Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

24 (1)

Phiên bản Dịch · 2739 chữ

Thật ra trong trận này, Chương Nhất Vi đã thua rồi.

Ba mũi tên của Triệu Trường Anh bắn đều trúng vòng mười, mà mũi tên thứ hai của anh ta chỉ bắn trúng có vòng chín. Mặc dù, mũi tên thứ ba của anh ta bắn trúng vào vòng mười, thì anh ta cũng không thắng được.

Nhưng cũng không có nghĩa là Chương Nhất Vi không bị áp lực.

Dù sao anh ta cũng là một đội viên trong đội tuyển quốc gia, mà anh ta cũng vừa mới đoạt được hạng sáu trên thế giới và anh ta càng muốn sự nghiệp của mình tiến thêm một bước về phía trước.

Trận đấu này đã bị Lưu Tử Nghị quậy cho nào nhiệt như thế rồi, nên cứ hễ là người thắng bộ môn bắn cung này nếu họ không đến xem được trực tiếp, thì sau này họ cũng sẽ xem.

Mà trong trận này, ba mũi tên của Triệu Trường Anh bắn ra trúng cùng một điểm, những mũi tên đó còn trực tiếp bắn rơi cả mũi tên của anh ta và cô còn bắn một đường cung rất hoàn mỹ nữa chứ.

Mặc dù anh ta không muốn chấp nhận những anh ta cũng phải chấp nhận, Triệu Trường Anh giỏi hơn rất nhiều so với suy nghĩ của anh ta.

Mà trận này đương nhiên sẽ lưu truyền rộng rãi trong giới bắn cung đấy.

Nhưng người bị so sánh chính là anh ta.

Nếu sau mỗi mũi tên của anh ta đều bắn tốt thì còn có thể lấy lại mặt mũi, nhưng khi hai người giao đấu với nhau mà anh ta bắn không tốt, coi như danh tiếng của anh ta đã đi đời nhà ma luôn rồi.

Bây giờ, Chương Nhất Vi có cảm giác mình lỡ đâm lao rồi phải theo lao với cảm giác bất đắc dĩ ngậm bồ hòn làm ngọt.

Con nhỏ kia làm sao lại giỏi như thế được chứ?

Không phải, cô ta lớn lên trong thôn sao hở? Cô ta học được một thuật bắn cung một tay thế hả trời?

Bây giờ, anh ta đã rất hối hận sao lúc đó mình lại đồng ý thi trận đấu này chứ?

Rõ ràng, anh ta cũng có chút do dự mà!

Tự nhiên, anh ta lại nhớ đến Lưu Tử Nghị châm ngòi thổi gió ở bên cạnh..., thì ra mọi chuyện đều do tên nhãi này khiêu khích mà ra đấy. Nếu không phải anh ta nói bóng nói gió, thì mình sẽ không đồng ý tám phần rồi, nhưng nếu có anh ta có đồng ý so tài thì cũng không có trận đấu lớn như thế xảy ra và có lẽ anh cũng không chịu áp lực lớn như thế.

Khỏi phải nói, trong lòng anh ta đã tức Lưu Tử Nghị ra sao rồi.

Rất nhanh lại đến thời gian.

Nên Chương Nhát Vi ra sân.

Anh ta giơ cung lên, trước giờ anh chưa từng thận trọng với việc bắn cung như thế. Anh biết điều này là không tốt, vì một mũi tên do dự là một mũi tên xấu nhưng mà anh ta thả lỏng không được. Bây giờ, khắp người anh ta đều đầy sự e dè.

Nên anh ta càng muốn thả cung xuống.

Thời gian lập tức rơi vào một mảnh ồn ào.

Nhị Sảng-khách: [Còn có thể như thế đúng không?]

Bích Hải-khách: [Được đấy, có ba mươi giây cho một mũi tên nên chỉ cần đến giờ anh ta bắn là được rồi. Bây giờ chắc là anh ta bị áp lực rất lớn đó, nên anh ta đang điều chỉnh tâm trạng của mình thôi!]

Bão Bão Hùng-khách: [Đúng rồi đó, thần Y đúng là giỏi ngang trời mà, làm cho anh ta sợ đến vỡ mật rồi đó!]

Đại gia Mao-khách: [Không hẳn thế, từ trước đến nay Chương Nhất Vi nổi danh là một người có tố chất về mặt tâm lý rất vững, lần này anh ta còn thi đấu giải Olympic nên nói không chừng việc đảo ngược tình thế, anh ta sẽ làm được đấy.]

Bích Hải-khách: [Hai người các người sao lại làm ồn ào ở trong khung diễn đàn này thế, các người không thể yên lặng được à!]

Bên kia, sau khi cúi đầu im lặng thì cuối cùng Chương Nhất Vi lại ngẩng đầu lên một lần nữa, rồi anh ta giơ cung lên.

Lúc này đây, vẻ mặt của anh ta đầy sự kiên cố và bền vững.

Anh ta không thể chịu thua như thế này được! Sáu tuổi, anh ta đã bắt đầu tiếp xúc với môn bắn cung này. Những năm qua, dù giá rét hay nóng bức thì anh ta cũng không có ngày nào thôi luyện tập, đến mười tám tuổi anh ta đã có thể trở thành chủ lực của của đội tuyển quốc gia. Thế cũng đủ nói lên thực lực của anh ta rồi.

Anh ta làm sao có thể bại trận bởi con nhóc tên Triệu Trường Anh này được chứ!

Lúc này, tên trong tay anh ta đã không còn do dự nữa, anh ta kéo dây cung, nhắm vào mục tiêu sau đó dứt khoát thả bắn cung đi.

Mũi tên không thể đợi được nữa mà lao đi.

Còn Chương Nhất Vi còn giữ nguyên động tác bắn cung của mình rất lâu không nhúc nhích, cho đến khi mũi tên bắn trúng vào mục tiêu và vang lên một tiếng bịch, mũi tên đó đã bắn trúng vào giữa tâm của bia rồi. Lúc này, anh ta mới thở dài một hơi, rồi thu lại động tác của mình.

Trong màn ảnh, người xem có thể thấy anh ta hình như không do dự mà cầm đi quay đầu rời đi khỏi bệ bắn, rồi anh ta lại đi đến một nơi không có người mà ngồi xuống.

Đầu của anh ta luôn cúi thật thấp, nên không có ai có thể nhìn được vẻ mặt của anh ta hiện tại.

Ở trong diễn đàn.

Đại gia Mao-Cây cung Olympic : [Tôi nói về tổ chất của anh ta không sai đó nhé! Xếp hạng thứ sáu của thế giới không phải giải thưởng mà người nào cũng đoạt được đâu. Nhưng chuyện này anh ta đã liều lĩnh quá rồi, vì anh ta còn có chút không biết trời cao đất dày là thế nào, trận đấu này cũng là chuyện tốt để anh ta tự rèn luyện lại bản thân của mình thật tốt một lần nữa.]

Bão Bão Hùng-Cây cung truyền thống: [Mũi tên này không tệ, nhưng rèn luyện cũng là chuyện tốt. Cậu vẫn nên xem hết đã, sau đó hãy nói. Lúc này chỉ mới là vòng thứ nhất thôi, hơn nữa là... Đây là trận đấu đơn có cường độ thấp nhất nên bia chỉ có cách bảy mươi mét mà thôi, thế mà anh ta đã bị đánh thành như thế rồi. Cậu có tin rằng bây giờ tay của anh ta đang run không? Vì thật mới vừa rồi, anh ta thật vất vả mới giữ lại được chút thể diện cho mình mà! Sau còn có tới hai vòng nữa, cậu nghĩ anh ta còn có thể giữ được sao?]

Bão Bão Hùng-Cây cung truyền thống: [Tôi mặc xác các người có chấp nhận hay không chấp nhận, chỉ cần nhì ba mũi tên vừa rồi của Y thần cũng đủ thấy được cô ấy rất giỏi trong bộ môn bắn cung này, Kỹ thuật của cô ấy mạnh yếu chính xác không có khuyết điểm, mà rất mạnh mẽ. Hơn nữa các người cũng đừng quên, cô ấy đang dùng cây cung truyền thống đấy! Nếu cô ấy thay cây cung Olympic để thi đấu, thì các người có nghĩ đến thành tích mà cô ấy đạt được hay không? Cô ấy là một ngôi sao sáng đấy! Nếu tôi là huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, ngay lúc này tôi sẽ đi tìm cho bằng được cô ấy!]

Bão Bão Hùng-Cây cung truyền thống là một người theo dõi thâm niên, nên cũng không ít người hâm mộ cậu ta.

Hôm nay, lời phân tích của cậu ta rất thấu đáo, nên không ít người lập tức ủng hộ ý kiến này của cậu ta.

Dưới cũng là một mảnh bình luận với nội dung +1!

Nếu là bình thường, thì sớm đã có ý kiến phản bác khi dùng cây cung Olympic để thi đấu. Nhưng hôm nay, không có người nào lên tiếng cả, họ cũng mặc kệ cô dùng một cây cung truyền thống.

Mà đội tuyển quốc gia, họ cũng đang xem trực tiếp vào lúc này.

Hôm nay vốn là ngày nghỉ của huấn luyện viên Trịnh Nghiệp Thành, nhưng cuối cùng anh ta lại quá rảnh rỗi không biết làm gì nên lén đến trung tâm tập bắn cung nhìn xem lũ ranh con kia đang làm cái gì.

Sau khi anh ta đến đây lập tức phát hiện ra có không ít người bỏ tập, và cầm điện thoại để chơi.

Không phải anh ta không cho họ chơi điện thoại, bình thường bọn nhóc này đã tập rất mệt rồi nên thật vất cả có một ngày nghỉ ngơi giải trí một chút cũng rất tốt. Chỉ là, anh ta nhìn thấy bọn nhỏ ngồi một chỗ mà xem điện thoại kiến anh ta cũng rất ngứa tay á mà!

Anh vỗ vào cảnh cửa rầm rầm, dọa cho bọn nhóc con kia giật nảy mình rồi anh ta mới hỏi: "Đang làm cái gì đó hả?"

Tạ Thanh Linh có thành tích tốt nhất cầm đầu nhóm này, tính cách của cậu ta cũng nghịch ngợm nhất đám, mà lá gan cũng lớn nhất. Cậu ta cũng chả sợ anh ta nên cười hì hì và nói: "Sao huấn luyện viên lại đến đây vậy, không phải anh nghỉ sao? Thầy chọc cho vợ thầy tức giận à?"

Trịnh Nghiệp Thành lập tức khiến cậu ta rùng mình.

Tạ Thanh Linh lập tức trung thực giải thích: "Là Chương Nhất Vi á, anh ta đang thi đấu một trận với một tuyển thủ dùng cây cung truyền thống, toàn bộ trận đấu đang phát trực tiếp trên mạng, nên bọn em đang xem nè!"

Trịnh Nghiệp Thành không khỏi nhíu mày, nhưng anh cũng không phản đối việc đội viên rảnh rỗi đi thi đấu với nhau vì chuyện này cũng không phải trái quy định, nhưng mà phát trực tiếp toàn bộ trận đấu là chuyện gì quỷ gì đang xảy ra vậy?

Anh ta lại hỏi: "Vì sao phải phát trực tiếp toàn bộ trận đấu lên mạng thế? Chuyện này là thế nào đây?"

Tạ Thanh Linh không thể nói xấu cho Chương Nhất Vi được, cậu ta vốn muốn giấu giếm đi một ít thì đột ngột có một người đầu đinh đứng bên cạnh nói: "Không biết vì sao lại quay trực tiếp như thế, nhưng người dùng cây cung truyền thông kia bắn vô cùng tốt, thầy xem một chút đi."

Rõ ràng không phải Chương Nhất Vi bắn cung tốt lắm sao? Kỹ thuật của thằng bé này đã rất khá rồi, còn thường xuyên ra ngoài hành hạ người là chuyện bình thường, nhưng bị người khác hành hạ thì không bình thường chút nào.

Trịnh Nghiệp Thành lập tức cầm lấy điện thoại lên, Tạ Thanh Linh chỉ có thể phát lại cho anh ta xem một chút.

Một người có ba mũi tên, mỗi mũi tên chỉ có thời gian ba mươi giây! Trịnh Nghiệp Thành xem rất nhanh cũng hiểu được, sau đó lông mày của anh ta cũng cau lại thật chặt.

Tạ Thanh Linh còn muốn nói tốt cho Chương Nhất Vi: "Thật ra, anh ta bắn cũng không tệ đâu. Sau còn có hai trận nữa, một ván là bắn vòng sứ thứ sáu và một ván là bắn đĩa bay. Không chừng, anh ta có thể lội ngược vòng-đảo bại thành thắng mà!"

Trịnh Nghiệp Thành chỉ nói một câu: "Anh ta đúng là tự rước nhục!"

Sau đó, anh ta cũng ném điện thoại di động và rời đi.

Tạ Thanh Linh vội vàng tiếp lấy cái điện thoại, tên nhóc đầu đinh kia lại xoay đầu hỏi cậu ta: "Huấn luyện viên là đang nói tới Chương Nhất nhỡ?"

Tạ Thanh Linh không thích nói xấu sau lưng người khác, nên cậu ta cũng tức giận nói với tên kia: "Không biết."

Sau đó, cậu ta lại lên giường mà xem tiếp.

Tên đầu đinh bĩu môi, rồi truyền đi tin tức cho đám kia biết: "Huấn luyện viên nói anh ta tự rước nhục vào thân đó."

Sau khi đi ra ngoài và lên xe, Trịnh Nghiệp Thành lại nghĩ nghĩ rồi lại mở di động ra, anh ta lập tức lên diễn đàn bắn cung Trung Quốc. Quả nhiên, các bình luận mới liên tiếp nhảy lên đầy trời, anh ta cũng không để ý mà tìm một đường link vào video đang phát trực tiếp và click vào.

Trận đấu thứ nhất kết thúc, Triệu Trường Anh trở về nghỉ ngơi bên cạnh Hạ Đan.

Hạ Đan sợ cô không biết luật của vòng sứ thứ sáu, nên anh ta đang giải thích cho cô hiểu: "Thật ra, vòng này cũng không khác gì bắn bia cố định, nhưng chỉ là nhỏ hơn chút xíu mà thôi. Bình thường độ chính xác của em khá cao nên dù bia có nhỏ cũng không có vấn đề gì. Nhưng đồ sứ lại có hai vấn đề!

Một là trơn trượt. Vì mặt ngoài của nó bóng loáng không có độ ma sát nên có nhiều lúc mũi tên bắn trúng rồi nhưng vẫn sẽ bị trượt ra. Còn hai là nó rất cứng. Chúng là hàng được đặt từ các nhà chuyên môn đấy, thầy nhìn một chút cũng biết độ cứng hơn rất nhiều với bình thường. Vậy nên cũng có thể em bắn trúng rồi, nhưng vẫn sẽ bị bắn trở về."

Anh ta tiếp tục nhắc nhở Triệu Trường Anh: "Mà vòng đồ sứ này lại yêu cầu bắn ngã bia và không được tính toán sai một phân nào. Nên vòng này không đơn giản đâu, em chú ý đấy!"

Triệu Trường Anh gật đầu. Long Chiến đã cầm mảnh sứ vỡ về.

Anh ta đưa mảnh sứ vỡ đó cho Triệu Trường Anh, rồi thuận tay đưa luôn cho chỉ huy của Chương Nhất Vi một mảnh luôn: "Kiểm tra một chút đi, không ngờ đề bài lại tráo trở như thế. Nếu không nhờ tôi là tổng đại lý phân phối của thành phố Mật thì thật không thể tìm thấy được. Tất cả các mảnh sứ vỡ đều giống nhau, đừng lo lắng vì tôi đã kiểm tra xong rồi! Nếu các người cũng kiểm tra xong rồi thì tôi để cho người ta lắp đặt."

Triệu Trường Anh sờ lên mảnh sứ vỡ, chúng giống như lời nói của Hạ Đan. Bề mặt bên ngoài rất trơn, hơn nữa còn trơn hơn cả những đồ sứ gi dụng, vậy nên độ cứng cũng lớn hơn rất nhiều.

Chương Nhất Vi không nói gì, anh ta chỉ nhìn thoáng qua mảnh sứ vỡ rồi lập tức đứng dậy. Triệu Trường Anh cũng chỉ nhìn một lần giống như anh ta. Long Chiến thấy vậy cũng đi để người ta lắp đặt.

Sau đó, Triệu Trường Anh mới nhìn thấy vòng thứ hai của trò chơi là như thế nào.

Mười hai mảnh sứ vỡ xếp thành một hàng, từng cái cách nhau nửa mét. Triệu Trường Anh dùng một cây cung trừng thống nên tầm bắn cũng gần hơn một chút-ba mươi mét. Chương Nhất Vi dùng cung Olympic nên có ống ngắm, cho nên khoảng cách tầm năm mươi mét.

Mà người quay phim ngay từ đầu đã cố tình quay cận cảnh cách sắp xếp của những mảnh sứ vỡ và chụp cận cảnh từng góc độ một.

Lập tức phòng phát sóng phát dậy lên một trận sợ hãi và thán phục.

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.