Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

19 (1)

Phiên bản Dịch · 2647 chữ

Mọi người đều sửng sốt.

Văn phòng của Huấn luyện viên Chu ở tầng 4. Trường học số 1 đã được xây dựng từ rất lâu, trước đây tòa nhà văn phòng cũng theo phong cách cổ điển, cửa sổ rất lớn, phần lớn cơ thể đều lộ ra ngoài.

Chỉ cần cô nghĩ muốn, thì có thể dễ dàng nhảy qua.

Máu của mọi người đều như đông lại.

Hạ Đan lập tức đẩy những người xung quanh mình ra: “Gọi cho huấn luyện viên Chu mau!” Sau đó bắt đầu lớn tiếng thuyết phục: “Chu Vũ, mau quay lại đây, nguy hiểm lắm đó! Bố cậu tính tình xấu như vậy, ai mà không mắng, không chỉ nhằm vào mỗi mình em.”

“Em vẫn còn trẻ, em không thể dùng điều này để trừng phạt bản thân mình được, đó không phải là lỗi của em. Em không muốn đi học, thì sẽ nghỉ học, em xuống đây mau và tôi sẽ nói chuyện với bố em. Tôi hứa ông ta sẽ không ép buộc em. ”

Hạ Đan nói với Chu Vũ, nhưng Chu Vũ hiển nhiên không tin.

“Huấn luyện viên Hạ, thầy là một người tốt, nhưng thầy cũng không cần phải nói dối em. Bố em sẽ không lắng nghe thầy đâu, lại càng không cho em luyện tập, ông ta mắng em bởi vì cảm thấy em chắc chắn không thể làm được.”

“Em cảm thấy mệt mỏi quá, từ nhỏ em đã rất hâm mộ gia đình của người khác, vì sao bố của họ lại ôn hòa như vậy, nhưng bố em lại luôn hung dữ với em. Em cũng muốn tiến bộ để khiến cho ông ta thích em, ông ta muốn em học bắn tên, thật ra thì em không thích, nhưng em vẫn dùng sức luyện, nhiều như vậy năm , em đều cảm thấy mình đã rất nỗ lực rất nhiều, chỉ có điều là em không có thiên phú về nó.

Ông ta không thích em béo, cảm thấy sẽ gây ảnh hưởng tới thể lực của em, em sẽ không ăn cơm. Em cũng muốn trở nên xinh đẹp đến lợi hại, nhưng em lại cảm thấy rất đói. Mỗi buổi tối, em bị đói đến mức trong dạ dày chỉ toàn nước chua, nhưng em vẫn không giảm được cân.

Em luôn như vậy, có chăm chỉ thì không làm tốt được, em nghĩ, ông trời tạo ra mình để làm gì, mình khổ, bố mẹ mình không vui, cũng không bằng mình đi thôi. Bố em rồi cũng sẽ đẻ thêm một đứa khác, nói không chừng lại tốt hơn em.”

Cô bé nói xong rồi đi về phía trước đi, lúc này huấn luyện viên Chu rốt cuộc cũng đến, nhìn thấy một cảnh này, nổi giận: “Con muốn làm gì, ta sinh con ra, con lại muốn đi chết sao? Con không cảm thấy... ta sẽ thất vọng về con sao?"

Chu Vũ vốn đang rất đau khổ, thấy huấn luyện viên Chu như vậy thì gào lên một tiếng, nước mắt lách tách xuống dưới .

Cô bé khóc to, cũng gào to: "Vì cái gì mà con phải xin lỗi bố chứ, con đều không có sống như những gì mình muốn, con không thích bắn tên, tuy nhiên từ nhỏ bố đã bắt con học rồi làm theo ý muốn của bố, con sống theo ý muốn của bố, con cũng không còn là chính mình nữa, bố còn muốn con như thế nào mới không làm… bố thất vọng nữa đây!"

Huấn luyện viên Chu hiển nhiên cũng thật sự tức giận: “Bố làm vậy là vì tốt cho con mà thôi!”

“Con không cần bố làm vậy để tốt cho con! Con muốn được là chính mình!” Chu Vũ chưa bao giờ nói lớn tiếng như vậy, mà lúc này mới đau lòng khóc: “Con chán ghét bắn tên, con muốn giống như các cô gái khác, có thể ngủ nướng, có thể đi dạo phố uống trà sữa đi xem phim, có thể làm mình thích làm những gì mà mình thích. Con không thích tập luyện mỗi ngày.”

“Con không yêu thích chút nào, con ngày ngày nghiến răng nghiến lợi, bố không nhìn thấy sao? Ở trong bố chỉ là, bởi vì chưa từng vô địch, cho nên mới để cho con đi đoạt lấy. Nếu bố có thể làm được thì tại sao không tự mình giành lấy, tại sao con phải đạt được cho bố chứ?”

Lúc này rất nhiều giáo viên và học sinh đi lại, đều vây quanh xem, có giáo viên quen biết ông ta đứng ra khuyên bảo: “Từ từ nói chuyện thôi, lão Chu, con bé cũng là bị bức đến nóng nảy, không thích sẽ không thích."

“Vũ Vũ, xuống dưới đi, rất nguy hiểm.”

Lúc này, huấn luyện viên Chu lại đang trong cơn tức giận: “Ta làm sao mà không tự làm được chứ, cho con bay. Ta không thể tự mình đoạt quán quân sao? Nhưng ta là huấn luyện viên vô địch và ta đã dạy cho bao nhiêu người chiến thắng ở trong Đại hội Thể thao cấp tỉnh rồi, nếu đó là vì để nổi tiếng, thì con có thể đạt được như vậy cho ta sao?

“Con có biết, xã hội này có bao nhiêu gian nan không. Ta khó khăn lắm mới ở trong cái vòng luẩn quẩn tạo dựng được danh tiếng như hiện giờ, ta có thể mang con đi được. Con cảm thấy mệt mỏi, chẳng lẽ ta lại không vất vả huấn luyện con sao? Mỗi ngày năm rưỡi sáng con thức dậy, nhưng năm giờ ta đã dậy để chuẩn bị đồ ăn sáng cho con. Tám giờ con về nhà, ta không phải cũng thời điểm đó mới trở về sao?”

"Tại sao ta phải ép con vào Đại hội Thể thao cấp tỉnh, tại sao ta phải ép con đạt huy chương, lọt vào đội tuyển của tỉnh. Đó là vì ta muốn cho con một lối thoát, chỉ cần con chịu khó, tôi đã ở thành phố Mật rất nhiều năm, có thể giúp con tìm được một công việc của giáo viên thể dục với công việc rất đơn giản.”

“Đúng là, ta có chút ích kỷ. Nhưng chẳng lẽ ta lại không biết con có năng lực trung bình sao? Nhưng con còn có thể làm được gì nữa? Con có năng lực và thành tích tốt sao? Mỗi ngày nghĩ muốn viết đồ vật này nọ, vài thứ đó chỉ toàn hư vô mờ mịt, con thật sự có thể dựa vào cái đó để kiếm sống sao? Nhưng nếu con bắn tên, ta có thể lôi kéo con đi, con có hiểu không?”

“Con không hiểu!” Chu Vũ đi theo gào lên: “Con có thành tích bình thường là bởi vì không thời gian học tập, con không cần bố giúp con tìm công việc, con có thể dựa vào chính mình! Con chỉ muốn là chính mình!”

Triệu Trường Anh nghe vậy thì chỉ biết, trong chuyện này cả hai bố con như vậy thì không thể tự giải quyết được.

Bởi vì mỗi người đều có cái lý của mình.

Chu Vũ không hiểu những lo lắng của bố cho tương lai của mình trong xã hội. Mà huấn luyện viên Chu cũng không giải thích cho Chu Vũ hiểu mục đích của chính mình.

Đặc biệt, ở trong tâm trạng lúc này, thì mọi thứ nói ra đều vô dụng.

Cô nghĩ ngợi, trực tiếp đi lên tầng 4, tìm chỗ của Chu Vũ, phía dưới của căn phòng kia.

Hiện tại cửa phòng làm việc đó đang mở rộng, các giáo viên đều lên tầng năm thuyết phục Chu Vũ, Triệu Trường Anh trực tiếp đi vào, mở cửa sổ.

Đã có người mở cửa bằng dụng cụ ở tầng năm, Chu Vũ hiển nhiên rất kháng cự: "Các người đừng đi vào, đừng ép con, con chịu không nổi nữa, không được tiến lại đây, đừng ép con!”

Cô trở nên cực kỳ bi quan, cô hét vào mặt huấn luyện viên Chu: “Bố chỉ coi thường con, bố không thích con béo, không thích con xấu xí, chán ghét con là đồ vô dụng. Trong lòng bố, con là đồ vô dụng, sẽ không bao giờ làm đúng điều gì cả, cần bố phải giúp con. Ha ha, con tệ đến vậy sao?”

Lời này hiển nhiên không đúng, huấn luyện viên Chu lại không có nghe ra, ông ta nổi cáu: “Con không phải như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn, con đã làm tốt cái gì? Không cho con ăn, con cố tình ăn, con xem nhìn con có béo không! Con…”

“Lão Chu! Ông câm miệng!” Lúc này, Chương hiệu trưởng đã đến đây hét lên một tiếng.

Huấn luyện viên Chu sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, lời này không tốt nghe, nhưng yêu cầu ông ta nói lời xin lỗi, thì ông ta lại nói không nên lời, lại không nghĩ rằng trong nháy mắt này, có người hét lên một tiếng: “Chu Vũ!”

Huấn luyện viên Chu theo bản năng ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy Chu Vũ bước lên phía cửa sổ, bi thương nhìn hắn một cái, sau đó không chút do dự nhảy xuống.

Chu Vũ đúng là cô bé mập mạp.

Thật ra điều kiện về thể chất của cô bé rất kém cỏi, vóc dáng thấp, người lại béo, sức chịu đựng kém, nếu không phải nhiều như vậy năm mỗi ngày kiên trì huấn luyện như đã nói, thì cô chắc chắn không có khả năng dễ dàng nhảy qua cửa sổ hơn một mét bảy này được

Nhưng bây giờ cô bé có thể dễ dàng nhảy qua như vậy.

Như là một con chim thoát khỏi lồng giam, bay lên.

Tại khoảnh khắc ấy huấn luyện viên Chu không biết làm sao vậy, trong đầu vang lên một câu: “Sớm biết rằng… Sớm biết rằng…”

Đó là con gái của ông ta.

Ba mươi sáu tuổi mới sinh ra con bé, từ nhỏ coi như bảo bối, chỉ sợ một ngày nào đó nếu ông mất sớm, con bé sẽ không có ai để dựa vào thì phải làm sao bây giờ?

Cho nên, mới hướng cho con bé đi theo con đường bắn cung này.

Nhưng dường như ông ta đã quên mất ý định ban đầu của mình, ông ta không muốn con gái mình nổi tiếng, chỉ cần con gái sống tốt là được.

Ông ta đã làm gì vậy!

Huấn luyện viên Chu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, phịch một tiếng, quỳ gối trên mặt đất.

“Vũ Vũ!” Ông ta lớn tiếng hét!

Máu của ông ta đều đông lạnh lại, con gái của ông ta đã chết!

Nhưng lúc này, ông nghe thấy có người hét: “Bắt được, bắt được rồi!”

Huấn luyện viên Chu quả thực không dám tin ngẩng đầu lên nhìn trên mặt đất, nhìn thấy ở tầng bốn, một đôi bàn tay gắt gao bắt được Chu Vũ. Chu Vũ bị giữ lại ở giữa không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Là Triệu Trường Anh!

Là Triệu Trường Anh lúc này đang ngồi ở cửa sổ thượng, gắt gao bắt lấy Chu Vũ.

Cô cứu Chu Vũ!

Chu Vũ không chết!

Gần như lập tức, huấn luyện viên Chu không chút do dự lao về phía trước, mà cùng lúc đó, người mở cửa ở tầng năm cũng lao xuống dưới.

Tầng ba.

Chu Vũ hiển nhiên sợ hãi, liên tiếp khóc hu hu, còn nói: “Trường Anh, nếu cô giữ không được vậy thì buông tay đi.”

Triệu Trường Anh đã tính toán chính xác sức mạnh của cơ thể này, cho nên cô không có chút chống đỡ, dùng tấm rèm cửa ở căn phòng này cố định cơ thể mình.

Lúc này tự nhiên không có việc gì, chỉ có điều vẫn là nhân cơ hội nói Chu Vũ một câu: “Đây là không muốn chết! Thì biết vậy đừng làm nữa.”

Chu Vũ cắn môi khóc, nhưng lại cảm thấy xin lỗi Triệu Trường Anh: “Không nghĩ, cũng không thể liên lụy cô.”

Triệu Trường Anh trải qua kiếp thứ nhất bị chết cháy, trải qua kiếp thứ hai chỉ muốn sống sót, cô rất trân trọng tính mạng, cũng là rất chán ghét việc tự sát.

Cô vẫn nhớ như in nỗi tuyệt vọng khi bị thiêu chết dưới tầng hầm của biệt thự họ Trương, cô thực sự biến mất khi chết.

Nhưng lúc này Chu Vũ còn nhớ rõ xin lỗi cô, người cô gái này cũng không tệ lắm.

Cô một bên cầm tìm được sợi dây cáp gắt gao trói lại tay của hai người, vừa nói: “Tôi không biết cô nghĩ như thế nào, nhưng sống sót mới có ý nghĩa cô hiểu không? Còn sống mới có thể đòi lại tất cả những ủy khuất, cũng chỉ có còn sống mới có thể thực hiện tất cả các lý tưởng, còn sống mới có thể hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp, thậm chí, còn sống mới có thể nhìn đến tất cả những sự trả thù."

Chu Vũ nghe vậy thì sửng sốt.

Ngày thường Triệu Trường Anh tạo ra cảm giác tồn tại rất lớn, nhưng cũng không thích nói chuyện. Hơn nữa cô có bộ dáng đáng yêu như vậy, trông một chút cũng không giống như người đã từng trải.

Cô lại còn nói ra lời như vậy.

Những lời này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng mà dường như ngay lập tức cắm ở lòng của cô bé, đúng vậy, tất cả những gì cô bé muốn thì đều cần phải sống sót mới có thể làm được.

Nhưng mà câu nói trả thù kia là có ý gì? Cô bé muốn hỏi Trường Anh: Cô có phải còn có chuyện gì uẩn khúc đúng không?

Nhưng lúc này, người ở tầng trên cùng với huấn luyện viên Chu rốt cuộc đã chạy lại đây.

Nhìn thấy tư thế của hai người, một đám người vội vàng vọt lại đây, Hạ Đan ôm lấy Triệu Trường Anh, huấn luyện viên Chu túm lấy Chu Vũ, giống như là bắt được mạng sống của cả gia đình. Chu Vũ bị túm ở nơi đó rất khó phát huy được sức lực, ông ta dường như sử dụng toàn bộ sức lực của mình, cùng với Triệu Trường Anh, đem người túm vào cửa sổ.

Chu Vũ vào một khoảnh khắc kia, ông không nhịn được mà ôm lấy cô bé.

Chu Vũ hiển nhiên cũng nghĩ mà sợ, cả người run rẩy, nửa ngày nói không ra lời.

Huấn luyện viên Chu chỉ nhớ rõ chính mình gắt gao ôm lấy cô bé: “Không phải sợ, về sau bố sẽ không ép con nữa, không sợ, không có việc gì!”

Chu Vũ quả thực không dám tin: “Thật vậy sao? Bố! Có thể không đến tập luyện sao?”

Huấn luyện viên Chu dùng sức cho chính mình một cái tát: “Không luyện, không luyện! Chỉ cần khỏe mạnh, thì con làm gì đều được!”

Trong phòng mọi người nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

Đây là cảnh mà mọi người mong muốn nhìn thấy nhất.

Lập tức tất cả mọi người khuyên bảo, hiệu trưởng Chương kín đáo phê bình huấn luyện viên Chu: “ Ông cái người này, tính tình quá kém, không biết giải thích, giậm chân tại chỗ, về sau cần phải sửa chữa lại.”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.