Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu tiên xuất hiện

Phiên bản Dịch · 3198 chữ

Ngày hôm sau Triệu Trường Anh và Triệu Thương Long đến trường số 3.

Chủ nhiệm lớp là Mã Siêu rất có trách nhiệm, sáng sớm đã đứng ở cổng trường đợi người, thấy hai chị em bọn họ thì chạy tới: “Rốt cuộc hai em cũng tới, đi thôi, thầy dẫn hai em đến lớp.”

Ở kiếp đầu tiên Triệu Trường Anh là học sinh của Mã Siêu, cho nên hiểu rất rõ con người ông ta, Mã Siêu chính là một thầy giáo cực kỳ yêu thích học sinh tài giỏi. Trong kiếp đầu tiên Triệu Trường Anh chỉ là có học lực tương đối, thầy Mã đã đối với cô khá tốt, nhưng cũng không được như ngày hôm nay.

Lần đó chỉ đứng đợi trước cửa lớp học, Mã lần này còn đứng ngoài cổng trưởng, rất hiển nhiên là vì Triệu Thương Long.

Quả nhiên, dọc đường đi mặc dù không bỏ qua Triệu Trường Anh, nhưng Mã Siêu đối với Triệu Thương Long tỏ ra rất hứng thú, hỏi cậu bình thường thích học cái gì, sở thích là gì, thích đọc loại sách nào.

Kết quả Triệu Thương Long chỉ trả lời ngắn gọn: “Được, được, được.”

Mã Siêu sửng sốt, Triệu Trường Anh cũng vui vẻ lên, ký ức về gia đình trong kiếp đầu tiên chậm rãi khôi phục, cũng gợi lại cho cô rất nhiều thứ.

Còn không phải sao? Thật ra Triệu Thương Long rất yêu thích đọc sách, sách thể loại gì cũng được, còn có khả năng đã đọc qua là không quên, nổi danh là một cuốn từ điển sống. Trong kiếp đầu tiên, cô thường xuyên tích góp tiền để mua sách gửi về cho cậu.

Rất nhanh đã đến phòng học, Mã Siêu giới thiệu đơn giản một chút, rồi bảo bọn họ về chỗ ngồi.

Quả nhiên, vẫn nhìn thấy người bạn cùng bàn kiếp đầu tiên, Lý Điềm Điềm với gương mặt tròn. Lần này bởi vì có Triệu Thương Long, hai người bọn họ cùng nhau ngồi ở phía dưới cùng, cho nên cô với Lý Điềm Điềm không ngồi cùng bàn.

Thời học sinh tất cả đều giống nhau, tan học tự vây lại giới thiệu, sau đó cùng nhau đi WC là thành bạn bè.

Một ngày rất nhanh đã trôi qua.

Nhà họ Chương cũng không truyền đến tin tức gì.

Mặc dù Triệu Trường Anh không ngây thơ nghĩ rằng nhà họ Chương sẽ buông tha cô như vậy, nhưng mà lúc này mục tiêu chủ yếu không phải nhà họ Chương, mà là sự nghiệp của mình. Vậy nên sau khi tan học cô mang theo Triệu Thương Long bắt xe đến thẳng câu lạc bộ bắn cung Long Đằng.

Trên đường đi cô còn lướt xem diễn đàn, bởi vì thời gian tan học trễ, lúc này đã bắt đầu rồi, toàn bộ diễn đàn đều là buổi phát sóng trực tiếp trận đấu cực hot hôm nay.

Triệu Trường Anh nhìn nhìn, tổng cộng có mười mũi tên, đã bắn được ba mũi, Long Thần 10, 9, 9, Bích Hải 9, 10, 9.

Ngang điểm.

Sau đó lại có người làm lộ ra thông tin, kỷ lục duy nhất của Bích Hải chính là người từng khiêu chiến được điểm cao nhất ở thành phố Hạo, giành chiến thắng.

Nhưng nói chuyện rất khó nghe.

Nghe nói đạt được điểm cao nhất ở thành phố hạo xong thiếu chút nữa Bích Hải đã bị đánh một trận.

Triệu Trường Anh:...Bắn tên thật ra là một bộ môn vận động tĩnh tâm, không lẽ còn có thể công kích nhau bằng miệng?

Rất nhanh bọn họ đã đến, Triệu Trường Anh trực tiếp xuống xe nhanh chóng chạy vào bên trong, phát hiện bên trong là một biển người tấp nập, mà trên màn hình ở phía trên, đã bắn xong chín mũi tên.

Ba mũi tên lúc trước là ngang điểm, nhưng không biết lúc sau đã xảy ra cái gì, Long Thần lại bắn trúng một vòng 8 điểm, một vòng 7 điểm, ba vòng đầy đủ.

Mặc dù không bắn đến mũi tên cuối cùng không thể định ra thắng bại, nhưng rất hiển nhiên trạng thái của Long Thần không tốt, Bích Hải lại bình tĩnh, chỉ bắn vào vòng 9 điểm, khả năng lội ngược dòng rất khó xảy ra.

Triệu Trường Anh muốn vươn người vào bên trong nhìn xem, lại không thấy được gì, Triệu Thương Long đã túm lấy cô, kéo cô chen chúc đi vào.

Đã nhìn thấy được người.

Long Thần mới có hai mươi mấy tuổi, nhìn thấy đã biết chính là kiểu người vừa ít nói vừa ôn nhu, dáng người gầy gò, khôi ngô. Anh ta vừa bắn ra một mũi tên, lúc này vẫn đang đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Còn Bích Hải tuổi cũng không lớn, thoạt nhìn là mười tám mười chín tuổi, dáng vẻ cà lơ phất phơ, dựa vào cái bàn bên cạnh lạnh lẽo nói: “Đừng nghĩ, càng nghĩ càng thảm, vòng 7 điểm cũng có, cách vòng 6 điểm cũng không còn xa.”

Những người đi bên cạnh anh ta cũng hét lên: “A, 5 điểm, bên cạnh là 6 điểm.”

Triệu Trường Anh đứng nhìn thấy có không ít người tức nổi gân xanh đã đứng lên, cô cũng biết vì sao Long Thần lại mắc những sai lầm đó, người đê tiện như vậy bình thường đúng thật là không chịu nổi.

Quả nhiên, một mũi tên nữa được bắn ra ngoài, Triệu Trường Anh thấy không tốt thì không nhìn bia nữa, chỉ thấy hơi thở của Long Thần hoàn toàn rối loạn.

Bắn cung là môn thể thao đề cao sự hợp nhất giữa tâm tính và trí tuệ, sai một ly đi nghìn dặm.

Chỉ nghe thấy xa xa có người hô lên: 7 điểm.

“Hừ!” Bích Hải phát ra âm thanh khinh thường, sau đó quay đầu giương cung, động tác quyết đoán lưu loát, chỉ nghe vút một tiếng, mũi tên được bắn ra.

Rất nhanh, điểm số được thông báo: 10 điểm.

Bích Hải lại càng thêm khiêu khích: “Ha, không phải là người đứng nhất sao? chỉ như vậy?”

Long Thần lại rất có giáo dưỡng, nhìn cậu ta chăm chú rồi mở miệng: “Cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi, trình độ như vậy tất nhiên có thể dễ dàng thắng được tôi, nhưng cậu sẽ mãi mãi cũng sẽ không tiến bộ, càng không thắng được cao thủ chân chính. Tuổi cậu cũng không lớn, đừng tự hủy hoại chính mình.”

Bích Hải giống như nghe được một chuyện cười: “Ồ, ồ, đây là suy nghĩ của kẻ thất bại sao? Thật bất ngờ. Không thắng được thì muốn dạy tôi nhiều triết lý về cuộc sống, anh còn chưa đủ tư cách đó, không ai sẽ nghe lời của một kẻ thất bại. Nếu anh có thời gian, học cách giữ vững tâm lý đi, tôi chỉ nói có hai câu đã đánh vỡ tâm lí của anh, trách không được anh mãi không thành công.”

Lời này hiển nhiên quá khó nghe, Long Thần cũng không phải người có tài ăn nói, nhìn chằm chằm cậu ta một giây, không nói nữa.

Ngược lại là bên cạnh có người đâm một câu, “Không lẽ anh đã thành công. Nếu không làm sao dám nói chuyện như vậy?”

Kết quả Bích Hải nhìn về phía người mới nói trả lời: “Đội tuyển tỉnh của chúng tôi đã giải tán.”

Tức khắc, không ai dám hé răng.

Mặc dù mọi người có vẻ rất thành thạo, nhưng bắn cung chuyên nghiệp và nghiệp dư là hai khái niệm khác nhau. Trên thực tế, thực lực của hầu hết mọi người đều không tốt bằng các thành viên bình thường của đội thành phố.

Rốt cuộc, cho dù không đề cập đến tài năng, thì thời gian luyện tập với đã từng chịu sự hướng dẫn đã không giống nhau.

Nhưng Triệu Trường Anh rất vừa lòng, tiểu tử này thật sự rất nghiêm túc! Phù hợp với yêu cầu của cô. Hơn nữa xấu xa như vậy, cho dù cô lấy làm đá kê chân cũng sẽ không có áy náy.

Rất nhanh, để giảm bớt sự lúng túng, người dẫn chương trình bắt đầu tiết mục tiếp theo: “Theo thỏa thuận, người thắng cuộc sẽ chọn ra ba người để hướng dẫn ngay lập tức. Có ai muốn đăng ký không?"

Trong lúc nhất thời, không ai giơ tay.

Cũng không phải không ghét cậu ta, ai cũng muốn báo thù, nhưng lại không có cái bản lĩnh kia. Lại nói tiếp, miệng cậu ta tiện như vậy, ai cũng không muốn lên nghe mình bị vũ nhục.

Bích Hải miệng càng thêm tiện: “Đừng, thành phố Mật này lớn như vậy, không có ai có gan dạ sao.”

Chỉ có một cô gái lớn lên nhỏ nhắn đáng yêu giơ tay: “Có thể đổi hướng dẫn thành thi đấu không?”

Ban đầu khi vừa thấy cánh tay giờ lên mọi người đã yên tĩnh lại, nhưng vừa thấy Triệu Trường Anh, đã bùng nổ.

Cô gái nhỏ lớn lên xinh đẹp, vóc dáng đúng là có chút cao, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đây rõ ràng là một cô nhóc.

Đây là ai? To gan như vậy? Thật là không sống chết! Bích Hải tuy rằng ngông cuồng, nhưng rất có có bản lĩnh, không phải ai cũng có thể đánh bại được.

Ngay cả Bích Hải cũng không nghĩ đến, một cô gái nhìn qua mới có mười mấy tuổi lại có khẩu khí lớn như vậy: “Một mình cô?”

Triệu Trường Anh gật đầu: “Theo tôi thì đủ rồi. Anh không dám?”

Bích Hải vốn muốn từ chối, đấu với con nít anh không có hứng thú, nhưng những lời này đã chọc giận anh: “Vậy đến đây, cô thua cũng cũng đừng khóc, tôi ghét nhất là con gái khóc sướt mướt.”

Cậu ta chờ Triệu Trường Anh không vui bởi vì cậu ta cũng không thích bắt nạt cô gái nhỏ.

Kết quả Triệu Trường Anh trả lời cậu ta: “Đợi chút, tôi không có cung tên, chỗ này có không cho tôi mượn chút. “

Ngay cả cung tên cũng không có?

Vốn dĩ mọi người không ôm hy vọng, lúc này càng tuyệt vọng hơn.

Có người còn khuyên: “Cô bé, bắn tên không phải chuyện đơn giản, chưa luyện qua thì đừng vọng động.”

Chỉ có Long Chiến đi tới, hỏi cô: “Cung truyền thống? Em muốn cây nặng bao nhiêu?”

Triệu Trường Anh không có con số cụ thể, Đại Hạ không giống với nơi này, cây cùng mà lúc nhỏ cô dùng trong cung là cô tự làm, cũng không biết trọng lượng, cô nói: “Lấy trọng lượng mọi người thường dùng đi.“

Ngay cả trọng lượng cung mình thường dùng cũng không biết?

Đừng nói đến những người đứng bên cạnh nhìn, ngay cả Bích Hải cũng lắc đầu, nói một cách khoa trương: “Chỗ này là chỗ để tìm hiểu sao? Thành phố Mật các người chỉ có trình độ này thôi à, chính mình không dám đứng ra, để một cô bé không biết gì đến đây đấu với tôi?”

Rất nhiều người mặt đã đỏ lên, thậm chí có người không kìm được kích động, tiến lên nói: “Để tôi tới đấu.”

Tất nhiên là không thể.

Long Thần rất nhanh cầm lại một cây cung truyền thống, đưa cho Triệu Trường Anh: “Đây là 38 pound, em thử xem.” (1 pound = 453,6 gram)

Triệu Trường Anh kéo sợi dây, còn chưa đủ, nhưng thân thể này cũng chưa được huấn luyện đặc biệt, nên cô cũng không dám đòi hỏi cây cung quá nặng, gật đầu đáp: “Dùng tạm vậy, đối phó với anh ta là đủ rồi.”

Bích Hải cười tủm tỉm sau đó nói: “Thật là không biết trời cao đất rộng, được, tôi bắn với cô ba mũi tên. Thật là… Không biết sao lại cùng chơi đùa với một cô gái nhỏ, thành phố Mật các người thiếu người đến vậy sao?”

“Tôi bắn trước, hay là...”

Anh ta còn chưa dứt lời, đã thấy Triệu Trường Anh nhìn cũng không nhìn đã kéo dây cung bắn một mũi tên.

Tức khắc, đám người vây xung quanh ngạc nhiên: “Cô bé này không cần nhìn sao?”

Nhưng đợi câu nói đó nói xong, chỉ nghe phập một tiếng, mũi tên đã cắm vào bên trái hồng tâm màu vàng, có người lập tức nhìn về phía màn hình điện tử, “10 điểm, là 10 điểm!”

Trong phòng lập tức yên lặng.

Sau đó ngay lập tức bùng nổ, âm thanh nghị luận lập tức tràn ra: “Cô bé nhìn cũng chưa nhìn, tôi đảm bảo cô ấy còn chưa nhắm chuẩn.”

“Đây là cao thủ, cô bé này có thân phận gi? “

Triệu Trường Anh bắn xong một mũi tên không khỏi lắc đầu, vẫn là chưa được huấn luyện, có chút lệch, nhưng bắn tới vị trí mười điểm hẳn là không có vấn đề. Cô quay đầu nhìn thoáng qua Bích Hải, lúc này cậu ta mới mở miệng nói không tin.

Triệu Trường Anh đã có lòng tốt nhắc nhở: “Ha, tới lượt anh.”

Bích Hải vội vàng giương cung, đáng tiếc là cậu ta quá gấp gáp, hơn nữa tâm lý hơi rối loạn, vút một tiếng tên đã bắn ra ngoài.

Triệu Trường Anh cũng không rảnh rỗi chút nào, mũi tên của cậu ta vừa bắn ra, cô lập tức giương cung, cũng tiếp tục không nhìn, mũi tên theo sát bắn ra.

Tiếp theo có người nhanh chóng đọc điểm số: “Bích Hải 8 điểm, cô gái nhỏ 10 điểm.”

Bích Hải không dám tin tưởng, vội vàng giương cung lên bắn lại, Triệu Trường Anh cũng như vậy, hai mũi tên một trước một sau cùng cắm vào tấm bia, kết quả cũng giống nhau, Triệu Trường Anh 10 điểm, mà Bích Hải chỉ có 9 điểm.

Mũi tên cuối cùng không bắn cũng đã rõ kết quả, Bích Hải đã thua, rõ ràng đây không phải môn vận động mạnh gì mà toàn thân trên dưới của anh ta tất cả lỗ chân lông đều mở ra, mồ hôi nhỏ giọt, vẻ mặt không thể tin được.

Cái đó quả thực ngoài dự đoán của mọi người!

Còn gì sảng khoái hơn lúc này! Không phải bạn làm cái đầu tiên, tôi làm cái thứ mười lăm, mà là báo ứng!

Nhìn xem dáng vẻ đắc ý lúc nãy của Bích Hải, đê tiện đến nỗi ai cũng muốn đánh!

Nhưng còn bây giờ thì sao, vừa quay đầu đã có người thu thập cậu ta.

Người bên cạnh chỉ muốn vỗ tay hoan hô!

Có người nhịn không được châm chọc hắn: “Ai nha, tìm hiểu sao? Ai có khả năng hơn ai?”

“Sợ cô gái nhỏ khóc, là tự mình sợ đến phát khóc đi.”

“Đây là vả mặt, thật quá hạnh phúc, ha ha ha, cậu đắc ý cái gì, cũng chỉ như vậy thôi.”

Bích Hải không rảnh quản những lời xì xào đó, cậu ta hỏi ngay lập tức: “Cô đã làm như thế nào?”

Triệu Trường Anh chỉ là muốn thử xem, ấn tượng với người này không tốt, căn bản không muốn phản ứng với cậu ta, cầm cung đưa cho Long Thần: “Cảm ơn.”

Long Thần vừa nhận cung cũng muốn nói cái gì đó với Triệu Trường Anh, nhưng Bích Hải ngay lập tức cắt ngang: “Có phải cô bắn đại không, cô luyện như thế nào? Vì sao có thể bắn mà không cần nhìn bia? Chúng ta nói chuyện đi.”

Triệu Trường Anh ngay lập tức nói: “Cứ luyện như vậy.”

Cô quay đầu đã muốn đi, Bích Hải một phen nắm lấy tay áo, sức lực có chút lớn, xém chút nữa kéo mở cổ áo cô!

Long Chiến thấy thế, vội vàng bắt được tay cậu ta, đứng chắn ở giữa: “Cậu đừng như vậy, cô ấy không muốn nói chuyện với cậu.”

Bích Hải làm sao chịu từ bỏ, đẩy Long Chiến ra, muốn xông tới. Vẫn là những người đang xem náo nhiệt nhanh chóng vây lại, chặn đường Bích Hải.

Chắc chắn không để Bích Hải thực hiện được ý đồ.

Bích Hải vừa nhìn đã biết không phải người tốt, lỡ đâu cô gái nhỏ bị cậu ta bắt nạt thì làm sao bây giờ?

Đó chính là anh hùng làm bọn họ vẻ vang.

Vốn dĩ trước mặt Bích Hải chỉ có một người, còn có thể nhìn được bóng dáng của Triệu Trường Anh, bây giờ có hai mươi mấy người lớn che chắn, chèn ép, đừng nói nhìn, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, là một nhóm người lớn cả người đầy mùi mồ hôi.

Cậu ta khó chịu ghê tởm kêu lên, nhưng kêu như thế nào cũng không có ai nghe, cậu ta kêu được một lúc thì có người nói: “Thằng nhóc này còn muốn gây sự, không thể thả cậu ta đi!”

Nhóm người này bao vây lấy cậu ta hơn nửa giờ mới thả ra.

Lúc này làm gì còn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ?

Bích Hải tức giận đến mức chỉ vào một đám người hồi lâu, kết quả bị một người to lớn rống lên một tiếng: “Kêu cái gì mà kêu, ngay cả một cô gái nhỏ cũng không thắng được!” Nói xong quay đầu lái xe rời đi.

Cậu cũng không tin, cô gái nhỏ lợi hại như vậy sẽ không ra mặt, sớm muộn gì cậu cũng sẽ nhìn thấy được cô.

Cậu ta vừa đi, Long Chiến vất vả chen ra ngoài từ trong đám người, vừa rồi mọi người đều tức giận, sau đó hiện trường hỗn loạn, anh ta muốn hỏi cô gái nhỏ vài thứ, kết quả là bị cắt ngang.

Nhìn trái phải, xác thật không còn bóng người.

Anh ta tiếc nuối, những người tham gia thi đấu thể thao thành phố anh ta rất quen thuộc, nhưng lại chưa gặp qua cô gái này, là một hạt giống tốt.

Nhưng mà Long Chiến cũng không từ bỏ, một bên dặn dò người ở câu lạc bộ: “Đừng đưa video lên diễn đàn, cô gái nhỏ cũng không đồng ý, không biết lai lịch của cô ấy, đừng để cho Bích Hải tìm được, video dùng góc nhìn lại.”

Sau đó, anh gọi điện thoại cho đàn anh là huấn luyện viên của đội bắn cung trường số 1: “Sư huynh em vừa nhìn thấy một hạt giống tốt, nhưng vẫn không nói chuyện được, cô bé đó đã chạy mất. Em có quay lại, anh mau đến xem! Nhìn dáng vẻ chắc là học sinh trường số 3.”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.