Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

32 (2)

Phiên bản Dịch · 2485 chữ

Với cảnh quay cực kỳ chất lượng, mọi người có thể đứng theo góc độ của Triệu Trường Anh nhìn ra đến mũi tên và bia ngắm của cô hợp thành một đường. Mà trên đường mũi tên đi, rõ ràng còn có một con bướm nhỏ đang vỗ cánh nhẹ nhàng nhảy múa.

Lúc này đây, vẻ mặt luôn lạnh nhạt trước áp lực lớn của vận động viên trẻ tuổi kia đã mỉm cười, sau đó cô dứt khoát thả dây cung ra.

Dường như cô ấy chỉ đang nhìn con bướm đang bay múa nhẹ nhàng kia mà thôi!

Cho đến khi con bướm kia bay khỏi mũi tên, thì vận động viên mới không do dự mà thả dây cung ra.

Mũi tên lập tức bắn thẳng ra ngoài, rồi sượt qua con bướm và lao thẳng vào hồng tâm.

Cái gì gọi là đẹp?

Đó chính là sắc đẹp mạnh mẽ và thẳng thắng!

Và đó cũng là sắc đẹp quá mức mỏng manh!

Mà một người vận động viên đang bị áp lực chồng chất như thế, vậy mà rõ ràng còn đồng ý chờ đợi một con bướm thì đó lại càng đẹp hơn.

Tất cả mọi người đều thích người mạnh, vì mạnh đại biểu cho việc đánh đâu thắng đó!

Nhưng họ lại càng yêu thích hơn, đó là một người mạnh mà lại có nội tâm dịu dàng.

Đúng lúc, Triệu Trường Anh có cả hai thứ đó.

Nếu như nói, lúc trước trận đấu của Triệu Trường Anh khiến cho mọi người cảm thấy tràn trề vui vẻ và nhẹ nhàng, thì tình huống vừa rồi lại khiến càng nhiều người xem nở nụ cười hơn.

Thật sự đẹp quá rồi!

Sao con bé lại có thể tốt bụng những chuyện nhỏ nhặt này như thế chứ?

Trên diễn đàn phản ứng cũng vô cùng nhanh, rất nhiều bình luận mới được gửi lên với nội dung chính là: [Tôi thật sự ngạc nhiên đó! Tôi còn tưởng là, Triệu Trường Anh đang bị áp lực lớn nên không dám bắn, nhưng ai ngờ cô ấy đang đợi một con bướm bay đi. Đây đúng là chuyện tốt đẹp hơn cả tưởng tượng của tôi mà!]

Bão Hùng - Cây cung truyền thống: [Trừ việc đó ra, tôi lại càng cảm thấy cô ấy bình tĩnh đến đáng sợ. Tôi đếm được cô ấy đã kéo dây cung hết trọn mười lăm giây mới bắn đi, nhưng mũi tên vẫn không có bất kỳ độ lệch nào. Chuyện này thật đúng là quá khó rồi đấy!]

Mà có người phản ứng nhanh hơn, họ cắt đoạn clip vừa rồi sau đó đăng lên.

Cô gái, cung tên, com bướm và trái tim vàng bắn mũi một tên lập tức trúng ngay bia ngắm. Đúng là làm rung động lòng người quá đi à!

Tin vừa xuất hiện, hành động đầu tiên của rất nhiều người là: [Năm nay là năm tốt nhất!] [Tôi cũng đã lưu lại clip này rồi, sau này có dịp sẽ mở lên xem lại!] [Nếu hôm nay xuất hiện tin tức mới, thì tôi đoán chắc là tin tức về một màn này đó!]

Mà ở trên khán đài, Hạ Đan cũng mừng phát điên lên.

Anh ta túm lấy Chu Vũ và nói: "Đó là học trò của tôi đấy. Con bé là học trò của tôi đấy!"

Chu Vũ cũng đang mừng phát điên lên rồi: "Vâng, vâng! Bố em không tranh với thầy đâu!"

Hạ Đan lại thẳng thắng nói: "Đương nhiên bố em không thể cướp được rồi, từ lần đầu tiên tên đó nhìn còn ghét học trò Triệu Trường Anh của tôi nữa cơ!"

Chu Vũ cũng nói bừa theo: "Thật đúng là bố em không có mắt mà! Ánh mắt của thầy thật tốt, mà trình độ của thầy cũng cao nữa!"

Hạ Đan gật đầu cái rụp, sau đó anh ta lại lắc mạnh đầu nói: "Ánh mắt của ta rất sáng, nhưng trình độ không có cao. Trường Anh tự mình tập luyện nên mới giỏi như thế đấy!"

Chu Vũ: ...

Mà ở bên trong trường đua, lúc này huấn luyện viên Chu đi đường cũng nổi gió, ông ta cảm giác mình nên buộc vào người cái bao cát nếu không ông ta sẽ lập tức sẽ bay lên. Đúng lúc này, thành tích của Trương Nhược Nhược và Trần Tuyết cũng xuất hiện, Trương Nhược Nhược thắng Trần Tuyết hai trận liên tiếp và cô ta sẽ tiến vào vòng chung chết.

Nói cách khác, bất kể là kết quả như thế nào đi chăng nữa, thì cô gái đoạt giải Quán Quân hay Á Quân đều là thành viên của đội thành phố Mật!

Đây là đội có thành tích tốt nhất, mà ông ta đã dạy dỗ hai mươi lăm năm qua.

Đương nhiên, ông ta đi nhanh như bay không phải vì nguyên nhân này, mà là do Triệu Trường Anh.

Phó Thiên Dịch là bạn cùng lứa tuổi với ông ta, ông ta cũng là người may mắn được nhìn thấy Phó Thiên Dịch ngày một phát triển hơn, nên đương nhiên ông ta biết Phó Thiên Dịch đã đem lại thành tích như thế nào cho môn bắn cung này.

Thành tích của ông ta không được tốt, nên đã rời khỏi đội tuyển cấp tỉnh. Vậy nên, cả đời huấn luyện viên Chu cũng chưa từng có cơ hội liên hệ với Phó Thiên Dịch.

Nhưng ông ta lại không ngờ rằng, làm sao mình lại có được một đứa học trò đáng yêu như vậy bên cạnh chứ?

Dù đây đúng là học trò của Hạ Đan đi chăng nữa, thì với tư cách là một người dẫn đầu, ông ta cũng cảm thấy hạnh diện cùng với họ.

Ông ta sắp xếp cho Triều Trường Anh ngồi ở dưới ô che nắng và cẩn thận dặn dò cô: "Em nghỉ ngơi một lát đi! Hai mươi phút nữa mới bắt đầu trận chung kết, thầy đi xem Nhược Nhược thế nào đã."

Dù sao, ông ta cũng là huấn luyện viên của Nhược Nhược, nên đương nhiên cũng rất quan tâm đến cô ta.

Ông ta nói xong, rồi cầm bình nước đi qua. Lúc này, Trương Nhược Nhược cũng vừa mới hoàn thành xong cuộc thi của mình, vẻ mặt của cô ta lạnh băng không thấy bất cứ cảm xúc vui vẻ hay mừng rỡ nào khi bản thân tiến vào được vòng chung kết cả.

Cô ta đang nhìn chằm chằm Triệu Trường Anh, thì tự nhiên thấy huấn luyện viên Chu bước đến đây.

Huấn luyện viên Chu đưa bình nước cho cô ta và cũng lặp lại lời như vừa rồi anh ta đã nói với Triệu Trường Anh: "Em nghỉ ngơi một chút đi, đợi hai mươi phút sau sẽ bắt đầu trận chung kết."

Không biết Trương Nhược Nhược nhìn bình nước nghĩ cái gì, rồi cô ta lại mở miệng nói: "Thầy là huấn luyện viên của em hay là huấn luyện viên của Triệu Trường Anh vậy?"

Huấn luyện viên Chu bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn cô ta: "Em có ý gì thế?"

Trương Nhược Nhược lẩm bẩm một câu: "Không có ý gì hết, em chỉ thấy huấn luyện viên đang quan tâm cô ta nhiều hơn em thôi!"

Huấn luyện viên Chu không bị ngu mà không hiểu ý của cô ta, ông ta lại càng thấy rõ tình hình hiện tại không tốt, nên vội giải thích: "Ở đây, thầy không còn là huấn luyện viên của em nữa mà là huấn luyện viên của đội nữ bắn cung thành phố Mật. Triệu Trường Anh kết thúc màn thi trước, thầy phải sắp xếp chỗ ngồi cho con bé trước. Còn em bắn xong sau, thì thầy cũng đến đây sắp xếp cho em mà! Thầy cũng mong em thả lỏng tâm trí của mình xuống đi, đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa, lát nữa nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến thành tích của em đấu!"

Dù sao ông ta cũng đã dạy cho Nhược Nhược nhiều năm rồi, tuy ông ta thật sự tức giận với lời nói của con bé. Nhưng nể tình nghĩa thầy trò, ông ta tiếp tục nhắc nhở cô ta một câu nữa: "Hiện tại, Triệu Trường Anh đang là xu thế chắc em đã biết rồi! Mấy trận đấu vừa rồi đã làm cho con bé nổi danh nhanh chóng, nên con bé chắc chắn sẽ bị nhiều người quan sát hơn. Đây chính là một tính huống áp lực hiếm gặp, nên em nhớ lợi dụng điểm này cho tốt vào!"

Ông ta còn muốn nói, cô ta nên nhìn thái độ của Hạ Hoa và Dư Mạt nữa!

Nhưng ông ta lại cảm nhận được tâm tư của Trương Nhược Nhược, nên thôi! Nếu ông ta nói nhiều ngược lại sẽ thành dư thừa, nên ông ta đành ngậm miệng lại!

Đúng thật là Trương Nhược Nhược không nghe lọt tai những lời này, cô ta chỉ cảm thấy biểu hiện của Triệu Trường Anh vừa rồi thật sự giỏi nên huấn luyện viên thấy thế lập tức thay đổi thái độ và đề quá cao thể lực của cô! Rõ ràng huấn luyện viên đã dạy mình lâu như thế, nên cô ta biết ông ta cũng chẳng thích Triệu Trường Anh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt!

Bây giờ thì ngược lại, ông ta bắt đầu hạ thấp sự tự tin của cô ta và mỗi câu nói khi ông ta mở miệng thì khoe khoang về Triệu Trường Anh thế này thế kia!

Đúng là không đấu thì ai mà biết trước kết quả chứ!

Trong lòng, cô ta không thể bỏ suy nghĩ này đi được. Đến khi thời gian trận đấu bắt đầu, thì cô ta cầm cây cung đi ra.

Hai người đều là thành viên của đội thành phố Mật, nên hết lần này đến lần khác họ lên đài bắn cũng không cần chào hỏi gì nhiều. Trương Nhược Nhược cao ngạo và lạnh lùng đứng nó đó, lần này cô ta bắn trước.

Cô ta liếc Triệu Trường Anh một cái, trong lòng của cô ta âm thầm nói một câu, cô cũng không tệ đâu.

Cây cung này, cô ta đã dùng hơn ba năm rồi! Nó đã theo cô ta không biết bao nhiêu trận đấu, cũng bởi vì mũi tên của cây cung này đã chọn thật kỹ trước đó, nên dù có dùng nhiều lần đi chăng nữa thì cô ta vẫn cầm nó rất thuận lợi.

Vì tâm tình của cô ta không tệ, nên mũi tên thứ nhất bắn ra trúng vào vòng mười.

Cô ta lại đắc ý nhìn lướt qua Triều Trường Anh, đúng lúc Triệu Trường Anh không nhìn cô ta mà cô đang cầm cung đứng ở vòng vạch bắn. Cô ta đứng tư thế xấu như thế, sẽ không sử dụng lực thoải mái được đâu!

Trương Nhược Nhược cũng không phải không nhìn thấy cư dân mạng trên diễn đàn gọi Triệu Trường Anh là thiên tài.

Có ai đời, thiên tài nhà nào mà ngay cả động tác cơ bản cũng không làm được đâu chứ?

Họ có mắt không vậy?

Cô ta đứng trụ cũng không được, thì làm ra tài cán gì?

Nhưng lúc này, mũi tên của Triệu Trường Anh lại vang một tiếng xé gió "Vút...", rồi phóng đi.

Trương Nhược Nhược không kiếm chế được mà đưa mắt nhìn theo mũi tên kia.

Tuy cô ta có thể thừa nhận là tư thế của Triệu Trường Anh không được tự nhiên, nhưng dường như mũi tên của cô lại không có bị ảnh hưởng gì đến.

Trong mắt của cô ta, mũi tên lao đi nhanh như chẻ trao với tốc độ cực kỳ nhanh và rồi ghim chặt lên tấm bia ngắm.

Vòng mười!

Trương Nhược Nhược cắn môi mình.

Rồi cô ta quay đầu lại, cầm cung của mình lên.

Cô ta cũng có thể làm được như vậy mà!

Dường như khi cô ta giương cung lên, mũi tên của cô ta lập tức hướng thẳng bia ngắm mà lao tới.

Một tiếng "Vút...!" vang lên.

Mũi tên của cô ta cũng rất xinh đẹp và cũng lao như chẻ tre về phía trước.

Cô ta đang cảm thấy không có chuyện gì đâu.

Một phút trước đó, trong lòng cô ta luôn đinh ninh rằng mình sẽ không thua được.

Cô ta càng bắn sẽ càng mạnh hơn.

Nhưng khi mũi tên vang lên một tiếng "Bịch!" báo hiệu nó đã trúng bia ngắm, thì thành tích lại là... Vòng chín!

Gương mặt vô cảm của Trương Nhược Nhược có chút bị vỡ ra, làm sao có thể như thế được chứ? Vì cái gì là vòng thứ chín thôi?

Rõ ràng động tác của cô ta rất tốt mà.

Cô ta bắt đầu dốc hết sức và liều mạng để nhớ lại, những chuyện bị ảnh hưởng khi cô ta bắn tên cũng không có nhiều lắm. Chỉ là mũi tên hoàn hảo 100%, mới không có xảy ra sai lầm gì cả!

Nếu không, thì sao mũi tên kia không trúng vào hồng tâm mà lại trúng vào cái vòng kia chứ?

Cô ta nghĩ cũng không ra, cùng lúc này mũi tên của Triệu Trường Anh lại bắn xong rồi, không có gì bất ngờ xảy ra. Mũi tên của cô vẫn trúng vào vòng mười.

Hai mắt Trương Nhược Nhược mở to ra nhìn thành tích của cô đã đạt được, sau đó cô ta mới tới vạch chuẩn bị bắn. Lúc này đây, cô ta bắt đầu cảm thấy do dự.

Cô ta đang gặp chuyện về tư thế bắn, hay là vấn đề ngắm bia, hoặc là do cô ta phán đoán sai hướng gió đây?

Cô ta liếc ngang liếc dọc một chút.

Nhưng cô ta vẫn đứng nguyên tại chỗ đó.

Huấn luyện viên Chu vừa nhìn đã hiểu, tiêu đời rồi!

Mũi tên do dự chưa bao giờ là một mũi tên tốt cả!

Mũi tên do dự cũng có nghĩa là tuyển thủ đang phân vân, do dự và không tự tin vào bản thân hoặc là họ đang bị xao nhãng!

Sau khi thời gian đếm ngược vang lên, rốt cuộc Trương Nhược Nhược cũng đã bắn tên đi, nhưng kết quả lại là: vòng thứ tám!

Rõ ràng là kém hơn so với cả hai vòng trước nữa mà.

Sắc mặt của cô ta trắng bệch đi và cô ta vẫn không biết vì sao mình bắn càng ngày càng thấp như thế!

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.