗi đau buồn và cô đơn trong lòng cậu, giữa sự kinh ngạc, Tiểu Ba bắt đầu hiểu được tâm tư của cậu, cậu trai này có một đôi mắt tinh anh, có thể nhìn ra cái tốt ẩn trong con người Kì Kì.

Tiểu Ba nhìn Trương Tuấn, có chút hâm mộ cậu.

Trong vòng luẩn quẩn ấy, thật dễ dàng sa đọa, để sống lại là rất gian khó, vậy mà cậu thiếu niên này lại may mắn đến cỡ nào, mới có thể có cơ hội một lần nữa, bây giờ cậu và Kì Kì đang cùng đi trên một con đường.

Trương Tuấn cúi đầu, chậm rãi đi ra rừng cây.

Tiểu Ba vẫn ngồi như trước, châm một điếu thuốc, nhả ra một vòng tròn khói, nhìn sương khói dần dần tan đi, cũng như đang nhìn tất cả ước mơ đều dần dần mất đi.

Khi có thành tích thi giữa kỳ của Kì Kì, anh Lí rất bất ngờ, nói không ngờ Kì Kì lại lợi hại như vậy.

Đứng thứ hơn hai mươi trong khối ở trường Nhất Trung, đây là thành tích mà rất nhiều người khát vọng, nhưng Tiểu Ba biết, Kì Kì chỉ mới cất cánh, cô còn đang tìm kiếm phương hướng.

Sau đó, anh không còn lo lắng nhiều về cô nữa, bắt đầu thật sự hòa nhập vào thân phận mới, cuộc sống mới của mình.

Vô thức, số lần anh đến rừng cây ngày một ít đi.

Tuy nhiên, mỗi khi gặp phải áp lực lớn, hoặc nhớ tới Ô Tặc, bước chân anh lại bất giác đi tới đó, lẳng lặng ngồi trong bóng đêm, chậm rãi hút thuốc.

Bạn đang đọc Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Quyển II của Đồng Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.