Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hối hận

Phiên bản Dịch · 3369 chữ

Triệu Thương Long nghe thấy đoạn nói chuyện giữa Mã Siêu và Triệu Trường Anh, cho nên nhìn thấy Long Thần hỏi thăm về chị gái của cậu, cậu bèn vội vàng đến hỏi chuyện gì đang xảy ra, không nghĩ đến, vậy mà lại là một tin tức tốt.

Mặc dù là người trong thôn quê, nhưng cậu cũng biết trường số 1 là trường trung học tốt nhất ở thành phố Mật, nếu chị gái của cậu có thể đi học tại trường số 1, còn phải sợ nhà họ Chương uy hiếp nữa sao?

Vì vậy cậu lập tức mang theo người đến đây.

Lúc này, bởi vì cậu chạy chậm, khiến cho thở hổn hển. Trước tiên cậu chào Mã Siêu, lúc đi lướt qua Chương Nam Hải một cách rất tự nhiên, bắt đầu giới thiệu: “Đây là Long Thần - Long Chiến, chị gái, chị đã gặp qua rồi đó. Còn đây là Hạ Đan, huấn luyện viên của đội bắn cung tại trường số 1.”

Ai cũng không ngờ đến, mọi chuyện lại gặp trắc trở như vậy.

Triệu Trường Anh biết chính mình vẫn còn có đường lui, suy nghĩ không đi học vài ngày cũng không thành vấn đề, chỉ là không ngờ tới mọi thứ lại trùng hợp đến vậy.

Cô không thể không tự hỏi, giống như thể sau khi cô trở nên dũng cảm, thì ngay cả thượng đế cũng đứng về phía cô vậy. Giá như kiếp thứ nhất cô hiểu được điều này.

Cô vội vàng chào hai người.

Mã Siêu cũng khiếp sợ: “Đội bắn cung? Đặc biệt tuyển sao?”

Không phải là ông ta không hiểu được điều này, dù sao bắn cung của Trung Quốc cũng có không khí vui tươi sinh động. Ong ta cũng từng là một fan hâm mộ, nhưng từ sau khi trở thành thầy giáo, ông ta không có thời gian lên xem diễn đàn nữa.

Trường học thực sự tuyển chọn những học sinh có thành tích thể dục tốt, không tính chỉ trường số 1, mà trường số 3 cũng có đội thể dục.

Chỉ là không nghĩ tới Triệu Trường Anh lại có tài năng này.

Mã Siêu trong lòng cảm thấy vui mừng thay cho Triệu Trường Anh, tuy rằng Chương Nam Hải có tiền nhưng rõ ràng là không coi trọng đứa trẻ này, nếu đứa trẻ này bị ông ta bồi dưỡng đặc biệt, như vậy thật tốt biết bao.

Ông ta lập tức hỏi: “Làm sao để chứng minh thân phận đây?”

Long Chiến nói: “Hiện tại, chúng ta có thể xem tài khoản trên diễn đàn để chứng minh vậy.” Hạ Đan lấy ra thẻ huấn luyện viên.

Mã Siêu nhìn thoáng qua nói: “Mặc dù tôi có chút kích động, nhưng mặt khác tôi cũng là thầy giáo, tôi cần phải kiểm tra để đảm bảo an toàn cho học sinh. Thật ra, tôi cũng rất thích Trường Anh, nhưng nếu em ấy thật sự có tài năng, vậy thì Trường Anh ở chỗ này sẽ thực sự là một điều đáng tiếc.”

Mã Siêu lại hỏi: “Em ấy thực sự có thể trực tiếp chuyển đến sao? Trường số 1 chính là ngôi trường công lập tốt nhật tại thành phố Mật. Chỉ có thể vào học với điểm số cao mà thôi.”

Hạ Đan nói: “Đúng vậy. Tôi là huấn luyện viên của đội bắn cung tại trường số 1, có quyền đặc cách tuyển người.”

Mã Siêu lập tức gật đầu, có chút thả ra điểm tức giận quay đầu nói với Triệu Trường Anh: “Thật may mắn có cơ hội như vậy. Trường Anh, hãy chuyển đến trường số 1 để học bắn tên cho thật tốt đi, cơ hội lần này rất có triển vọng, là có thể học tự lập.”

Ông ta chỉ là một giáo viên, khẳng định không thể nói lung tung, nhưng mà thái độ cũng rất rõ ràng.

Mặc dù Triệu Trường Anh chỉ ở có hai ngày trong kiếp này, nhưng ở kiếp đầu tiên cô đã theo Mã Siêu suốt một năm liền, cô rất biết ơn người thầy tốt bụng này.

Cô gật đầu: “Em hiểu rồi, cảm ơn thầy.”

Sau đó, Mã Siêu trở về, quay đầu vẻ mặt không che giấu nổi nỗi khiếp sợ Chương Nam Hải nói: “Không nghĩ tới chuyện này lại có thể giải quyết hoàn mỹ đến vậy.”

Chương Nam Hải: Sao lại được giải quyết hoàn mỹ như thế này rồi?

Thật ra, ông ta luôn cảm thấy mình có thể giữ lấy Triệu Trường Anh, bởi vì cho dù Triệu Trường Anh có đi về, thì cô cũng đã hiểu biết thêm về một thành phố xinh đẹp như này, làm sao còn có thể chịu quay trở lại sống một cuộc sống nghèo nàn được chứ?

Không gì có thể khiến cô quay trở về cả.

Nhưng Triệu Trường Anh vậy mà lại được tuyển thẳng?

Mọi kế hoạch của ông ta đều bị thất bại!

Ông ta sẽ không thể hiểu, Triệu Trường Anh đến thành phố Mật mới được 3 ngày, làm sao cô lại được tuyển thẳng chứ? Cho dù cô giỏi bắn tên, nhưng là người nào đã nhìn thấy, mà làm cách nào mà tìm đến nhanh vậy? Trường số 1 cũng không phải là nơi mà ai cũng có thể đến học được.

Ông ta muốn hỏi: “Em trai của con có thể cũng chuyển đến được không? Nó có thành tích tốt lắm. Vẫn luôn dẫn đầu ở lớp học.” Nhưng hiển nhiên, Triệu Trường Anh sẽ không có ý định giải thích điều gì cả.

Hạ Đan nói: “Tôi và hiệu trưởng sẽ xem xét điều này, chắc có thể sẽ cần làm một bài kiểm tra đánh giá sơ bộ.”

Mã Siêu cũng trấn an cô: “Triệu Thương Long dựa vào thành tích mới được vào học, hoàn toàn hợp lệ, không ai có thể khiến em ấy chuyển trường. Việc ở lại trường số 3 hoàn toàn không có vấn đề gì cả, thầy có thể cam đoan với em điều này.”

Điều này khiến cho cô được yên tâm, Triệu Trường Anh ngay lập tức nói lời cảm ơn.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là học sinh, sau đó Mã Siêu nói: “Triệu Thương Long về lớp trước đi, thầy Hạ có cần phải làm thủ tục gì không? Tôi sẽ trở về cùng mọi người để làm thủ tục.”

Nói xong, nhóm người đều rời khỏi văn phòng.

Không ai quan tâm đến Chương Nam Hải.

À không, Triệu Trường Anh quay đầu lại, đặt tấm thẻ ngân hàng có giá trị hai mươi nghìn nhân dân tệ ở trên bàn: “Cái này trả lại cho ông, nó vẫn chưa bị tiêu chút nào đâu.”

Thầy giáo Mã nói với Chương Nam Hải: “Giám đốc Chương, lúc nào ông đi ra ngoài thì ông giúp tôi đóng cửa lại nhé.”

Chương Nam Hải: …

Ông ta trực tiếp nổi giận. Ông ta đã thành công nhiều năm như vậy, ở thành phố Mật ai gặp ông ta cũng phải gọi một tiếng giám đốc Chương, ông ta đã sớm quên cảm giác bị người khác xem nhẹ, khinh thường.

Ông ta muốn trút giận, muốn hét lên một tiếng, nhưng cánh cửa đóng sầm lại một tiếng, không có ai quan tâm tới ông ta cả.

Chương Nam Hải thuận tay cầm một quyển sách trên tay lập tức cảm thấy vô nghĩa, chỉ có một mình ông ta, không ai phản ứng lại ông ta, ông ta chỉ có thể quay trở về đặt nó ở chỗ cũ.

Nhưng thật ra ở ngoài phòng.

Hạ Đan vô cùng vui mừng đối với việc tìm được Triệu Trường Anh, lập tức lôi kéo cô làm thủ tục, may mắn là Triệu Trường Anh mới chuyển đến đây được hai ngày, cho nên mọi thủ tục trước đều sẵn có, không bao lâu nữa bên trường số 3 sẽ hoàn thành xong mọi thủ tục.

Chỉ cần trường số 1 tiếp nhận giấy tờ là được.

Lúc này đều đã là ngày thứ sáu, cũng tới thời điểm nghỉ học, Hạ Đan không để cho Triệu Trường Anh đi theo cùng mình nữa, mà tự mình đi đến đó. Tuy nhiên, anh ta dặn dò Triệu Trường Anh: “Ngày thứ bảy chúng ta sẽ có buổi huấn luyện đặc biệt, em có thể trực tiếp tới đó tham gia. Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

Triều Trường Anh đáp lời.

Chờ trở về nhà, liền nhìn thấy Tiết Tiểu Hoa ở nhà, đang vui vẻ hấp mấy cái bánh bao lớn.

Triệu Thương Long hung hăng hít vào một hơi nói: “Thịt lợn kèm rau hẹ, mẹ, hôm nay có chuyện gì vui sao, còn làm món ăn ngon như vậy?”

Lúc này, Tiết Tiểu Hoa đang hấp bánh bao trong nồi, cần phải chờ một lát nữa, bà cũng không vội, vào ngồi xem ti vi: “Đương nhiên là mẹ gặp chuyện đáng mừng rồi. Con thì có chuyện gì đáng mừng sao?”

Triệu Trường Anh liền hỏi một câu: “Mẹ tìm được công việc mới rồi sao?”

Chắc hẳn là chuyện này rồi? Nhắc tới chuyện này, Tiết Tiểu Hoa liền vui vẻ: “Mẹ tìm được công việc rồi, thật không biết hôm nay vận may lại măn mắn tới vậy! Mẹ vừa đi ra ngoài, thì gặp một cô ở siêu thị mà lần trước mẹ đi mua hỏi mẹ tìm được công việc chưa. Bọn họ đang tuyển người làm quảng cáo. Bên trong chuỗi siêu thị này trông sạch sẽ, lại thoáng mát, công việc cũng không nhiều, lương mỗi tháng ba nghìn năm, có trợ cấp lễ tết. Cô ấy nói nếu làm ở đấy lâu dài, thì họ sẽ mua bảo hiểm cho mẹ.”

Triệu Trường Anh cũng đi qua cái chuỗi siêu thị kia rồi, môi trường làm việc cũng thật sự tốt.

Nhưng chắc chắn không thể không bị mệt mỏi được, bốc xếp hàng hóa đều là công việc lao động chân tay.

Tiết Tiểu Hoa còn chưa nói hết: “Sau đó, mẹ thấy cô ấy nhiệt tình quá, nên đã hỏi cô ấy xem có công việc thích hợp cho một người đàn ông làm không. Kết quả cô ấy thực sự giới thiệu cho một công việc, đó là chuyển phát đồ ăn nhanh. Nếu làm tốt một tháng có thể đạt được hơn sau ngàn. Hơn nữa, người ta còn tuyển cả nhân viên sửa chữa điện.”

Đây thực sự là mấy công việc cực khổ mà, một cái là nguy hiểm giao thông, một cái là mệt mỏi vì chạy lâu, thời tiết lập tức vào mùa hè, ánh nắng có thể khiến con người ta chết nắng.

Triệu Trường Anh thực sự rất đau lòng, nhưng Tiết Tiểu Hoa lại vui vẻ vỗ đùi.

Cô chỉ biết rằng không thể không đồng ý được. Nhà họ Triệu không có người lười biếng, trước hết là không thể khiến cho bà yên tâm được, hơn nữa, cô còn chưa kiếm được ra tiền.

Cô liền suy nghĩ lời đề nghị của diễn đàn, phải mau chóng xử lý cả hai cái, một bên hỏi: “Hiện tại, bố con phải đi giao hàng sao?”

“Không có.” Lúc này, bánh bao đã đến giờ hấp xong, Tiết Tiểu Hoa tắt bếp lửa lại, liền đợi thêm nửa phút, rồi mở nồi ra. Đột nhiên hơi nóng bốc lên khiến cho giọng nói của bà trở nên mơ hồ: “Đi ra ngoài để thông thạo đường đi, tuy rằng có bản đồ, nhưng cũng sợ đi lạc đường, bố của con cũng đâu có làm đầy tớ, trước hết thông thạo đường đi rồi hai ngày sau mới chính thức làm việc, người ta cũng đáp ứng rồi. Thật đúng là người tốt mà.”

Bánh bao lớn cũng nhanh chóng được bưng lên, Tiết Tiểu Hoa mới nhớ đến bọn họ cũng có chuyện đáng mừng: “Hai đứa có chuyện gì tốt vậy? Làm quen được với bạn mới sao?”

Lần này, Triệu Thương Long nhanh miệng hơn Triệu Trường Anh: “Là chị gái của con. Chị ấy được tuyển thẳng vào trường số 1, sau này sẽ đi học ở trường số 1.”

Tiết Tiểu Hoa kinh ngạc: “Sao lại vậy?”

Vì vậy Triệu Thương Long liền kể lại chuyện này một lần, Tiết Tiểu Hoa nghe xong cảm thấy buồn trong chốc lại sau lại vui mừng, chờ nghe xong, nhịn không được nắm lấy tay Triệu Trường Anh: “Con bé tội nghiệp của mẹ, làm sao lại dính dáng đến gia đình như thế này cơ chứ. Đều là bọn người lương tâm bị chó cắn mất, mới đối xử như vậy với con đẻ của mình, khiến cho con không thể có kết quả tốt đẹp được.”

Mặc dù bà cũng ngạc nhiên: “Trường Anh, Trường Anh thực sự rất giỏi.” Nhưng bà cũng lo lắng: “Con có thể bắn ba phát cung tên, bọn họ sẽ không đổi ý chứ?”

Triệu Trường Anh đối với chuyện này luôn có tự tin: “Mẹ, có thể nhìn một chút được không, ba mũi tên chắc chắn là đủ rồi.”

Lúc này, Tiểu Tiết Hoa mới yên tâm: “Vậy là tốt rồi. Đến đây, ăn bánh bao nào, ăn nhiều bánh một chút. Có ăn no mới làm việc tốt được.”

Triệu Trường Anh “ừ” một tiếng, nhanh chóng cắn một miếng. Bánh bao lớn hấp nhân nhồi thịt lợn, bởi vì trước đó đã được trộn trước với bì lợn cho nên không có một chút không tơi xốp nào cả, càng không phải để đề cập đến nó thơm như thế nào.

Triệu Thương Long vừa ăn vừa mơ hồ nói: “Mẹ, nếu mẹ gắp cho con một tép tỏi, con có thể ăn năm tép.”

Tiết Tiểu Hoa nhìn hắn một cái: “Con xem con có thích ăn tỏi không?”

Triệu Thương Long lập tức cúi đầu đi bóc tỏi.

Nhưng thật ra, lúc này, người nhà họ Chương đã có chút ăn không nổi nữa.

Chương Nhất Băng vốn định tranh thủ kỳ nghỉ trước Đại hội thể thao thanh niên rồi trở lại. Cô ta có tổng cộng ba ngày nghỉ phép, sáng mai mới trở lại đội tuyển tỉnh.

Chương Nhất Vi vẫn đang chuẩn bị cho giải vô địch thế giới nên đương nhiên sẽ không thể trở về. Con trai không bằng con gái, Chương Nhất Băng vẫn có thể gọi điện thường xuyên, Chương Nhất Vi chỉ là pháo hoa thôi, bắn ra thì đẹp, nhưng đừng nghĩ muốn thu trở về, không có gọi một cuộc điện thoại nào.

Vốn dĩ bình thường cũng trôi qua như vậy, nhưng cũng không cảm thấy có gì đó bất ổn cả.

Nhưng hôm nay Chương Nam Hải đi vào phòng làm việc, sau đó đến bữa cơm cũng không có xuống, Cát Linh đợi nửa tiếng, cảm thấy thật sự đói bụng, không đợi được nữa, đi lên gọi người xuống.

“Nam Hải, anh sao vậy, mau xuống ăn cơm thôi.”

Chương Nam Hải trong đời chưa từng làm thất bại như vậy.

Ông ta thực sự rất coi trọng Triệu Trường Anh, nghĩ muốn đem cô phục vụ giúp nhà họ Chương sau này. Ông ta cảm thấy mình không làm gì sai, một cô bé mười ba tuổi lớn lên trong một ngôi làng sao có thể không chịu khuất phục được.

Nhưng Triệu Trường Anh lại không giống với kế hoạch của ông ta.

Cô không chỉ dám gọi cảnh sát khi đối mặt với nghi ngờ, đối mặt với nhà họ Chương cũng không hề dao động, không dao động trước những lời đe dọa, thậm chí còn có thể khiến cho đội bắn cung tuyển thẳng trong vòng ba ngày nữa chứ.

Nếu như không phải biết cô không có lai lịch, Chương Nam Hải nhất định sẽ không tin tưởng chính cô có thể làm ra điều này. Hiện tại Chương Nam Hải vẫn hoàn toàn không biết làm cách nào mà cô có thể thành công được.

Tính cách quyết đoán của cô mà thậm chí là năng lực của cô đã nằm ngoài sự mong đợi của Chương Nam Hải.

Nhưng chuyện này xảy ra như vậy, Chương Nam Hải càng… Có chút hối hận.

Đương nhiên là ông ta không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, nhà họ Chương có một cô con gái lớn như vậy, chắc chắn sẽ ít nhiều làm vẻ vang một chút.

Ông ta ngồi tự mình đánh cờ.

Lòng tự trọng không cho phép ông ta hối hận, thậm chí còn có những hành động để lấy lòng Triệu Trường Anh. Mặc dù, lý trí của ông ta biết rằng điều này rất có lợi.

Đúng lúc này, Cát Linh bước vào.

Chương Nam Hải không trả lời mà nói: “Triệu Trường Anh được tuyển thẳng vào một đội bắn cung của trường số 1.”

Cát Linh sững sờ ở đó một lúc.

Mặc dù trường số 1 là trường học nhưng cũng là trường học lâu đời của thành phố, hàng năm luôn đứng nhất trong các hội thi của thành phố, đã gửi nhiều nhân tố giỏi cho đội tuyển cấp tỉnh.

Nói cách khác, không phải chưa từng nhìn thấy trường số 1.

Nhưng Triệu Trường Anh vừa mới đến vài ngày sau đã được tuyển thẳng, rõ ràng là xuất sắc.

Trên lý thuyết, thật ra bà ta nên vui mừng vì con gái mình có năng lực này, nhưng ai bảo Triệu Trường Anh bất hòa với bà ta, không coi bà ta như mẹ mà xem như kẻ thù, cho nên bà ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng ngoài miệng bà ta vẫn không chịu thừa nhận thất bại: “Vậy thì sao, hiện tại mới có khả năng phát hiện, Nhất Băng, Nhất Vi đã sớm được phát hiện. Bắn cung ở Trung Quốc phổ biến như vậy, có bao nhiêu huấn luyện viên đều mầm mống tốt, có bản lĩnh xuất hiện. Ngoài ra, Trần Tuyết cũng là một nhân tài đặc biệt cho đội bắn cung của trường số 3, thành tích của con bé lại là thế nào?”

Nói đến Trần Tuyết, Chương Nam Hải cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cháu gái quả nhiên là đặc biệt xuất sắc, nhưng vẫn là cấp thành phố thi đấu đầu tiên, đội của tỉnh cũng chưa từng nhìn qua nàng.

Chương Nam Hải biết như vậy có chút phiến diện, nhưng ông ta không muốn thừa nhận Triệu Trường Anh giỏi như thế nào, điều này càng khiến ông ta khó chịu hơn. Ông ta cảm thấy, mình có thể là chưa từng bị thất bại, nên đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Ông ta trực tiếp đứng lên: “Đi ăn tối thôi. Nhân tiện, đừng nói mãi về Trần Tuyết, Tiểu Tuyết cũng không muốn tới đây." Ông ta lại dặn dò một câu: “Cô nghĩ cách xem có thể hòa giải với Trường Anh được hay không đi.”

Cát Linh đồng ý nhưng trong lòng bà ta lại nói không có hy vọng.

Vào thời điểm ôm nhầm đứa bé, con gái ruột của bà ta được nuôi lớn trong một ngôi làng, bà ta cảm thấy rất đau khổ. Nhưng sau khi quản gia Trương trở lại nói, bố nuôi của con bé đã chết, cô ghét bỏ mẹ đẻ của mình, sau này đi theo cha mẹ nuôi cũng có ấn tượng bình thường.

Chó không chê chủ nghèo!

Cho dù bọn họ đối với cô bình thường, cũng vẫn là cha mẹ ruột của cô, cô làm sao có thể lạnh nhạt như vậy?

Quả nhiên, đến nhà họ Chương là như thế này, chỗ nào cũng không hài lòng, chỗ nào cũng bị tủi nhục, không được nuôi quen.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.