Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu đội U Linh

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

Khoảnh khắc sau, trong ống nhòm, Chu Chấn nhìn thấy kẻ nhiễm bệnh khổng lồ như tổ ong đột ngột dừng lại mọi chuyển động. Nhịp điệu co giãn vốn có của nó hoàn toàn rối loạn!

Nó liên tục phình to bảy tám lần trong nửa giây.

Cơ thể vốn đã to lớn như ngọn núi của nó giờ đã to đến mức kinh ngạc, gần như ngay lập tức đẩy hai kẻ nhiễm bệnh khác ra rìa lực trường.

Máy móc, súng ống, xe tăng còn sót lại trên mặt đất... cùng với cây cối, tường rào, dây thép gai... tất cả đều bị nghiền nát.

Sau đó, trong nửa giây tiếp theo, nó lại co lại đột ngột hơn 100 lần.

Cơ thể khổng lồ khiến người ta nghẹt thở vừa nãy trực tiếp thu nhỏ thành một quả cầu kim loại cỡ quả bóng đá!

Lại giây tiếp theo...

Ầm!!!

Ánh sáng kinh hoàng đột nhiên lóe lên, lực trường trong nháy mắt hóa thành màu đen thuần túy mới có thể ngăn chặn được sức nóng và ánh sáng chói lóa có thể thiêu cháy vạn vật. Ngay sau đó, một đám mây hình nấm khổng lồ gào thét bốc lên trời, tiếng nổ lớn kèm theo sóng xung kích mạnh mẽ va đập dữ dội vào lực trường. Lực trường đen kịt dần dần nhạt đi, bức tường khổng lồ trong suốt như màn nước rung lên dữ dội, toàn bộ khu vực phong tỏa cát bụi bay mù mịt, lửa sáng lửa tắt, không thể nhìn rõ gì cả.

Chu Chấn lập tức ngu ngơ tại chỗ, mấy giây về sau, hắn rốt cục kịp phản ứng, lập tức cuồng hỉ!

Kẻ nhiễm bệnh đã bị bom hạt nhân tiêu diệt rồi!

Bây giờ trong ống nhòm toàn là mây hình nấm, không biết tình hình của hai kẻ nhiễm bệnh khác, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cũng nên giải quyết luôn rồi!

Nghĩ đến đây, hắn nén lại sự kích động trong lòng, lập tức quay đầu hét lên: "Lư đội trưởng..."

Bùm!

Chu Chấn còn chưa nói hết lời thì một bóng đen như quỷ mị bỗng chốc chắn trước tầm mắt hắn, thân hình kim loại cao lớn giẫm mạnh xuống sân thượng, rung động dữ dội khiến mái nhà lập tức nứt ra một khe hở, tiếp đó là tiến kêu của kết cấu bằng thép, vết nứt giống mạng mệnh nhanh chóng khuếch tán hướng bốn phía.

Những chiếc ô tô bay đỗ xung quanh bắt đầu phát ra tiếng báo động liên hồi, bên trong tòa nhà cũng vang lên tiếng rít chói tai!

Cái đuôi vốn xòe ra như bình phong sau lưng bóng đen, lúc này đã mất đi hơn nửa, chỉ còn lại vài chiếc đuôi dài mảnh mai, chơ vơ vểnh lên giữa không trung; đôi cánh kim loại khổng lồ càng thê thảm hơn, gần như không thấy bóng dáng của bất kỳ chiếc lông vũ kim loại nào, chỉ còn lại bộ khung rách nát; chất lỏng kim loại đen chảy ra không ngừng từ cánh tay bị đứt của nó, lưỡi dao ở đầu cánh tay còn lại xuất hiện một loạt các vết lõm lồi lõm, toàn thân chi chít vết thương lớn, chỉ là tất cả vết thương đều đang nhanh chóng lành lại!

Là một trong ba kẻ nhiễm bệnh ‘rưởng thành’!

Đối phương còn sống sót sau vụ nổ hạt nhân!

Tâm niệm chưa tuyệt, lưỡi dao còn lại của kẻ nhiễm bệnh đã trực tiếp chém thẳng vào đầu Chu Chấn!

Trong khoảnh khắc, cả thế giới như chìm vào bóng tối, dường như bóng tối của tử thần ập đến bao trùm lấy hắn.

Đồng tử của Chu Chấn đột ngột giãn ra, toàn thân cơ bắp căng cứng, liều mạng né tránh! Liều mạng muốn chạy trốn!

Nhưng hành động và phản ứng của cơ thể hắn lại vô cùng chậm chạp!

Có điều, ngay khi tưởng chừng như bản thân sắp ngã gục tại chỗ thì cánh tay hung hãn đang bổ xuống kia bỗng nhiên nổ tung từ giữa!

Một viên đạn đặc chế, từ cánh tay trái của kẻ bị nhiễm bệnh, mang theo sức mạnh cuồng bạo, xuyên thủng toàn bộ cánh tay của nó, rồi lao ra từ bên phải. Lực trùng kích mạnh mẽ hất tung cả cơ thể của kẻ bị nhiễm bệnh về phía bên phải!

Bùm!!!

Mãi đến lúc này, tiếng súng mới vang đến tai Chu Chấn.

Sinh và tử, chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn thành chuyển giao!

Chu Chấn bỗng nhiên tỉnh táo lại, chạy trốn! Mau chạy trốn!

Gần như cùng lúc đó, giọng nói của Lư Quân vang lên: "Lên xe nhanh!"

Vừa nói, Lư Quân đã khởi động xe bay, đồng thời mở sẵn cửa xe cho Chu Chấn.

Chu Chấn không hề do dự, vội vàng dồn hết sức lực chạy về phía chiếc xe!

Nhưng ngay khi hắn vừa bước ra bước đầu tiên, kẻ bị nhiễm bệnh đã đứng vững lại, chỉ trong chớp nhoáng, đã xuất hiện ngay sau lưng hắn!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một viên đạn đặc chế khác, không biết từ đâu, bắn vèo đến bên hông đầu của kẻ bị nhiễm bệnh!

Nhưng lần này, kẻ bị nhiễm bệnh như đã có sự đề phòng, những chiếc đuôi rải rác sau lưng đột ngột vung vẫy, một mảng tia lửa lớn bắn ra, viên đạn bị hất văng đi, bắn trúng vào lan can bên cạnh, cùng với đó là vô số mảnh vụn thép và mảnh vụn kính vỡ tung tóe từ phía bên kia lan can.

Bùm bùm bùm...

Ngực Chu Chấn như muốn nổ tung, liều mạng mà chạy nhanh.

Tiếng rít của những viên đạn liên tục vang lên bên tai, hắn căn bản không dám quay đầu đi xem sau lưng, chỉ cảm thấy khoảng cách mười mấy thước ngắn ngủi này giờ lại xa xôi như thế!

Lúc này, Lư Quân đã lấy một khẩu súng máy cấu tạo phức tạp từ trong xe ra, vừa mới nhắm ngay say lưng Chu Chấn, còn chưa kịp khai hỏa, bỗng nhiên thần sắc căng cứng hô lớn: "Cẩn thận! ! !"

Cẩn thận?

Những viên đạn từ bóng tối không thể ngăn cản được kẻ bị nhiễm bệnh!

Mặt Chu Chấn tái nhợt, theo bản năng quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy một bóng mờ mơ hồ chỉ có thể nhìn ra một chút màu sắc, đang hung hăng lao về phía ngực mình!

Là đuôi của kẻ bị nhiễm bệnh!

Không thể né tránh!

Nhưng ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay thon thả đeo găng tay chiến đấu màu đen, đột nhiên xuất hiện bên hông Chu Chấn, một chưởng đẩy hắn bay ra ngoài!

Leng!!!

Tiếng kim loại va chạm vang lên ầm ĩ truyền đi khắp nơi, chiếc đuôi kim loại giáng xuống từ giữa không trung đâm mạnh vào một nòng súng màu bạc mờ.

Một bóng người mặc bộ trang phục chiến đấu đen tuyền, đang khom người trên mặt đất. Hai tay của cô nắm chặt một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng dài hơn 4 mét. Trên nòng súng màu bạc là hình ảnh đầu lâu được bao quanh bởi hắc diễm nổi bật trên nền bạc.

Bóng người đó có thân hình mảnh mai, đầu đội một bộ cảm biến thị giác lớn, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Chỉ có thể nhìn thấy đường nét mềm mại của phần cằm, làn da trắng mịn và đôi môi đỏ mọng. Cả người cô nhẹ nhàng linh hoạt, như có thể biến mất vào bóng tối bất cứ lúc nào.

Là bắn tỉa U Linh lần trước!

Ầm!

Chu Chấn ngã dúi dụi xuống đất, chưa kịp đứng dậy đã cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng. Một cánh tay máy đã nhấc bổng hắn lên.

Hắn mở to mắt nhìn Lư Quân ném hắn vào xe.

Tiếng động cơ gầm rú vang lên, chiếc ô tô bay khởi động rồi lao đi với tốc độ nhanh nhất.

Vừa trải qua một trận chiến sinh tử, Chu Chấn lúc này có chút bàng hoàng. Hắn nhìn qua cửa sổ, thấy những kẻ nhiễm bệnh cũng như bóng người có chút quen thuộc dần dần biến mất. Hắn vội hỏi: "Lư... Lư đội trưởng... Cô ấy có thể thắng không?"

Lư đội trưởng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, nghe vậy lại lắc đầu: "Đó là U Linh số 024, cô ấy giỏi bắn tỉa tầm xa, chiến đấu cận chiến không có lợi thế."

"Nhưng lần này đội U Linh có 5 người."

"Hơn nữa, vừa rồi đã cho nổ bom hạt nhân, kẻ nhiễm bệnh bị thương không nhẹ."

"Trận chiến này bây giờ rất có lợi cho đội U Linh."

Nghe vậy, Chu Chấn mới hoàn toàn thư giãn, thân thể lỏng lẻo nằm dựa vào ghế, lúc này hắn không muốn cử động chút nào...

Bạn đang đọc Tôi Không Có Bệnh! Các Nhân Cách Khác Của Tôi Cũng Vậy! (Bản Dịch) của Bạo Tạc Tiểu Nã Thiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.