Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

28 (3)

Phiên bản Dịch · 2707 chữ

Ngược lại, Làm việc tốt mỗi ngày rất mạnh miệng: [Tối nay sẽ tung ra tất cả tài liệu, đảm bảo là mọi người sẽ tin thôi.]

Triệu Trường Anh biết 80% là anh ta sẽ tung ra những bức ảnh anh ta chụp ở khách sạn Phúc Hâm.

Cô bèn trực tiếp gửi tin nhắn riêng cho Làm việc tốt mỗi ngày: [Người mà anh chụp ảnh không phải tôi, đừng làm việc gì hại tới người vô tội, dừng lại đi.]

Lúc này, Làm việc tốt mỗi ngày đang ngồi ở trước máy tính.

Anh ta thích việc ngồi đợi trước máy tính sau khi đăng Weibo để nhìn bình luận tăng dần lên, nhìn số lượng tin nhắn riêng tăng vọt, sau đó nhìn xem phản ứng của mọi người, đây chính là đam mê của anh ta.

Nhưng hôm nay lại không giống, bởi vì anh ta cho rằng khi tung ra tin tức thì mọi người không phải nên có phản ứng như [ồ ồ ồ là cô ta sao] [anh Thiện thật lợi hại quá] sao?

Tại sao mà hôm qua tung tin tức ra lại nhận được hàng loại chế giễu thế kia?

Quả thực anh ta không quen thuộc với giới thể thao, càng không hiểu về bắn cung, nhưng ngày hôm đó xác thực cô nhóc này đi cùng với Hạ Đan đến, làm sao mà có thể sai sót được.

Anh ta không phục chút nào.

Đúng lúc này, anh ta lại nhận được tin nhắn của Y Thần, anh ta không những không sợ hãi mà còn rất vui mừng.

Anh ta luôn cảm thấy Y Thần liên tục phủ nhận là do sợ anh ta tung ra sự thật.

Nếu không thì người nào đó sẽ không trả lời, bạn nhìn vào ngôi sao nào phủ nhận scandal gì đó, thực ra chính là giấu đầu lòi đuôi mà thôi.

Nhưng anh ta lại không biết rằng Triệu Trường Anh hoàn toàn không hiểu gì về giới giải trí.

Triệu Trường Anh đợi một lúc, thấy Làm việc tốt mỗi ngày vẫn chưa trả lời cũng phát bực.

Anh ta nói sẽ tung tin vào tám giờ tối nay, nhìn có vẻ như là sẽ không chịu dừng lại, nếu thật sự nổ tin thì Trương Nhược Nhược phải làm sao đây?

Không nói thì không phải là nhận nhầm người sao? Nhưng mà trường hợp này lại không phải giống vậy.

Bây giờ đã chế nhạo người ta từ đầu tới chân rồi, nếu như nổ tin ra thì mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn. Vấn đề tâm lý của vận động viên rất quan trọng, đây không phải là hủy hoại người ta sao?

Chỉ vì một chút lưu lượng mà hủy hoại đi một cô gái?

Hiện giờ cô đã tức điên lên.

Không phải anh muốn lưu lượng sao? Vậy thì cứ muốn đi.

Triệu Trường Anh trực tiếp đứng dậy nói với Lý Chiêu Chiêu: “Tôi bị đau bụng nên đi ra ngoài một chút, giúp tôi xin nghỉ nhé.” Sau đó cô đi ra ngoài phòng học, tìm một nơi và gửi tin nhắn cho Cố Hoài Chi đó, nếu cố không nhớ nhầm thì Weibo là do nhà ông ấy kiểm soát.

Sau khi Triệu Trường Anh trở về thì phát hiện cả ngày nay Trương Nhược Nhược đều không đến, cô chỉ có thể thở dài, hy vọng là sau buổi tối cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì.

Sau khi Làm việc tốt mỗi ngày gửi tin nhắn cho Y Thần còn thỉnh thoảng đi xem lại, phát hiện thấy cô đã đọc nhưng lại không trả lời.

Anh ta chỉ nghĩ là cô không có cách nào cả.

Cô có thể có cách nào đây?

Anh ta cũng không hề phạm pháp chứ đừng nói đến quyền riêng tư, người nổi tiếng thì làm gì có quyền riêng tư gì. Thử xem xem, anh ta đã tung bao nhiêu tin như vậy mà tại sao vẫn yên ổn không có chuyện gì, mọi người nói rằng sẽ tố cáo anh ta cũng chỉ là lời nói ngoài miệng, bởi vì đều vô dụng cả.

Tốn nhiều thời gian và công sức, còn không chịu nổi, công chúng cũng ghét bỏ.

Vậy nên anh ta không hề sợ hãi.

Rất nhanh đã đến tấm giờ tối, Làm việc tốt mỗi ngày chỉnh sửa ảnh và văn bản xong bèn nhấn nút đăng.

Anh ta tin tưởng rằng có bức ảnh này làm chứng thì sẽ không có ai là không tin tưởng anh ta.

Thế nhưng, sau khi trở về trang chủ Weibo của mình, anh ta kinh ngạc đến ngây người.

Bởi vì bài Weibo vừa đăng đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ trang web đã bị đổi thành một cái ảnh động: Ảnh đại diện của anh ta đột nhiên chuyển động, sau khi hô to tôi sai rồi thì bị một đống lá rau thối, trứng thối, cà chua nát đập vào mặt, sau đó toàn màn hình đều trở nên đầy màu sắc, rồi một câu nói bật lên ở giữa: Tôi xin lỗi, tôi đã bị chặn vì nói dối rồi.

Sau đó phía dưới còn có một dòng giải thích rõ ràng: Qua điều tra, blogger Làm việc tốt mỗi ngày đã đưa tin về mặt mũi của Y Thần, tạo nên ảnh hưởng đến người không liên quan, do đó đã bị chặn. Vui lòng không phát tán tin đồn. Nếu muốn biết tin tức của Y Thần, xin hãy vào Weibo của Y Thần.

Sau đó mọi người mở Weibo của Y Thần ra, hiển nhiên là nhìn thấy bài đăng vào buổi trưa kia: “Không chỉ không mặc váy, tên của tôi cũng không phải là cái tên quan trọng, điều quan trọng nhất là, ai nói tôi không dùng được cung cong thi đấu chứ? Các bạn có tin không? Đừng quấy rầy người không liên quan, hãy dùng mắt của bạn để tìm hiểu đi.”

Thực ra đây mới là trình độ của Y Thần nhỉ, rốt cuộc là một người ngay cả cung truyền thống cũng có thể chơi tốt như vậy thì sao mà có thể không chơi được cung cong thi đấu đây?

Cả Weibo chính thức và chính Y Thần đều nói như vậy, vậy thì còn tin cái gì nữa đây.

Hơn nữa, ý của Y Thần là cô còn sẽ xuất hiện ở giải thi đấu, dùng thân phận thật sự nữa đúng không? Ngay lập tức, mọi người trái lại rất mong đợi. Y Thần, người có thể bắn mà không ngắm một cung bốn mũi tên thì khi ở trên đấu trường sẽ như thế nào?

Đây cũng là suy nghĩ của Triệu Trường Anh: Dù sao cô cũng không thể nào che giấu cả đời được, bắn tốt rồi thì mọi người phát hiện ra cô tự nhiên sẽ không cso chênh lệch, bắn không tốt thì mọi người không phát hiện được, vậy không không sao cả.

Thế nhưng chuyện này rất nhanh đã lên hot search rồi, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên mà hình ảnh như vậy xuất hiện trên Weibo.

[Tôi không phải bị hoa mắt, lần đầu tiên nhìn thấy luôn.]

[Cái hoạt động này, trời đất ơi, lần này Làm việc tốt mỗi ngày thật sự bùng cháy rồi, lưu lượng lớn rồi, tôi đã đi xem rất nhiều lần, buồn cười quá, như ước nguyện của anh ta.]

[Hahahaha, tôi rất thích, tôi xem tin nóng của Làm việc tốt mỗi ngày rồi, chính là khiến mọi người phải đoán, lôi nhiều người ra xem, đây còn không phải là bắt nạt người khác hay sao? Tôi thích cách xử lý của Y Thần, cho Weibo một like.]

[Sẽ còn khai phá ra cái khác sao? Mong chờ cái tiếp theo, không được, tôi lại đi xem tiếp một lần nữa, hahaha.]

Lúc này, Triệu Trường Anh vừa mới huấn luyện xong, tự nhiên nhìn thấy cách xử lý trước nay chưa từng có này, cô bèn sửng sốt, thật là không đi theo con đường mình thường mà!

Tin nhắn của Cố Hoài Chi đã được gửi đến: [Đã xử lý xong, đừng quên thỏa thuận.]

Sau hôm xảy ra chuyện, Trương Nhược Nhược bèn quay lại lớp học, bởi vì hoạt động của Weibo nên mọi người rất nhanh đã quên mất rốt cuộc ai là Y Thần và cũng không có ai bàn luận về cô ta nữa, tất cả đều trở lại như bình thường.

Thú vui của mọi người nằm ở việc lên Weibo của Làm việc tốt mỗi ngày xem trò vui.

Làm việc tốt mỗi ngày vẫn luôn xin dỡ bỏ lệnh cấm nhưng trước sau đều không thành công, bộ phận chăm sóc khách hàng trả lời rất có ý thơ: Nếu như nhất định phải hỏi tôi sẽ chặn trong bao lâu, tôi nghĩ là mười nghìn năm.

Hơn nữa, rất nhiều người nổi tiếng bị lộ ảnh con cái cũng bắt đầu khởi kiện anh ta, nghe nói là phải đền đến táng gia bại sản.

Lại một tuần nữa trôi qua, cuối cùng thì Đại hội thể thao cấp tỉnh cũng bắt đầu.

Sáng sớm ngày hôm đó, Triệu Trường Anh mang theo cây cung của mình mà hành lý tụ họp lại với Hạ Đan, sau đó bị đưa đến Cục Thể thao Thành phố, tất cả các đội của thành phố Mật đều phải tập trung ở đây, sau đó cùng nhau ngồi xe bus đi đến thành phố Tuyên.

Khi tới nơi thì đã có hơn chục người đến rồi, Triệu Trường Anh xách túi xuống xe thì nghe thấy Hạ Đan nói: “Đến đó sẽ có một niềm vui bất ngờ, nhớ nhìn lên khán đài.”

Triệu Trường Anh rất ngạc nhiên, muốn hỏi Hạ Đan nhưng anh đã lái xe đi rồi, cô chỉ có thể lắc đầu mà đi đến chỗ tập kết hành lý.

Lúc này, Trường Nhược Nhược đã tới rồi, cô ta nhìn thấy Triệu Trường Anh bèn nghiêng đầu đi, Triệu Trường Anh cũng không để ý đến cô ta mà tìm một chỗ râm mát để đứng rồi cúi đầu tiếp tục xem video các giải thi đấu lớn trên thế giới, kết quả là không lâu sau, trước mắt tối sầm lại, có người đi tới.

Triệu Trường Anh ngẩng đầu lên thì phát hiện vậy mà lại là Trần Tuyết.

Trần Tuyết thấy cô ngẩng đầu lên bèn nở một nụ cười rạng rỡ: “Tôi nhìn thấy là cô cho nên mới đi tới.” Thấy Triệu Trường Anh không có ý tứ chào hỏi gì, cô ta bèn tự mình giới thiệu: “Cô cũng không phải là không quen biết tôi nhỉ, tôi là chị họ của cô, Trần Tuyết, mẹ của tôi là em gái ruột của bố cô, hai chúng ta đã từng gặp nhau ở tiệc chúc mừng đó.”

Triệu Trường Anh ồ lên một tiếng.

Trần Tuyết vờ như không nhìn thấy sự hờ hững của cô mà vẫn tiếp tục tỏ vẻ nhiệt tình: “Tôi xem ở trên danh sách thì cho rằng chắc chắn là cô rồi, mà hỏi cậu thì ông ấy còn giấu không nói với tôi. Đây là lần đầu tiên cô tham gia nhỉ, cứ đi cùng tôi là ổn rồi, tôi đã từng tham gia một lần, hơn nữa kinh nghiệm thi đấu cũng phong phú, chúng ta là chị em một nhà, tôi sẽ bảo kê cho cô.”

Nếu như tôi không biết cô là đóa trà xanh thì tôi sẽ thật sự tin tưởng cô.

Nhưng mà Triệu Trường Anh cũng không vạch trần suy nghĩ của cô ta, có người đi cùng cũng rất tốt, quan trọng nhất là tính tình của Trần Tuyết không tệ. Ở kiếp thứ nhất, ai cũng coi thường cô, chỉ có Trần Tuyết nói với cô rằng: “Quan tâm đến bọn họ làm cái gì, cô là chính cô.”

Đó là niềm an ủi duy nhất mà cô nhận được trong một năm mà cô ở nhà họ Chương đó.

Thế nhưng cô thật sự không nhớ ra rốt cuộc là Trần Tuyết đã xảy ra chuyện gì mà không lấy được thứ hạng, cô đồng ý đi tới, bản thân vừa hay nhìn xem.

Thấy Triệu Trường Anh không phản bác điều gì, Trần Tuyết bèn rất tự nhiên mà đứng ở bên cạnh cô.

Người như cô ta, những lúc bình thường mặc dù không quá ngây thơ trong sáng nhưng cũng rất tự nhiên. Bây giờ đang giả trang là một thiếu nữ ngây thơ, cũng rất có kỹ thuật diễn, Triệu Trường Anh không thích nói chuyện, cô ta bèn đứng ở bên cạnh giới thiệu cho cô, trái lại đã quen biết không ít người.

Lý Chiêu Chiêu muốn ngồi cùng với cô, kết quả là bị Trần Tuyết chiếm trước.

Tại đại hội thể thao cấp tỉnh lần này, nhóm thanh thiếu niên thành phố Mật đã cử ra tổng cộng hai đội nam và nữ được chia thành các bảng A và B, mỗi đội có chín người.

Còn nhóm người lớn thì không đi cùng bọn họ.

Trừ tỉnh lỵ và thành phố Mật thì thành phố Tuyên là thành phố lớn nhất của tỉnh Mật, nơi này cách thành phố Mật khoảng hai trăm cây số, lái xe ba tiếng đồng hồ, lúc đến được thành phố Tuyên thì đã là mười một giờ trưa rồi.

Việc đầu tiên phải làm sau khi xuống xe là tập hợp lại, lúc này hai đội tổng cộng có ba mươi sáu người đứng cùng nhau, người lớn nhất mới chỉ có mười tám tuổi, khỏi phải nói náo nhiệt như thế nào. Lần này Lý Chiêu Chiêu giành trước, chiếm được vị trí ở bên cạnh Triệu Trường Anh nên vô cùng tự hào.

Đội trưởng dẫn đội là cục trưởng Vương, bên cạnh ông ấy còn có hai người trợ lý, một người tên là Trương Binh, là người hỗ trợ quản lý đội nam, người còn lại là huấn luyện viên Chu, người chịu trách nhiệm quản lý đội nữ.

Cục trưởng Vương giải thích đơn giản một chút rồi để hai huấn luyện viên làm việc.

Triệu Trường Anh và những người khác tập trung xung quanh huấn luyện viên Chu.

Lúc này, huấn luyện viên Chu lại khôi phục lại dáng vẻ mà lần đầu Triệu Trường Anh nhìn thấy, sắc mặt đen kịt: “Ký túc xá ở ba người một phòng, có thể sinh hoạt theo nhóm thoải mái, ăn cơm ở tầng năm, cầm theo giấy dự thi là có thể được ăn miễn phí. Buổi chiều, thời gian để chúng ta sắp xếp thích nghi với sân bãi là từ ba giờ đến bốn giờ, yêu cầu xuống tầng dưới để tập hợp.

Cuối cùng ông ta tuyên bố: Nam nữ không được ở cùng phòng, không được ra ngoài, có chuyện gì thì tìm trợ giảng để báo cáo. Ai vi phạm thì đừng trách tôi trở mặt!”

Đợi đến lúc tản đi thì mọi người mới đều thở phào nhẹ nhõm, không ít người nói: “Huấn luyện viên Chu hung dữ quá.”

Lý Chiêu Chiêu dường như không thích Trần Tuyết cho lắm, cô ấy nhìn thoáng qua Trần Tuyết rồi nói: “Để tôi đi lấy cho, vừa hay hai chúng ta cộng thêm Trương Nhược Nhược là đủ một phòng.”

Nói xong cô ấy bèn chạy đi.

Kết quả là đợi lúc mang chìa khóa tới thì cô ấy lại phát hiện Trương Nhược Nhược đã đi cùng hai cô gái từ trường thể thao thành phố Mật vào trong phòng, Lý Chiêu Chiêu gọi: “Nhược Nhược, cô không ở cùng với chúng tôi à?”

Trương Nhược Nhược liếc nhìn Triệu Trường Anh, trước mặt mấy chục người, cô ta nói: “Không trêu chọc nổi, tôi trốn đi cũng không được sao?”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.